Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 367: Ta thật không phải Long Quân!

Đầm lầy, bọt khí yếu ớt nổi lên. Lương Cừ vuốt ve cằm. Lão trai tượng lâm vào trầm tư. Phì Niêm Ngư kiêu ngạo ngẩng cao đầu cá. Long Bình Giang, Long Bình Hà thừa cơ dò xét đám thủy thú xung quanh, càng thêm khẳng định, tất cả đều là dị chủng! Dị chủng khó tìm, muốn thuần phục càng khó, trước mắt ở một cái miệng sông nhỏ, đồng thời xuất hiện bốn con, lại quy phục một người, tuyệt đối không phải trùng hợp! Điểm hóa! Nhất định là điểm hóa! Không sai được! Chỉ có ai có vị thế siêu việt bình thường thủy thú, mới có năng lực điểm hóa. Toàn bộ đầm lầy có được vị thế như vậy, chỉ có Long Quân! Bây giờ con giao long kế thừa di trạch Chân Long có lẽ có thể tính nửa cái, nhưng cuối cùng vẫn là xuất từ Long Quân. Cho nên hai người mới ôm ý nghĩ mèo mù vớ phải chuột chết, tới gặp mặt chủ nhân quái ngư một lần. Nhất là thực lực của bản thân Lương Cừ tựa hồ không tính là quá cao, điều đó càng có thể chứng minh vị thế kinh khủng của hắn! Đối đầu, toàn bộ đều đối đầu. Long Bình Giang cùng Long Bình Hà khó nén hưng phấn, trong tộc lập tức phái ra trên trăm long nhân đi tìm kiếm, hai hai một tổ, khắp bờ Nam, không ngờ bọn hắn lại may mắn như vậy, vừa vặn đụng phải! Lão trai tượng dưới mông Lương Cừ nghe mà trong lòng tràn đầy chán ghét. Trong truyền thuyết Giang Hoài Long Quân ôn tồn lễ độ, tình thú cao nhã, ban thưởng hào phóng, đối mặt với ai cũng như gió xuân ấm áp, cho dù là Đại Thuận Võ Thánh cũng lễ kính hắn mấy phần. Nhưng con cua ở hồ nước này đã lâu không nói, hôm qua nó tận mắt nhìn thấy Lương Cừ là một con bảo ngư, đối với lão cóc thì vừa lừa vừa gạt, con bảo ngư bị lừa gạt bây giờ còn nuôi trong chum nước ở đình viện kia. Chân Long thì không thấy, nhưng bộ lông con khỉ lại có vài phần tương tự. Lương Cừ rút Phục Ba ra, dùng thương đánh lên vỏ lão trai tượng, hắn thông qua «Nhãn Thức Pháp» cảm nhận được sự bất kính trong lòng lão trai tượng. Cảnh cáo một lần. Lão trai tượng câm miệng không nói. Hai vị long nhân quỳ rạp xuống đất, ánh mắt ngang với Lương Cừ đang ngồi trên lưng lão trai tượng, thần sắc cung kính. Phì Niêm Ngư vụng trộm bơi lên trên, chiếm giữ vị trí cao, mặt lộ vẻ kiêu căng. Nó! A Phì! Tòng long chi thần! Niêm quốc công! Lương Cừ lắc đầu: "Ta là người, không phải rồng." Ba! Giấc mộng đẹp của Niêm quốc công tan tành. Long Bình Giang không vội vàng: "Đã chuyển thế trở lại, vậy người hay rồng cũng không có gì chắc chắn. Vả lại, Long cung hiện giờ bị giao long chiếm giữ, đầm lầy bốn phía toàn là nanh vuốt của nó, đại nhân chuyển thế thành người, lưng tựa Đại Thuận mưu đồ phát triển, mở ra con đường riêng, ẩn mình chờ thời, quả thực là một chiêu diệu kế." Long Bình Hà mạnh mẽ gật đầu: "Diệu, quá tuyệt vời!" Phì Niêm Ngư giật mình. Lương Cừ tiếp tục phủ nhận: "Ta không có bất cứ ấn tượng gì về cái gọi là chuyển thế cả." Long Bình Giang ôm quyền: "Trưởng lão từng nói, lúc chuyển thế, linh nhục dung hợp, sẽ quên đi một vài thứ là rất bình thường, đợi ngày sau khi đại nhân thực lực cao cường, tự nhiên sẽ nhớ lại hết. Huống chi tiểu long còn nghe được một câu thơ, núi