Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 134: Thanh thiên?

Chương 134: Thanh thiên? Lương Cừ đứng ở dưới gốc cây trong sân, toàn thân khí huyết thoải mái thuận hòa, thu liễm như một, lưu chuyển bên trong càng phát ra cường thịnh. Vạn Thắng Bão Nguyên tu hành tầng thứ nhất chính là định thần. Đạt đến cảnh giới này, liền có thể khiến lực lượng toàn thân hỗn nguyên như một, đạt tới hiệu quả dồn sức vào một chỗ, khiến cho một quyền trước kia tung ra, phát huy ra uy lực mạnh hơn. Thậm chí đạt thành hiệu quả thu liễm khí tức tốt hơn, chính là cách một đại cảnh giới, cũng sẽ không bị người tùy tiện nhìn ra thực lực đến đâu. "Nói hay không?" "Bây giờ không tiện đi, người Lương gia nhìn qua đang luyện công." "Chắc không sao đâu, nếu không muốn bị quấy rầy đã không đến trong sân." "Chờ chút, Lương gia đâu?" "Không biết nữa, vừa mới còn ngồi dưới cây mà? Sao lại không thấy?" Mấy người thợ thủ công làm gạch ngói bên cạnh nhìn trước ngó sau, đột nhiên phát hiện Lương Cừ vừa ngồi dưới gốc cây đã biến mất không thấy, nhìn qua một vòng cũng không phát hiện ra. "Chờ chút, mau nhìn, vẫn ở dưới cây!" "Kỳ lạ, không động đậy sao? Vừa rồi sao không nhìn thấy?" Lương Cừ mở mắt ra, đứng dậy nhìn về phía mấy người: "Các ngươi có việc?" Mấy người kia nói chuyện trước đó hắn đã nghe thấy, chỉ là muốn thử xem nếu vận dụng « Vạn Thắng Bão Nguyên » thu liễm khí huyết đến cực hạn sẽ có hiệu quả gì. Nghe nói cao thủ thu liễm khí huyết, có thể khiến người khác coi như vật chết, vô tình sơ ý bỏ qua. Không ngờ « Vạn Thắng Bão Nguyên » cũng có hiệu quả như vậy, chỉ là bị người nghiêm túc nhìn vẫn có thể phát hiện. Mấy người thợ thủ công nhìn nhau, cuối cùng có một người đứng ra đi đến bên cạnh Lương Cừ, xoa xoa tay lúng túng nói: "Lương gia, chúng ta mấy người nghe nói vị Huyện lệnh mới muốn đo đạc lại ruộng đất để định thuế, hôm nay đã bắt đầu, muốn xin nghỉ một ngày qua xem có chuyện gì xảy ra, ngài xem...." "Xin nghỉ cứ xin, không cần lo lắng, phần công việc này khi trở về vẫn là của các ngươi." Lương Cừ vui vẻ cho phép, hắn không phải loại lão bản bụng dạ khó lường. Mấy người mừng như điên, đang muốn thu dọn đồ đạc rời đi, lại bị Lương Cừ gọi lại. "Có thể nói trước cho ta một chút, đo ruộng định thuế là chuyện gì xảy ra không?" "À, cái này..." Người ra mặt giải thích là vẫn người đó, "Nghe nói là Huyện lệnh muốn nhà trường xác định biên chế hộ khẩu ruộng đất, một lần nữa xác định mỗi người phải nộp bao nhiêu thuế." "Không sai, ta còn nghe nói muốn nhà giàu trả lại số ruộng xâm chiếm đâu! Sau đó đem số thuế phải bổ sung dùng để trùng kiến tuần kiểm đội." "Thì ra là tên Biện tuần kiểm tham ô kia bị tra xét ra, chuẩn bị giao cho Tam pháp ti xử lý rồi, không chừng lát nữa lại bị bắt lại ấy chứ." "Nhà ta có một người hàng xóm chiếm thêm hai mẫu ruộng, nghe nói sáng nay bị tra xét, bị đánh vào người mấy gậy để thị uy, còn phải nộp bổ sung tiền thuế, ta trước kia thấy bộ dạng đắc ý của hắn đã không vừa mắt rồi, đúng là hả dạ." Khi nhắc đến hành động của vị Huyện lệnh mới, mấy người thợ thủ công đều rất vui mừng. Nông phu nộp thuế khác với ngư dân, ngư dân cơ bản là mức cố định, còn nông phu thì phải đo đạc ruộng đất, dựa vào đó mà định thuế. Bên trong ruộng đất có rất nhiều mánh khóe, chỉ qua vài năm số liệu đo đạc lúc trước đã có thể trở nên lộn xộn, mỗi lần đo đạc lại đều là một chuyện tốt. "Các ngươi cũng có ruộng?" Lương Cừ ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng đám thợ thủ công này là người chuyên làm nghề thủ công, không ngờ trong nhà còn ruộng có thể trồng. Mấy người cười thầm: "Là có vài mẫu đất cằn, nhưng mấy ngày nay giá công xây phòng tăng cao quá nhiều, kiếm được tiền nhiều hơn trồng trọt, năm nay liền cho người khác thuê trồng rồi." Lương Cừ hiểu ra, phất phất tay: "Không sao, đi đi." "Đa tạ Lương gia." Mấy người nói lời cảm ơn liên tục, rời khỏi Lương trạch. Buổi chiều, Lương Cừ cưỡi Xích Sơn đi Bình Dương huyện, trên đường đi đâu cũng có thể nghe thấy người dân tán thưởng Giản Trung Nghĩa. Nào là vừa đến nhậm chức đã xem qua huyện chí, hiểu rõ địa hình, nhân khẩu và phong tục nơi đây, sáng nay vừa lên công đường đã xử hai vụ án cũ từ năm trước. Còn ban bố cáo thị muốn sửa đường, mỗi trấn, hương, huyện đều muốn làm đường kết nối với nhau, chỉ cần đến giúp sửa đường, là được ăn một bữa cơm no. Ven đường càng thấy có tiểu lại dán thông báo. Lương Cừ đi qua nhìn, nội dung chung đều là những câu cổ vũ người dân hướng thiện, có vần điệu xuôi tai. Ý chính là muốn mọi người hướng thiện, cổ vũ dân chúng tố giác hành vi sai trái của người khác, chỉ cần nói ra hàng xóm làm điều ác, chứng minh được là thật, là có thể nhận được một trăm văn đến một lượng bạc tùy theo mức độ khen thưởng, ngược lại, nếu báo cáo sai cũng phải bị phạt từ một trăm văn đến một lượng bạc tùy mức độ. Ven đường có thư sinh biết chữ đọc to nội dung trên bảng cho mọi người nghe, ai nấy đều tán thưởng. "Ta nghe nói lúc vị Huyện lệnh kia đến còn ngồi xe kéo to lắm, vốn nghĩ là tham quan, không ngờ...." "Ngươi biết cái gì, vị Huyện lệnh mới là con cháu nhà hào phú, vốn có tiền, ngồi xe kéo lớn cũng là bình thường thôi." "Đúng đúng đúng." "Nhà ta có hai mẫu ruộng nước bị chiếm, không biết có đòi lại được không, đúng lúc đang vào mùa cày cấy, ta trông chừng hết rồi, mà lấy lại được là thư thái cả người." Quá mức lôi lệ phong hành. Lương Cừ thầm nghĩ. Muốn từ trong tay nhà giàu đo đạc lại đất đai cũng không dễ, đối với bọn nhà giàu mà nói đó là cướp bóc. Nhưng mà nhìn tình hình, hình như bắt đầu từ sáng nay rồi sao? Vị Huyện lệnh mới có hơi quá gấp gáp, ngược lại khiến hắn cảm thấy quái lạ. Lương Cừ nghĩ đến một từ ở kiếp trước. Marketing. Cũng không biết chỉ thuần là marketing hay vừa marketing vừa làm thật. Hoàn toàn thanh liêm thì Lương Cừ không dám mong, Huyện lệnh thời cổ ngay cả hệ thống kế toán và tài vụ hoàn thiện cũng không có, một câu có thể rút được ngân lượng, đúng là thổ bá nơi phương, đều chỉ toàn là những người so độ nát. Chỉ mong đừng hỏng quá mức là được. Người xấu sẽ không viết chuyện xấu muốn làm lên mặt, mà làm chuyện xấu cũng sẽ không lớn tiếng tuyên dương, để người khác biết. Một người là tham quan hay quan tốt, không thể móc tim ra xem được, chỉ có thể chờ thời gian kiểm chứng. Nếu như hắn làm được việc, Nhị sư huynh Du Đôn làm huyện úy cũng có thể cùng chung sống tốt với hắn. Mà Giản Trung Nghĩa vừa là Bảng nhãn, vừa là thiên tài võ học, hy vọng là có tài năng thật sự. Lương Cừ lắc đầu, không suy nghĩ nữa, như lệ thường đi đến thư viện đọc sách, đến y quán học y. Xong việc hắn không về nhà mà đi đường vòng đến chỗ Lục Cương sư huynh. Phục Ba đã hoàn thành việc thêm tố. Lục sư huynh ở trong viện khí thế ngất trời, mấy người thợ rèn đang rèn sắt, rèn đúc vũ khí. Lương Cừ nhìn quanh một lượt, cảm thấy so với trước lại càng thêm bận rộn. Trong phòng có vài lần rèn đúc hoàn thành, nhưng lại không lắp cán dao đốc kiếm, phôi cán vẫn còn thô sơ. Cửa hàng của Lục sư huynh tách rời khỏi chỗ rèn đúc, nhưng dù không nhìn thấy cảnh trong cửa hàng, cũng có thể đoán được số võ giả gia tăng ắt sẽ làm nhu cầu binh khí tăng theo. Thấy Lương Cừ, Lục Cương đi vào tĩnh thất, hai tay bưng ra một cây đại thương: "Một trăm tám mươi sáu cân, bỏ qua trọng lượng, còn lại về cơ bản không thay đổi, thấy sao?" Lương Cừ nhận lấy trường thương, cảm nhận khí tức trên thân thương càng thêm mạnh mẽ. Nếu nói linh tính ban đầu là chim yến dật động, thì bây giờ chính là Hùng Ưng, lại càng thuận tay hơn. Trọng lượng từ một trăm cân tăng lên đến một trăm tám mươi sáu cân, từ múa của tiểu nữ nhân biến thành vung của tráng hán, đúng là một lần tăng vọt về chất. Lương Cừ chắp tay: "Đa tạ Lục sư huynh." "Là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng." Lục Cương khẽ thả ra khí tức. Cảnh giới Lang Yên trung kỳ! Lục sư huynh lại lên một bậc thang thực lực nữa rồi! Lục Cương vốn dĩ đã dừng chân ở Lang Yên sơ kỳ hồi lâu, một trượng gân rồng chính là cú đạp cuối cùng lên ngưỡng cửa, có thể nói là thuận lý thành chương. "Ta nghe sư phụ nói ngươi ăn vào gân rồng, tư chất lại tăng lên, đáng tiếc, có lẽ do tuổi ta quá lớn nên không có cảm thụ gì, liền đem toàn bộ luyện hóa để tăng thực lực rồi." Lương Cừ cũng đưa tin cho biết: "Chúc mừng Lục sư huynh, lúc nãy đến ta ghé qua võ quán, Hồ sư huynh cũng thuận lợi phá quan, bây giờ đã là võ sư Tuấn Mã thực thụ." Lục Cương gật gật đầu: "Tính ra thì cũng không sai biệt lắm, còn có Tử Suất nữa, hắn cũng đã ở cảnh giới Bôn Mã một thời gian dài, cả Lục sư đệ nữa, cái gân rồng của ngươi tác dụng thật không nhỏ." Lương Cừ thật sự rất vui. Bình Dương huyện có nhiều đại lão như vậy, phía Dương sư cao thủ càng nhiều càng tốt. Có thể bước vào Lang Yên đã có vốn liếng nhất định. Lương Cừ và Lục Cương nói chuyện phiếm một hồi rồi cáo từ về nhà, lúc này cơm tối trong nhà đã làm xong. Cuộc sống thật sự rất thoải mái. Bất kể luyện võ có mồ hôi đầm đìa như thế nào cũng không cần lo lắng chuyện bẩn thỉu, cởi ra đã có người giặt giũ thay đồ. Ăn cơm cũng vậy, muốn ăn cái gì chỉ cần thông báo một tiếng, đều có thể an bài ổn thỏa. Mỗi ngày xử lý việc vặt đều được tiết kiệm lại, chỉ cần làm việc mình muốn, đám phú ông có năng lượng dư dả như vậy cũng là chuyện dễ hiểu. Ăn xong bữa tối, Lương Cừ tĩnh tọa một hồi tu luyện để tiêu thực, đợi đến giờ Tuất thì mang theo Phục Ba ra thuyền. Hôm nay hắn vẫn còn công việc chưa làm. Buổi tối là thời gian ngư dân đánh bắt cá cao điểm, hắn đương nhiên phải đi tuần tra một lượt. Hôm qua Lương Cừ còn nhận một nhiệm vụ khu thú ở trên lầu thuyền, mục đích là mở rộng phạm vi đánh bắt của ngư dân ra bên ngoài. Phạm vi đánh bắt của ngư dân Nghĩa Hưng trấn vẫn luôn bị hạn chế bởi sự tồn tại của thủy tinh quái, chỉ có thể đánh bắt ở vùng nước cạn, thỉnh thoảng cũng có vài người gan dạ ra vùng nước sâu ở ngoài rìa. Mà nhiệm vụ đầu tiên mà mỗi một Hà Bạc sở thành lập đều phải làm chính là thúc đẩy phạm vi đánh bắt cá của ngư dân. Đó là nhiệm vụ đơn giản nhất và thường thấy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận