Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 246: Võ Thánh Huyền Binh

Gió sông mênh mông, hai chiếc lâu thuyền mở đường, mũi thuyền mạnh mẽ rẽ sóng xô tới. Hơn trăm con cá heo bơi theo thân thuyền hai bên, liên tục nhô lưng xám bóng loáng lên mặt nước, mấy quân sĩ cầm chậu gỗ hắt xuống đáy cá, thường làm cá heo nhảy lên. Mấy chậu cá căn bản không đủ cho những tinh quái này ăn no, chỉ là chiêu trò bồi dưỡng tình cảm của Hà Bạc mà thôi. Ngoài tiếng bọt nước văng khắp nơi, tiếng cờ phấp phới, cả chiếc lâu thuyền không hề có tiếng nói chuyện nào. Mới khởi hành không lâu, các võ sư từ trên xuống dưới vẫn đang ở trạng thái thần kinh căng thẳng, phần lớn chọn ở tại chỗ của mình, không ai dám đi lung tung. Lương Cừ được quân sĩ dẫn đến tầng cao nhất của lâu thuyền, tầm mắt rất thoáng đãng. Đẩy cửa bước vào, hơi lạnh ập tới làm toàn thân hắn sảng khoái, cảm giác nóng nực của Ngư Yêu nội giáp tiêu tan hết. Nhìn quanh, toàn bộ tầng cao nhất là một đại sảnh hình tròn rộng rãi, có gần ba mươi người. Trong đó hơn phân nửa là Nhiễm Trọng Thức bọn họ, nửa còn lại Lương Cừ thấy quen mặt, nhưng không nhớ ra tên. Ba người đang trò chuyện ở phía trong cùng lại đều quen biết, là Từ Nhạc Long, Dương Đông Hùng và phó thống lĩnh Tập Yêu ti Tùy Hồng Yến. Tại buổi đấu giá trước đó, Lương Cừ đã từng gặp thoáng qua hai vị thống lĩnh Tập Yêu ti, sau đó ở bến tàu đã thấy Tùy Hồng Yến xuống giao đấu trên mặt nước, nên ấn tượng rất sâu. Còn lại mấy người quen mặt, chắc là tầng lớp cao của Tập Yêu ti, đã từng gặp mặt ở buổi đấu giá.
"A Thủy, bọn họ đang bàn kế hoạch, không liên quan tới chúng ta, tới đánh bài!" Kha Văn Bân ở vị trí cổng vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, trên bàn dài trước mặt bày mấy lá bài được đánh dấu. Kha Văn Bân là một kẻ rất nghiện bài bạc, hai lần tụ họp nhỏ, Lương Cừ đều thấy hắn gọi một đám người ra góc đánh bài. Trình độ thì cũng bình thường, có thua có thắng, có lẽ chính vì vậy mới làm hắn không thể dứt ra được. Lương Cừ ngồi cạnh Kha Văn Bân, nhận lấy cốc nước trái cây do tên câm đưa tới, uống vài ngụm rồi hỏi thăm bọn Kha Văn Bân hôm nay đến đây để làm gì. Sau khi thuyền rời bờ, nhiều tin tức không cần che giấu nữa.
"Đánh Quỷ Mẫu giáo đó, chỉ là trước đây chúng ta phát hiện được khá vụn vặt, lần này là đi đánh căn cứ. Trước đó ngươi và Dương thúc không phải bắt được một tên thượng sứ Quỷ Mẫu giáo tên Hoàng Trạch Quân sao? Triều đình đã moi được tin tức từ miệng hắn." Lương Cừ cau mày: "Đã lâu như vậy, tin tức liệu có còn chính xác không?" Từ chuyện của Quỷ Mẫu giáo tới giờ đã gần nửa năm, đừng nói hiện tại, kể cả lúc Hà Bạc có thông tin và đi bắt người ngay, thì hai tháng cũng đủ để Quỷ Mẫu giáo dời đi đại bản doanh rồi.
"Ha ha, A Thủy, cậu hẹp hòi quá, tin tức thì có thể chậm, nhưng chúng ta có thể biết tin tức tương lai mà."
"Tin tức tương lai? Kha đại ca nói cụ thể xem, tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe."
"Khâm Thiên Giám biết không?"
"Ừm."
"Khâm Thiên Giám có một cái phòng lớn, trong có một thứ gọi là Khắp Nơi Kinh Thiên dụng cụ. Hồi bé, ông tông học lý tiên sinh đã dẫn chúng ta vào trong đó tham quan, chao ôi, mặt đất toàn là đồng thau, to lớn kinh khủng. Ài, dù sao giải thích rất phiền phức, ngươi cứ coi như đó là một tên thầy bói cực kỳ lợi hại, lợi hại hơn đám đạo sĩ ở Lâu Quan đài, chỉ cần đủ điều kiện, cái gì cũng có thể tính ra. Cái gì Hoàng Trạch Quân đó là huyết mạch trực hệ của một nhánh nào đó của Quỷ Mẫu giáo, Khâm Thiên Giám đã dùng toàn bộ sinh mệnh của hắn để tính ra, vào ngày Bính Hỏa, nhánh đó đang ẩn náu ở đâu, cùng thực lực đại khái." Lương Cừ nhận thức sâu sắc hơn về uy lực võ đạo, mang theo vẻ kính sợ nhỏ giọng hỏi: "Chính xác không?"
"Không chắc, hồi bé ta từng hỏi người của Khâm Thiên Giám, chính họ nói độ chính xác chưa tới ba phần."
"..."
"Ngươi cái vẻ mặt gì vậy, ba phần không thấp chứ bộ, mà lại cái khác không chính xác không có nghĩa là không có tác dụng. Nói thẳng ra, thứ đó dùng để chỉ phương hướng, như la bàn vậy, chắc chắn sẽ chỉ ra phương hướng cho ngươi, nhưng chính xác là phía đông một trăm dặm hay ba trăm dặm thì không rõ. Hà Bạc sở chúng ta đâu có ăn không ngồi rồi, có phương hướng thì có khó gì, lâu như vậy rồi, chúng ta cũng có động thái chứ, quần lót của hắn đều đã thăm dò rõ, lần này đi là chắc ăn." Lương Cừ cảm thấy nhẹ nhõm: "Vậy đối phương thực lực ra sao?"
Kha Văn Bân tiện mồm nói: "Hai tông sư, hai đại võ sư, võ sư Lang Yên tầm hai mươi đến ba mươi người, võ sư Bôn Mã thì hơn hai trăm." Lương Cừ giật giật khóe miệng: "Cái này… Chúng ta có thể đánh thắng sao? Trên thuyền có tông sư đâu? Mà số lượng Trăn Tượng tông sư của bọn chúng lại nhiều bằng thú hổ đại võ sư?"
"Trên thuyền thì không có tông sư, nhưng chúng ta có tám vị đại võ sư mà!" Hạng Phương Tố bước tới chen vào nói. Hắn kéo ghế tới định nhìn trộm bài, bị Kha Văn Bân ngăn lại.
"Xê ra, đừng tưởng ta không biết ngươi là do Bạch Dần Tân kia phái tới làm thám tử, ngồi bên kia đi."
"Được thôi." Hạng Phương Tố bĩu môi, ngồi cạnh Lương Cừ, tiếp lời nói khi nãy: "Tại sao số Trăn Tượng tông sư lại nhiều như thú hổ đại võ sư, đơn giản là không ai kế tục. Võ sư cần người và tài nguyên nuôi, A Thủy ngươi không thấy à, đừng nói tới tài nguyên, chỉ riêng việc ăn uống ngủ nghỉ, người cũng đã hao tổn tâm trí rồi, còn đâu thời gian mà tu luyện? Chỉ cần thuê hai người hầu, mỗi ngày cũng dư ra hơn phân nửa thời gian rồi. Thực ra, một nơi mạnh hay không, nhìn dân số nơi đó là biết tám chín phần mười. Người bình thường nuôi võ giả, võ giả nuôi võ sư, võ sư nuôi đại võ sư, cũng giống như cá lớn nuốt cá bé. Nếu ở dưới không có số lượng thì trên sẽ không có cao thủ, thỉnh thoảng sẽ có một hai thiên tài, nhưng chắc chắn không nhiều. Huống hồ, nếu địa phương đủ lớn, thì một hai thiên tài cũng không ảnh hưởng tới cục diện, chưa kể nếu đông người, thì tỷ lệ sinh ra thiên tài sẽ càng cao. Sở dĩ Bắc Đình có thể đối kháng với chúng ta, cũng là do một hai trăm năm gần đây, không hiểu sao bên đó lại trồng được lúa mạch, dân số tăng vọt. Vì vậy, độ nhẫn nại của vị sát thần của chúng ta đối với dân thường cũng rất thấp."
"Đúng vậy!" Kha Văn Bân nói thêm. "Số tông sư của Quỷ Mẫu giáo và đại võ sư ngang nhau, không phải là vì tông sư nhiều, mà là đại võ sư ít, hai vị tông sư đó đều là mấy ông già trước kia còn sót lại. Trăn Tượng sống được ba trăm tuổi, đủ lâu rồi, đại võ sư đỉnh thì sống tầm trăm hai ba mươi, toàn chết sớm, nguồn lực không đủ, người cũng không đủ, bây giờ vẫn còn lòi ra được hai người là đã đáng ngạc nhiên lắm rồi." Điều làm Lương Cừ bối rối nhất vẫn chưa có lời giải đáp. "Dù vậy, khi đánh nhau thì trong tám vị thú hổ chắc chắn phải tách ra hai người để đối phó với hai thú hổ khác, như vậy thì chỉ còn lại sáu vị đại võ sư, sao đánh lại được hai tông sư?"
"Cái này thì, đương nhiên là không lại, chỉ là chúng ta có sát chiêu." Hạng Phương Tố sờ sờ đầu, cười hắc hắc.
"Sát chiêu?" Kha Văn Bân nói thêm: "Cấp trên đã cho chúng ta hai thanh Võ Thánh Huyền Binh, một thanh Long Tượng Trấn Ngục đao, thanh còn lại là Uy Ninh Hầu Kinh Hãi Thương, bên trong ẩn chứa ý chí của Võ Thánh, giết hai tên tông sư già đó thừa sức! Hắc, ta thắng rồi! Đưa tiền đưa tiền!" Kha Văn Bân đòi tiền mọi người, mấy người còn lại mặt mày xám xịt, không tình nguyện móc ngân phiếu ra. Lương Cừ liếc qua, ngân phiếu đều có mệnh giá trăm lượng, một ván, Kha Văn Bân đã thắng ba trăm lượng. Hạng Phương Tố xoa bóp vai Lương Cừ: "Đường còn xa, đi một chuyến mất ít nhất ba ngày. Vì vậy không cần căng thẳng, ít nhất ngày mai chúng ta vẫn còn ở trên thuyền, nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến ngày thật sự đánh nhau hãy xông pha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận