Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 377: Hợp cầm đại xà!

Chương 377: Hợp sức bắt đại xà!
Mạch nước ngầm cửa hang. Thát Thát Khai ném gỗ xuống sông, dòng sông lớn đón lấy khúc gỗ, kéo vào trong hang, xuyên qua dòng chảy ngầm, toàn bộ chất đống trong hồ. Hai nhà đang bận rộn thì Lương Cừ lên bờ về nhà, đi đường tắt ngang qua nhà họ Trần, cửa lớn mở toang, năm sáu người thợ đang ra ra vào vào, còn có người đẩy xe cút kít, bên trong chất đầy gạch xanh. Gạch đổ xuống đất, bụi bay mù mịt. Trần Khánh Giang xắn tay áo lên, phụ giúp làm việc, thấy Lương Cừ đang nhìn ngó ngoài cửa, liền vội lau tay vào ống quần, ngượng ngùng nói: "Bây giờ nhà cửa bề bộn quá, không tiện vào."
"Không sao, Trần thúc đang định xây nhà à?"
Trần Khánh Giang gật đầu: "Thì không phải trời lạnh rồi đó, lều cỏ trong nhà, con lừa mỗi ngày run cầm cập vì cóng, ta tính xây cho nó cái chuồng nhỏ, A Đễ bảo hay là mời người đến, xây thêm hai gian, mở rộng nhà ra một chút, sau này con cái lớn lên có chỗ ở. Ta thấy cũng có lý, mùa đông làm việc cũng tiện hơn, giờ đang đi tìm người làm công, có làm ồn đến cháu không?"
"Không sao thúc, cháu vừa đi ngang qua, vào xem chút thôi." Lương Cừ khoát tay.
Thường thì những người đánh cá sống nhờ vào ông trời, kỹ năng, mùa vụ, vận may, tất cả đều ảnh hưởng. Nhưng mấy người Trần Khánh Giang ngày nào cũng đánh cá, không dựa vào thời tiết, mà dựa vào hai con cá heo đầu tròn dưới tay mỗi đêm đuổi cá. Cho dù mùa đông ít cá, giá bán ngược lại cũng không khác mùa hè là mấy. Thế nên thu nhập mỗi ngày ổn định tầm hai tiền bạc, một tháng có thể kiếm được ít nhất bốn năm lượng bạc, một năm thì là mấy chục lượng, quả thực là nghề kiếm đậm. Tết năm ngoái Trần Khánh Giang bắt được bào ngư, Lương Cừ cho cũng không ít. Hai khoản này cộng lại, Trần Khánh Giang đang có trong tay cả trăm lượng bạc, quả thật nên ở nơi tốt hơn. Nhìn bóng lưng Lương Cừ rời đi, nhóm thợ xây càng thêm kính nể Trần Khánh Giang. Không ngờ Lương Cừ giờ đã ở vị thế này, Trần Khánh Giang vẫn có thể xưng hô chú cháu. Ngày thường không một tiếng rên, quả là người không lộ núi không khoe tài trước mặt thiên hạ.
...Lại qua vài ngày.
Long Bình Giang, Long Bình Hà đến cáo biệt. Bọn họ muốn về chỗ sâu trong đầm lầy đón tết, lần đi này phải nửa tháng mới về được.
Lương Cừ tò mò: "Người long nhân các ngươi cũng đón tết xuân?"
"Bẩm Long Quân đại nhân, người long nhân cũng có tết xuân, chỉ là không đốt pháo, không náo nhiệt như nhân tộc, điều này trước khi xuất phát các trưởng lão trong tộc đã dặn rồi, dù có tìm được Long Quân hay không, thì ngày tết xuân cũng phải về tộc báo cáo tình hình tìm kiếm."
Lương Cừ thề thốt phủ nhận: "Ta không phải Long Quân."
"Dạ dạ, ngài không phải Long Quân." Long Bình Hà, Long Bình Giang gật đầu liên tục.
Lương Cừ trầm mặc hồi lâu: "Trong tộc các ngươi đã phái bao nhiêu người đi tìm Long Quân chuyển thế?"
"Tính cả hai anh em chúng ta thì tổng cộng có sáu mươi đội, một trăm hai mươi người đến bờ nam tìm ngài... khụ khụ, tìm Long Quân chuyển thế."
"Một trăm hai mươi người, tất cả đều là cao thủ lang yên?"
"Đúng vậy, hai anh em ta chỉ ở mức trung lưu."
Lương Cừ nghe vậy có chút động lòng. Một trăm hai mươi người lang yên, con số này còn nhiều hơn số người ở huyện Bình Dương hiện tại! Hợp lại, thành một thế lực vô cùng lớn, đặt trong phủ Hoài Âm có thể quét ngang hầu hết tất cả các huyện thành ngoại trừ Hoài Âm phủ và huyện Bình Dương!
Long Bình Giang có vẻ đoán được suy nghĩ của Lương Cừ, chắp tay nói: "Đại nhân, người long nhân khác với nhân tộc, chúng ta mang trong mình dòng máu long, trời sinh cường tráng, tu hành nhanh hơn nhân tộc rất nhiều."
"Không có cản trở sao?"
"Có, không chỉ có, mà còn rất nhiều, kinh mạch của người long nhân phân bố khá giống người, nhưng vẫn có một chút khác biệt, nhiều công pháp của nhân tộc tùy tiện dùng vào sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Lại nói khi đạt đến cực hạn huyết thống, người long nhân muốn tiến xa hơn lại khó khăn hơn người rất nhiều, từ khi Chân Long mất tích, chỉ dựa vào tu hành, tộc ta rất ít khi lại có cao thủ tông sư, ghi chép lại cũng thưa thớt."
"Cực hạn huyết thống?"
"Đại nhân có thể hiểu là thuyết huyết mạch, trên cây gia phả càng gần Long Quân thì cực hạn càng cao, còn nếu thông hôn với người, thì hai đời càng lúc càng xa cách. Tuy nhiên cũng có lợi có hại, thông hôn với người, cản trở về cực hạn huyết thống cũng sẽ giảm, hơn nữa có thể phòng ngừa dị dạng do hôn nhân cận huyết, dù sao thì số lượng người long nhân có hạn."
Lương Cừ nhìn Long Bình Giang cao hơn hai mét rưỡi. Thân hình người long nhân không phải kiểu gầy cao ốm yếu mà là tỉ lệ của nhân tộc phóng to, đi thì chẳng khác gì một bức tường di động, cảm giác áp bức vô cùng. Thứ này còn có thể thông hôn với người?
Long Bình Giang ho khan hai tiếng: "Phần lớn là Long Nữ thông hôn, thể trạng Long Nữ bình thường là từ năm thước rưỡi đến sáu thước, coi như là xứng. Long Nam ít, cũng không có gì vấn đề, chỉ là một khi mang thai, nhà gái sẽ gặp rủi ro khó sinh rất cao. Người long nhân lúc sinh ra đã tầm mười lăm cân trở lên, mười bảy mười tám cân là bình thường, trong tộc có ghi chép đứa lớn nhất nặng tới bốn mươi hai cân, nhà gái nếu thực lực yếu, còn phải nuôi thai nhi, khi kiệt quệ thì gần như không có khả năng sống sót."
Lương Cừ đã hiểu. Thai nhi nặng hơn tám cân, mà khung xương chậu của sản phụ không đủ lớn thì sẽ dễ bị khó sinh, thai nhi nặng trên chín cân thì khả năng sinh thường gần như không thể. Bốn mươi hai cân... bằng nửa một người phụ nữ trưởng thành luôn! Không thể nào sinh ra được. Lương Cừ đối với phong tục tập quán của long nhân đã có một chút hiểu biết.
Đến lúc chia tay, Long Bình Giang lại lần nữa lên tiếng hỏi. "Đại nhân, tin tức ngài là Long Quân chuyển thế, có muốn nói cho trong tộc không? Hay là nói riêng cho mấy vị trưởng lão?"
"Ta không phải Long Quân chuyển thế!"
Long Bình Giang và Long Bình Hà tỏ vẻ đã hiểu rõ. "Không phải lúc!"
"Đại nhân cứ yên tâm, hai anh em ta sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai!"
"..."
Không biết vì sao hai anh em long nhân vừa đi thì nguồn cung cấp bào ngư sáu ngày một lần cũng đột nhiên ngưng hẳn. Lương Cừ thở dài, cầm trường thương, đứng giữa sân, mài thương pháp...
Cùng lúc đó. Giống như hai anh em Long Bình Giang và Long Bình Hà, các long nhân đi khắp bờ nam tìm kiếm Long Quân chuyển thế đều lần lượt đi về chỗ sâu trong đầm lầy, báo cáo tin tức đã tìm được trong mấy tháng qua. Xung quanh phủ Hoài Âm không chỉ có hai anh em Long Bình Giang, Long Bình Hà.
Xung quanh huyện Hương Ấp. Một người long nhân chợt dừng lại giữa dòng nước chảy xiết, rơi xuống đáy sông, chăm chú nhìn xuống bùn nước.
Đồng bạn hỏi: "Sao vậy?"
"Ngươi xem cái mương này, có chỗ nào bất thường không?"
"Mương?" Đồng bạn rơi xuống đất, quan sát tỉ mỉ, kinh ngạc phát hiện cái rãnh trước mắt rất dài, độ rộng gần như bằng nhau.
"Rắn!? Thể trạng lớn như vậy, chắc chắn là yêu! Chẳng lẽ giao long phái đi? Nó tới tìm chúng ta?" Người long nhân vừa phát hiện ra dấu vết trợn mắt: "Hai chúng ta thì có gì đáng tìm? Toàn xương không được hai lạng thịt."
"Vậy con yêu này đột ngột lên bờ làm gì?" Vào thời của Long Quân đầm lầy Giang Hoài, từng có quy tắc là yêu không được lên bờ, đại yêu không được dựa vào bờ. Bất quá cho dù Chân Long đã mất, nhiều loài thủy thú cũng quen với quy tắc ngầm này, sẽ không tùy tiện phá vỡ, biến cố đột ngột xuất hiện làm hai người long nhân cau mày suy nghĩ.
"Hay là nó có tin tức về Long Quân?"
"Không hẳn, ngươi còn nhớ hôm trước chúng ta nghe lén ngư dân nói chuyện không?"
"Ngư dân?" Đồng bạn suy tư một lát, mắt sáng lên: "Hình như là có con rắn lớn đi loanh quanh chỗ nước cạn, rồi bị người nhà họ Trương hợp sức bắt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận