Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 7: báo thù

Lương Cừ nghiến răng ken két. Trịnh Hướng, còn cả lại đầu Trương, không ai là người tốt! Tối hôm qua Trịnh Hướng làm việc dứt khoát như vậy, đến cả cá đù vàng cũng không thèm, hắn thật sự cho rằng đối phương chỉ đơn thuần muốn làm giao dịch, cho dù liên quan đến tự do thân thể, nhưng Đại Thuận cũng không phải là xã hội bình đẳng hài hòa, kết quả cuối cùng người lại bị chính tên chó nô tài kia úp sọt. “Thủy ca, đại ca nước, lời cần nói ta đã nói hết rồi, thiếu tiền ta sau này nhất định trả, ngài xin thương xót, coi như ta là cái rắm mà thả đi.” Bị giày vò đến thoi thóp, Trương t·h·iết Ngưu khó khăn lắm mới có chút sức, nói được một câu ra hồn, thấy Lương Cừ nhìn sang, liền vội ngửa đầu nặn ra vẻ tươi cười. Mặt Lương Cừ lộ vẻ do dự, làm bộ như không nỡ. Trương t·h·iết Ngưu mừng thầm trong bụng, vừa định thêm mắm thêm muối, cầu xin một hồi nữa, chợt p·h·át hiện bóng người bên cạnh đột nhiên biến m·ấ·t không thấy đâu, trên đỉnh đầu hắn lại xuất hiện một mảng bóng râm. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, đột nhiên la hoảng một tiếng, hắn nhìn thấy một gương mặt người đang lộn ngược áp sát tới, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào hắn, tóc tai rối bù, gương mặt nhếch miệng cười quái dị, hai hàng răng trắng hớn hở trên mặt hắn, giống như muốn cắn đứt cổ hắn! “Thủy ca, Thủy ca! Ngươi làm cái gì vậy? Đừng làm ta sợ!” Trương t·h·iết Ngưu tim như ngừng đập, hắn hoảng sợ giật lùi, một chân đạp xuống nước. Lương Cừ nhìn chằm chằm lại đầu Trương đầu bị vỡ chảy m·á·u, thu lại nụ cười: “Ngươi vừa mới...nhìn thấy ta kh·ố·n·g thủy sao?” “Kh·ố·n·g thủy, cái gì kh·ố·n·g thủy, ta không biết, ta không thấy gì cả!” “Không thấy được cũng không sao.” Lương Cừ đứng dậy, ánh tà dương chiếu nghiêng, in trên chiếc thuyền ba lá một bóng dài. Gió sông thổi lay động những bông cỏ lau kết hạt, hoa lau bay tứ tung. Trương t·h·iết Ngưu thấy gương mặt đáng sợ kia rời đi, trái tim căng thẳng có chút thả lỏng, nhưng theo thời gian trôi, cái bóng bao phủ lên hắn lại càng thêm bất an, hắn cố hết sức ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người màu đen được ánh viền vàng bao quanh. Hắn lại di chuyển xuống dưới, cố ngửa đầu ra góc độ lớn hơn, trong thoáng chốc, hắn lại thấy một gương mặt đang nhếch mép trêu tức, và phía trên, cao hơn, một hòn đá đang giơ lên cao! Trương t·h·iết Ngưu con ngươi đột ngột co lại, yết hầu r·u·n r·u·n, còn chưa kịp cảm nhận vị tanh nồng dâng lên. Bành! Bành! Bành! Bành! Soạt! Trong bụi cỏ lau nổi lên những bọt nước lớn, trong bọt nước trắng xóa, thỉnh thoảng lẫn vài tia đỏ sậm. Bóng đen dưới đáy thuyền bơi đi, Trư Bà Long r·u·n mình vẫy đuôi, kéo theo thi t·h·ể mang theo hòn đá cột tr·ê·n cột hung khí hướng về nơi nước sâu mà bơi đi. Xử lý xong xuôi, Lương Cừ t·ê l·iệt ngã xuống tr·ê·n chiếc thuyền ba lá, tim đập thình thịch kịch l·i·ệ·t, nước bọt dính như keo, hắn giơ tay lên, thấy tay mình đang r·u·n, móng tay đầy bọt m·á·u. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn liên tục thực hiện hành động g·iết người, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Vì sợ lại đầu Trương giãy dụa quá mạnh, mình không chế trụ n·ổi, Lương Cừ thậm chí không dám dìm c·h·ế·t, chỉ có thể dùng tảng đá đập nát sọ hắn. “Trương t·h·iết Ngưu ỷ người quá đáng, nếu không thừa dịp hắn bệnh muốn m·ạ·n·g hắn, dù ta có dựa vào việc bắt cá tích cóp tiền bạc, đợi hắn lành vết thương cũng sẽ để ý đến ta, ẹc.” Lương Cừ gục bên mạn thuyền n·ô·n khan, chỉ ộc ra chút nước chua. Dù đã tìm đủ lý do, đã quyết định dứt khoát, nhưng đến lúc thật sự đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, đầu óc vẫn tr·ố·ng rỗng, liên tục nện đến khi óc vỡ tung mới chịu dừng tay, m·á·u t·h·ị·t be bét. Vùng đầm lầy Giang Hoài có rất nhiều cá hung ăn t·h·ị·t, bị mùi m·á·u tươi hấp dẫn, không bao lâu, dấu vết của Trương t·h·iết Ngưu đã hoàn toàn biến m·ấ·t khỏi thế giới này. N·ô·n khan xong, Lương Cừ ngồi trở lại thuyền. Chuyện đến nước này, chiếc thuyền mui vòm biến thành thuyền ba lá thì thôi đi, lại còn vô cớ bị phủ Triệu để mắt đến, không biết có phải Triệu lão gia tham dự vào chuyện này không. Toàn bộ sự tình nghe qua chỉ là do Trịnh Hướng và tên trâu lớn để ý, nhưng đều là lời của một mình Trương t·h·iết Ngưu nói, Trịnh Hướng có phải vì muốn lấy lòng Triệu lão gia, hay là do Triệu lão gia chỉ thị nên mới hành động đều không thể nào biết, một vị quản gia cũng sẽ không bao giờ tiết lộ cho một thằng ất ơ nào. Chuyện đầu còn đỡ, chuyện sau thì phiền phức to. Triệu lão gia đã ngoài sáu mươi, buồn n·ô·n, buồn nôn nha! Lương Cừ kiếp trước kiếp này cộng lại bốn mươi tuổi đều là trai tân, lỡ đâu có lão già nào chơi chán rồi muốn tìm thú vui bệnh hoạn thì sao. Điều duy nhất an ủi được hắn chính là hai lượng bạc vụn trong túi. Phủ Triệu đắc tội không nổi, vậy chỉ có thể nhanh chóng tích đủ bảy lượng bạc, đến võ quán Dương gia ở trấn Bình Dương học võ, kiếm cho mình một thân phận tốt. Chỉ là cái thuyền ba lá này, làm thế nào mới có thể quang minh chính đại mà lấy ra dùng?.... Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Sương mù bao phủ trên bến tàu, bóng người rung rung. Nửa đêm, các loài cá tụ tập đi k·i·ế·m ăn là thời điểm tuyệt vời để bắt cá, những ngư dân có kinh nghiệm đều tranh thủ lúc này gỡ dây thừng ra thuyền. Tại vùng đầm lầy, có một t·h·iếu niên chống sào, ngược dòng trở lại bến tàu. Một hán t·ử cởi dây thừng định chèo thuyền ra khơi, thấy người tới là ai thì ngạc nhiên: "A Thủy? Nhà ngươi không phải một chiếc thuyền mui vòm sao, sao giờ biến thành thuyền ba lá rồi? Mà sao giờ này mới về?" Lương Cừ ngước mắt nhìn lên, cười nói: "Là thúc Trần Nghĩa ạ." Vị Trần thúc này không phải Trần Khánh Giang đưa bánh lúc mới đến, Nghĩa Hưng thị có rất nhiều người họ Trần, người này chỉ là một người quen biết mà thôi. Lương Cừ thấy chung quanh còn tốp năm tốp ba ngư dân, biết thời cơ đến rồi, liền lộ vẻ sầu khổ, thần sắc bi thương, nhìn mà như muốn rơi nước mắt: "Thúc Nghĩa cũng biết rồi đó, tháng trước cha ta..." Vài lời oán thán lẫn với tiếng thở dài, Lương Cừ đứt quãng thuật lại chuyện "phụ thân" đã mất, còn chuyện bị lại đầu Trương ức h·iế·p tất cả đều nói ra. Chỉ là có chỗ hắn sửa đổi một chút, ví dụ như việc lại đầu Trương vốn trực tiếp đoạt thuyền mui vòm, bị đổi thành lại đầu Trương mạnh mẽ đổi thuyền ba lá của mình. Nghe xong câu chuyện, các ngư dân ở đây đều không chút nghi ngờ, thậm chí còn thấy hợp tình hợp lý. Trắng trợn cướp thuyền của ngư dân, chẳng khác nào g·iết cha g·iết mẹ, lại đầu Trương không dám tuyên truyền rộng rãi chuyện này, cho nên ít người biết đến, mà những ai có biết cũng không thể nào tường tận chuyện "trao đổi" có hay không. Lại đầu Trương chỉ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, rất ít khi đi gây chuyện với gia tộc có thế lực, cũng không dám làm quá trớn, cũng chính vì Lương Cừ là cô nhi không nơi nương tựa, lại có chiếc thuyền tốt, của cải làm động lòng người, nên Trương t·h·iết Ngưu mới không kiêng nể gì đến thế. "Cái tên lại đầu Trương này, thật là làm đủ trò x·ấ·u." "Đáng lẽ phải trị cái tên vong t·â·m ph·ế· t·a·n·g này từ lâu rồi." "Đúng vậy đó, ngày nào cũng đến giành cá trong giỏ của ta, thật muốn lấy mái chèo đập c·h·ế·t hắn cho xong!" Trong chốc lát, bến tàu ngập tràn sự c·ă·m p·h·ẫ·n, bất quá nếu lắng tai nghe kỹ có thể p·h·át hiện, phần lớn đều là chửi bới và bất mãn, không ai có ý muốn vì Lương Cừ mà làm chủ c·ô·ng đạo, đi đòi lại thuyền mui vòm từ lại đầu Trương. Lại đầu Trương cao to vạm vỡ, lại là tên du côn, chân đất không sợ giày dép, ai cũng tr·ê·n có người già dưới có con trẻ, không ai muốn vì một đứa cô nhi mà rước phiền toái vào thân. Lương Cừ thở dài, nhấc tấm ván gỗ, lộ ra mười mấy con cá bên dưới: "Không có ngư cụ, hôm nay bắt cả ngày cũng chỉ được chừng này thôi, thật mệt không chịu n·ổi, kiếm được chút liền về nhà ngủ đây." Mọi người liếc nhìn, toàn là cá trắm cỏ, cá mè trắng, ước chừng hai ba mươi văn, tất cả đều gật đầu, sau đó không ai nói thêm nữa mà đi ra khơi. Nỗi lo của Lương Cừ được giải tỏa. Đối đầu với lại đầu Trương không còn chút sơ hở, chỉ sẽ lộ ra sự tận lực quá mức. Nếu có ai đó xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, nhất định sẽ p·h·át hiện sự tình có gì đó kỳ quặc, ví như nếu là đổi thuyền, vậy vì sao Trương t·h·iết Ngưu lại chọn bán đi chiếc thuyền mui vòm? Dù có ham chơi thì cũng đâu thể để một chỗ hổng lớn thế kia được? Dù có thể giải thích thì Logic cũng không thể nào trọn vẹn. Động lòng người thường có xu hướng lo lắng quá mức về bản thân, cho rằng người khác chú ý đến mình đến cỡ nào. Thế giới không xoay quanh ai, những sự việc không liên quan đến bản thân, người ngoài thường nhớ rất mơ hồ, chỉ cần khéo dẫn dắt sẽ bị lừa dối đi một hướng khác. Không ai nghĩ đến một t·h·iếu niên gan trời có thể có khả năng đi g·i·ế·t c·h·ế·t một đại hán cường tráng. Chỉ cần gieo một mầm mống, nếu không có sơ hở rõ ràng, mầm mống kia có thể phát triển thành "sự thật hiển nhiên".
Bạn cần đăng nhập để bình luận