vốn không sầu vì tuyết phủ trắng đầu, nước vốn không lo vì gió thổi tạo sóng. Biết quá nhiều cũng chưa chắc là chuyện tốt gì, càng làm tăng thêm tâm trạng u sầu, ngày sau lúc phá quan khó tránh khỏi sinh ra tâm ma, rất có thể là hành động cố ý lúc đại nhân chuyển thế đấy ạ." "Cực kỳ đúng, cố ý làm thế!" Phì Niêm Ngư cũng gật gù theo. Lương Cừ chỉ về phía Phì Niêm Ngư: "Nhưng đám dị chủng này không phải là dị chủng long tộc mà các ngươi nói, hơi thở trên người chúng khác với các ngươi." "Đại nhân hiện giờ là người, không có thân rồng, long huyết, điểm hóa có chỗ khác biệt là điều bình thường, không có gì lạ cả. Trong tộc từng có long nhân và nhân tộc phối giống sinh ra dòng dõi, hơi thở trên người bọn chúng cũng có chút khác biệt." "Đại ca nói rất đúng." Chuyện gì xảy ra, tự có đại nho thay ta phân tích à? Lúc đầu Lương Cừ không muốn dính dáng tới cái gọi là Long Quân chuyển thế. Hắn trước giờ không hay lừa gạt ai, nhiều lắm là giấu diếm một phần sự thật. Nhất là với cùng một sự kiện, muốn lừa gạt càng nhiều người, lại càng khó che giấu hoàn toàn. Hơn nữa, một khi nói dối thì lúc nào cũng phải cẩn thận, nhỡ ngày sau lỡ miệng thì sẽ hao tổn tinh lực quá nhiều. Trong lòng chứa quá nhiều chuyện, làm sao có thể tinh tiến võ đạo? Lão cóc là một ví dụ, mấu chốt nhất là cóc đại vương ở đó đã rõ, nói Phì Niêm Ngư là cóc, thậm chí còn là chính cóc đại vương nói. Cuối cùng khi lão cóc thật sự phát hiện ra chân tướng, nhiều nhất thì cũng làm ầm ĩ lên một trận, không ảnh hưởng đến toàn cục. Cùng lắm thì ngày sau khi Lương Cừ phát đạt, sẽ trồng tặng nó trăm tám mươi dặm hoa sen để bồi thường sơ, không có áp lực tâm lý quá nhiều. Nhưng hai người Long Bình Giang và Long Bình Hà kẻ xướng người họa, trong lời nói đều quyết định Lương Cừ là Long Quân chuyển thế. Đến mức Phì Niêm Ngư cũng bị dọa sợ, hai râu dài “mặt mày hớn hở” không biết đang nghĩ những gì. Suy đi tính lại, Lương Cừ vẫn lắc đầu. “Ta thật không phải Long Quân, hai vị nhận lầm người rồi.” Long Bình Hà khẩn trương, nghển cổ lên định nói gì đó, nhưng lại bị Long Bình Giang bên cạnh kéo lại. Long Bình Giang thở dài xin lỗi: “Đại nhân nói rất đúng, là hai huynh đệ chúng tôi dây dưa không rõ, có phần mạo muội, xin cáo từ!” Long Bình Hà ngẩn người. Long Bình Giang không giải thích, ra sức kéo Long Bình Hà rời khỏi miệng mạch nước ngầm. Lương Cừ mắt thấy hai người rời đi, đứng tại chỗ, luôn cảm thấy mình hình như đã quên điều gì. Một hồi lâu. Phì Niêm Ngư dùng râu đâm đâm Lương Cừ, hai vây cá ôm trước ngực, lại chỉ chỉ bóng lưng long nhân đã biến mất. Lương Cừ nhìn phía sau đầu lập tức hiểu được. “Hai tên long nhân kia?” . . "Đại ca, vì sao phải đi?" Trong nước, Long Bình Hà vô cùng khó hiểu, rõ ràng đã tìm được Long Quân, vì sao Long Bình Giang lại kéo hắn đi? Giao Long không có ý định đuổi tận giết tuyệt các dị chủng long tộc. Long Quân trước đây làm rất tốt, có ơn với đầm lầy, Giao Long không dám làm quá phận, chỉ đuổi khỏi Long Cung, không có truy sát. Long nhân vốn có thể đầu quân vào Tứ trụ Yêu Đình, lão rùa, cóc lớn, đều không tệ. Nhưng song phương cuối cùng không phải cùng một chủng tộc, xa thơm gần thối. Người của Nhân tộc có câu ngạn ngữ, không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác. Tạm thời nghỉ lại thì còn yên ổn, một lúc sau, mấy năm, mấy chục năm nữa, lợi ích nhất định sẽ nảy sinh xung đột. Hiện giờ phần lớn dị chủng long tộc đều sống ở khu vực giữa phía nam và phía bắc, đã rất bất tiện. Khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nếu thực sự chuyển đến đó ở. Đình trụ thì không nói, đến cả thủ hạ cũng sẽ tức giận. Đã từng nghĩ, thà rằng sống nương nhờ còn hơn phiêu bạt khắp nơi. Có sơn hào hải vị, ai mà lại thích ăn trấu nghẹn đồ ăn bánh cao lương? Hiện tại rất khó khăn mới tìm được Long Quân chuyển thế, có hy vọng xây dựng lại vinh quang, sao có thể coi thường mà từ bỏ? Long Bình Giang giải thích nói: “Ác Giao Long cũng đang phái thủ hạ đi tìm kiếm Long Quân chuyển thế, đại nhân hiện giờ vẫn đang ẩn mình chờ thời, không muốn thừa nhận cũng là có nỗi lo! Người trong tộc lắm miệng tạp, nếu thật sự làm cho ai cũng biết, khó tránh khỏi sẽ tiết lộ thông tin, trêu chọc ác Giao Long tới đây, vậy thì thật sự là đại họa, cho nên bây giờ vẫn chưa phải lúc để lộ mặt." Long Bình Hà giật mình. Thì ra là thế! Không hổ là Long Quân, suy nghĩ chu toàn, thâm sâu hơn so với đám tộc nhân bọn hắn nhiều. Giữa các dị chủng long tộc không có người đứng đầu, hiện giờ Giao Long nể mặt Long Quân trước đây, không tiện đuổi tận giết tuyệt. Nhưng nếu Long Quân thật sự xuất hiện, vẫn còn là bộ dạng yếu ớt, vậy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Giao Long chắc chắn không cần mặt mũi mà bóp chết mối nguy hiểm ngay từ khi còn trong trứng nước. Long Bình Hà trôi lơ lửng trong nước, nhìn về phía đầm lầy mênh mông, nhất thời không biết nên đi về đâu. Bọn họ đã tìm được Long Quân, nhưng mà Long Quân này không phải là Long Quân trước đây. “Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Có nên trở về nói cho các trưởng lão không?” Long Bình Giang rơi vào trầm tư: “Long Quân không muốn thừa nhận, ta cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn là đừng nói cho ai cả, dù là trưởng lão, để tránh làm hỏng kế hoạch của Long Quân, cứ giữ chuyện này trong bụng, còn về Long Quân thì...” Sáng sớm hôm sau. Bên hồ nước. Lương Cừ dẫn nhà rái cá ra đánh một bài Vượn Quyền, khởi động gân cốt. Phì Niêm Ngư đột nhiên đưa đầu lên mặt nước, phun ra một con cá bảo dài hai thước, toàn thân tỏa ánh cam. "Hoàng đầu tôn?" Lương Cừ liếc mắt một cái đã nhận ra, trong «Cá Tướng Lục» của Hà Bạc có vẽ, thuộc loại bảo ngư tương đối cao cấp, một cân đáng giá hơn trăm lượng bạc trắng! Hoàng đầu tôn trước mắt dài ước chừng hai thước, to bằng cánh tay, ít cũng phải nặng bảy, tám cân, ẩn chứa tinh hoa Thủy Trạch tuyệt đối không ít. Không ngờ mới sáng sớm mà Phì Niêm Ngư đã rất có tiền đồ như thế. Lương Cừ không tiếc lời cổ vũ. “A Phì, làm rất tốt!” Không ngờ Phì Niêm Ngư nghe Lương Cừ khen ngợi thì lắc đầu, ra hiệu rằng con bảo ngư không phải do nó bắt được. Nó lắc lư râu dài, vẽ ra hai hình người, còn dùng vây cá vỗ vỗ vào sau đầu mình. Lương Cừ nhìn vào sau gáy mình thì lập tức hiểu được. "Là hai tên long nhân kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận