Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 560: Rõ ràng là đánh sư đệ mặt!

"Chương 560: Rõ ràng là đ·á·n·h vào mặt sư đệ!"
"Bên trái bên trái, ái ái ái, qua qua, đừng nhúc nhích, đúng đúng đúng, hướng xuống hướng xuống, không nói ngươi, nói ngươi đó, dùng lực lớn một chút, bằng mấy người các ngươi, dùng hết sức mình cũng không đả thương được ta."
Bóng cây rậm rạp bao phủ cả viện, hóa thành một mảng xanh sẫm đậm đặc.
Tiêu dao ghế dựa thời gian sau xuất chiêu bày ra.
Từ Tử Suất ngã chổng vó, từ từ nhắm hai mắt, hiện lên chữ lớn nằm xoải ra, bốn năm đứa con cháu Hứa gia nắn vai nắn vai, xoa chân xoa chân, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Nhân sinh, có gì không hài lòng!
Đang hưởng thụ thì đột nhiên, gõ nện trên đùi bỗng biến mất không dấu vết, ngược lại, cường độ xoa bóp trên vai không ngừng tăng lên.
Lớn đến có chút kỳ lạ.
Từ Tử Suất bực mình.
Trong vườn, con cháu Hứa gia đều mười bốn mười lăm tuổi, vừa mới tập võ, tuổi luyện võ, đụng phải những đứa dậy thì chậm còn chưa bắt đầu, sao lại có lực tay lớn như vậy?
Chẳng lẽ lại có dị cốt?
"Vò vai nhóc con này lực tay rất lớn nha, không tệ, trời sinh thần lực, rất có tiền đồ, đáng tiếc, cho người bình thường bóp, nói không chừng phải gãy hai xương quai xanh, cho ta bóp, ngươi còn phải luyện... Tê!"
Cự lực từ xương quai xanh truyền đến, đau đến Từ Tử Suất suýt kêu lên, rụt xương sống lưng cố trượt đi.
Ngẩng đầu thoáng nhìn, con ngươi trợn to.
"Sư đệ!"
Lương Cừ mặt không cảm xúc buông tay ra.
Từ Tử Suất lật người nhanh như chớp, vốn định nắn vai, tiếc rằng con cháu Hứa gia đều đứng ở một bên, thoáng động đậy bả vai, tỏ ra bình tĩnh.
"Khục, thật trùng hợp, sư huynh đang khen ngươi đó."
"Nghe thấy rồi."
"Ha ha, nghe thấy là tốt rồi." Từ Tử Suất cười lớn ba tiếng, buông tay che đầu gối, phủi phủi bụi không có thật, cất bước đi sang một bên.
Đi mấy bước.
Lương Cừ cũng theo mấy bước.
Con cháu Hứa gia ánh mắt dõi theo, chợt thấy hai người "ngươi đuổi ta đuổi" chạy vào góc vườn hoa vắng vẻ.
Mấy người nhìn nhau.
"Sư đệ của đại ca Từ?" Một thiếu niên dậm chân lạnh run giữa trưa nắng: "Trông thật hung dữ, liếc ta một cái thôi, ta cũng không dám bóp chân cho đại ca Từ nữa."
"Đại ca Từ làm sao có vẻ sợ sư đệ của mình thế?"
"Đâu có sư huynh sợ sư đệ, ngươi nhìn lầm rồi."
"Không sợ thì sao lại phải chạy đến nơi hẻo lánh chứ?"
"Chắc là tình cảm sư huynh đệ của người ta tốt, nói chuyện riêng thôi, không muốn để chúng ta nghe thấy.".
"Thật ra, Dạ Xoa có gì đáng kinh ngạc, ta thì một chút không quan tâm, không quan tâm, chủ yếu là biết được sư nương của chúng ta, cùng tuần hải Dạ Xoa nương, chính là Hứa Anh tam phòng có thù!" Từ Tử Suất nói chắc như đinh đóng cột, "Nói đi nói lại, một cái chuyện nhỏ của sư đệ, không vì mình, cũng phải vì sư nương trút giận chứ?"
"Có thù?" Lương Cừ thần sắc hơi ngưng lại, "Thù gì?"
Từ Tử Suất thở dài bùi ngùi, bước đi qua lại, không khỏi khiến người ta nghi ngờ có phải hắn đang câu giờ bịa chuyện hay không.
Liên tục mấy động tác nhỏ trong một lúc.
Từ Tử Suất bước ra bảy bước, há miệng muốn ngâm.
Lương Cừ cắt ngang: "Nấu đậu để làm canh?"
"Hả?"
"Không có gì, ta tưởng sư huynh định bảy bước thành thơ."
Bảy bước thành thơ?
Từ Tử Suất không hiểu ra sao, không biết mình có nên phối hợp cười một cái hay không.
"Sư huynh nói tiếp đi."
"Khụ khụ, vậy được." Từ Tử Suất che miệng ho khan, nối lại mạch suy nghĩ, "Cái gọi là con trai cần phải noi theo tấm gương người mẹ, Dạ Xoa Hoắc gia tính cách hỗn trướng, ắt hẳn có nguyên nhân, thực chất đều là do mẹ hắn cả! "
"Mẹ hắn?"
"Đúng! Mẹ hắn!" Từ Tử Suất càng nói càng có lý, "Có con thế nào ắt có mẹ như thế, hồi nhỏ sư nương ta và Hứa Anh học cùng trường, đúng lúc thay nhau ngồi đầu bàn cuối bàn!
Đúng là bị cái đồ đáng ghét này hại đi!
Mỗi ngày bị nắm tóc, đặt biệt danh, bút lông chấm đen, về nhà thì nước mắt rưng rưng, Hứa đại nhân hồi đó chưa xuất sĩ, thường không ở nhà, không cha dễ bị bắt nạt, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, đáng thương làm sao!
Thù hận lớn như vậy, nỗi hận như vậy, sư đệ không nên ra tay sao?"
Lương Cừ trầm mặc hồi lâu.
"Dạ Xoa hai mươi lăm hai sáu, tính ra ba năm không mang thai, mười tháng mang bầu, tính tới tính lui, mẹ hắn kết hôn bất quá ba mươi mốt ba mươi hai năm.
Đại sư huynh bao lớn? Sư nương ta gả cho sư phụ cũng phải bốn mươi năm, hai người kém nhau hơn mười tuổi, cơ hồ cách nhau một thế hệ, có thể học cùng trường sao?
Lùi một vạn bước, Hứa gia xử lý gia tộc học đường, bất kể bao nhiêu tuổi đều chung một phòng đọc sách, chỉ riêng chênh lệch tuổi tác này, sư nương ta có thể đi dạy mấy đứa trẻ năm sáu tuổi bắt nạt người?"
Từ Tử Suất á khẩu không trả lời được.
Con mắt khẽ đảo.
"Sư đệ người không hiểu được cái này rồi, chính là gia tộc học đường đấy, khác nhau về tuổi tác là có, bảy tám tuổi, mười một mười hai ngược lại không nhanh bằng năm sáu tuổi…"
Lương Cừ mắt như "Kim châm".
Từ Tử Suất lập tức im miệng.
Thôi rồi.
Bịa chuyện ngẫu hứng, không thể tự viên tròn.
Minh tư khổ tưởng.
Linh quang trong đầu hắn chợt lóe lên.
"A! Sư đệ không tin cũng không sao, cô sen ngươi có quen biết chứ?"
"Không biết, nghe nói qua." Lương Cừ nhớ lại những lời bàn tán của mấy người hạ nhân trước đó, "Nhị phòng?"
"Đúng đúng, nhị phòng! Ta cũng không hiểu rõ cái bối phận gì, người Hứa gia quá đông, vòng vòng quấn quấn, sư nương ta và cô sen có mối quan hệ rất tốt, không phải chị em ruột nhưng còn hơn cả chị em ruột!
Con trai cô sen còn bị Dạ Xoa đánh cho sứt đầu mẻ trán! Rõ ràng đây là đ·á·n·h vào mặt sư nương ta, đ·á·n·h vào mặt sư nương, chẳng phải chính là đ·á·n·h vào mặt ngươi? Sư đệ mà có thể chịu đựng được, vậy ta phải nói, tính ngươi tốt quá đấy!"
Lương Cừ: "..."
Liên tiếp ba lần, ý đổi liên tục.
Thấy sư đệ không tin.
Cơ bắp trên vai lại càng đau hơn.
Từ Tử Suất toát mồ hôi lưng, trong lúc cấp bách, nảy ra kế thứ ba, kéo người hướng ra ngoài viện đi.
"Đi đi đi, nghe không bằng mắt thấy! Sư đệ không tin, ta nói cũng vô ích, dẫn ngươi đi tìm sư nương đối chất, người hai nhà cứ ngồi trong phòng vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện này, có được không?"
Lương Cừ nghi hoặc.
Tự tin vậy sao?.
...
Trong sân viện vô cùng náo nhiệt.
Trên mặt đất trải một lớp vỏ hạt dày đặc, tháng tám tháng chín, chính là mùa đậu phộng, quả óc chó, hạt dưa chín.
Có vị ngọt, trơn như thoa dầu; có vị mặn, giòn tan trong miệng.
Toàn bộ phòng nồng nặc mùi hạt, ngửi thôi cũng đã khiến người ta hưng phấn.
Đám trẻ con vui đùa chạy nhảy, dẫm lên khiến vỏ hạt nghiền nát, răng rắc vang lên.
Hứa Dung Quang thọ lớn, tháng mười Đại Thọ hội sắp đến, hai chuyện gặp cùng một chỗ, còn náo nhiệt hơn năm ngoái, không ít con cháu Hứa gia lần lượt trở về tộc.
Người Hứa thị vốn không có gì nổi bật nhưng tin tức Dương Đông Hùng sắp trở thành tông sư được lan truyền ra không đến hai canh giờ.
Một tin làm ngàn con sóng dấy lên.
Trên đường đi lại, con cháu Hứa gia, thông gia với họ khác nghe tin mà về, đến nhà thăm hỏi, lải nhải việc nhà.
Người thân thích, kẻ xa lạ, lúc này đều tươi cười rạng rỡ.
Nhanh tay lẹ chân, quà tặng đều chuẩn bị đầy đủ, để Nam Đễ bận rộn, tay mỏi chân đau.
"Tính tới tính lui, các phòng các mạch, thì ra tỷ Uyển là mệnh tốt nhất! Thật ngưỡng mộ, gả đi mấy chục năm, càng sống càng trẻ thì thôi đi, sợ rằng lập tức sẽ được sắc phong phu nhân cáo mệnh mà về!"
"Người có duyên phận riêng, trước kia thấy Tiểu Cửu là đứa trẻ ngoan, ai ngờ sau này sẽ có tiền đồ lớn, để cho ông Dương nhà tôi đi theo hưởng lây."
Dương Đông Hùng bế quan, Hứa Dung Quang, lão phu nhân Hứa tinh lực không tốt.
Chỉ có Hứa thị ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, đối mặt với đám người lấy lòng, thả tay vào mâm đựng vỏ hạt dưa trống rỗng, sắc mặt hờ hững.
"Lão Cửu, lão Cửu, tỷ Uyển nhắc tới suốt, hay là gọi ra để chúng ta mở mang kiến thức một chút, dạy cho con cháu các nhà được mở mang tầm mắt!" Có vị phu nhân bắt lấy một bé trai hiếu động, ôm lên đùi, "Để cho con trai ta theo học tập võ đạo!"
"Đúng vậy đó, Dương cô gia muốn bế quan, lão Cửu nhà bà tuổi còn trẻ, cũng muốn vậy à?"
Lời này vừa thốt ra, hưởng ứng nhiệt liệt, mọi người, có không gặp cũng không sao cả.
Hứa thị nghĩ nghĩ, nhìn về phía Nam Đễ.
"Long Đao nói với ta, Cửu thiếu gia vừa nãy ra ngoài đi dạo rồi..." Nam Đễ cúi đầu đáp, dư quang thoáng thấy hai bóng người tới gần, ánh mắt sáng lên, tiến đến bên cạnh, "Phu nhân, Cửu thiếu gia về rồi!"
Trong phòng đông người, không thiếu người thính tai, cả hai nhắc nhở.
Mấy chục ánh mắt dồn dập đổ đến.
Lương Cừ dừng chân lại, thấy vô số bàn tay đeo đầy vàng bạc liên tục vẫy gọi.
"Mau đến đây!"
"Đứa trẻ tuấn tú quá!"
"Ngồi xuống, để dì nhìn kỹ một chút! Người có thể dạy Thánh Hoàng, được Việt Vương xem trọng thì là người như thế nào!"
Lương Cừ không hiểu gì, cứ vậy mà bị đẩy vào trong phòng, đi đến giữa đường, giật mình nhận ra mình bị mắc bẫy!
Hỏng bét!
Lại định bước ra khỏi cửa thì đã muộn, sớm đã bị vô số bàn tay nắm chặt, kéo vào trong phòng.
Quay đầu lại nhìn.
Bóng người đâu?
Dưới mái hiên.
Từ Tử Suất lưng tựa tường viện, giơ tay gạt mồ hôi trên trán.
"Hô, nguy hiểm thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận