Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 810: Không phụ nhờ vả

Hoa chống đỡ thiên đẩy ra lá sen, cắm vào nước bùn, thuận theo lực cản hướng phía trước đưa tới, thuyền nhỏ phiêu phiêu lắc lư quấn quanh hồ mà đi.
Trời sáng khí trong.
Gió mát ấm áp dễ chịu.
Mùa hè đầm tích nước so với mùa đông xinh đẹp hơn rất nhiều. Mùa đông vạn vật tiêu điều, cây, cỏ, hoa đều trơ trụi, đều tàn lụi. Tầm mắt đi tới, trừ người vẫn là người, trừ tuyết vẫn là tuyết, ai nấy đều cuộn mình cổ, còng lưng xuống, bước chân vội vàng đi, xu thế ban đêm còn nóng hơn cả than hồng.
Dưới mắt mây bay lưu động, hai bên bờ đều là dương liễu, núi xanh vờn quanh, mấy ngàn mấy vạn nhánh hoa sen trắng bao quanh đầm tích nước nở rộ, có gió thổi tới lung lay, như những chiếc váy màu trắng ngà voi doanh doanh múa, hít sâu một hơi, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
Lại ngẩng đầu.
Nhìn không hết thuyền nhỏ chở đôi tình nhân chèo thuyền du ngoạn trên đầm tích nước.
Một khung cảnh ngày hè.
"Phốc!"
Bốn vó như cột trụ mũi cắm xuống mây, đạp nát bùn xuân tung tóe gợn nước.
Cự tượng dịch bước trong đầm tích nước, nước phun ra thành màn sương nước trong vắt dưới ánh mặt trời chiếu sáng, tạo ra những dải cầu vồng gần mặt nước, trêu đùa đám người đi đường trên cầu nhảy cẫng hoan hô, mang đến một trận thanh lương.
"Giản Thiên Viễn chết rồi, Giản Trung Nghĩa làm sao bây giờ?"
"Ai, đại sư không bàn giao a."
Chống đỡ thiên rút khỏi nước bùn, kéo theo những bọt nước liên tục.
Lương Cừ xắn ống tay áo lên, để lộ ra đường cong cánh tay rõ ràng, thở dài rồi thay đổi phương hướng, tiếp tục chống thuyền.
Long Nga Anh ôm đầu gối mà ngồi, dưới làn váy để lộ đôi hài thêu tơ bạc, một tay chống cằm, ánh mắt chiếu ra những đám mây trắng đang trôi, vừa ngắm phong cảnh, cũng nhìn Lương Cừ.
Từ khi được thiên sinh địa dưỡng trùng sinh một lần, trên người Lương Cừ lộ ra một vẻ tự nhiên tiêu sái, vung cái thuyền gỗ, bỗng có chút ý vị hoàn toàn tự nhiên.
Đẹp mắt.
Lương Cừ cũng rất hưởng thụ ánh mắt của Nga Anh, giống như một dòng suối trong mát chảy xuống giữa cơn nóng nực, vung thuyền rất hăng say.
Ngoài chiếc thuyền nhỏ này, những người đi đường trên bờ sông ai cũng dừng chân, nhìn sang.
Từ lầu các, từ đường đi, từ trên những chiếc thuyền đầy hoa. . .
Lam Diệp xanh um từng tầng, lam hoa như lưu sắc, thiếu nữ với thiếu niên, hào quang rất hợp nhau.
Hằng năm cứ đến mùa hè trên đầm tích nước thuyền nhỏ vô số, luôn có thanh niên, thiếu niên chở những cô nương mình thích đi thuyền du ngoạn, các cô nương mặc những chiếc váy mới may lên thuyền, có màu xanh nhạt, có màu phấn, có màu vàng nhạt, dụng hết hương thơm, nhưng nhìn lại, vẫn không bằng một thuyền thơ ý họa này.
Liền như một hạt đậu xanh trong một đám đậu đỏ, một hạt đậu đỏ trong một đám đậu xanh, bắt mắt vô cùng.
Chỉ là những lời bàn luận trên thuyền lại không phải là về phong hoa tuyết nguyệt.
Vừa mới chứng kiến Giản Thiên Viễn bị hành hình, ngũ lôi oanh đỉnh, đánh cho rơi ra một đống bạch cốt trong suốt, Lương Cừ cùng Long Nga Anh thuê chiếc thuyền nhỏ dạo hồ, chủ đề tự nhiên chuyển sang Giản Trung Nghĩa.
Thuyền gỗ lướt qua một cây sen.
Long Nga Anh đưa tay ra định hái, Lương Cừ cắm ngược chống đỡ thiên, dừng thuyền lại, tiếp nối câu chuyện còn dang dở.
"Bất quá đại sư chứng được La Hán, đi Huyền Không Tự cho đồ tử đồ tôn giảng kinh, chắc trong thời gian ngắn sẽ không quay về, xem tình hình này, có vẻ là muốn giao lại việc này cho ta, để ta tự xử lý."
"Có phiền phức không?" Thuyền nhỏ rung động tạo ra gợn sóng, Long Nga Anh thò người ra bóc hạt sen trong đài sen.
"Có gì phiền phức? Dù sao hắn cũng chỉ nhập tông sư sớm hơn ta một năm thôi, đợi sự việc ở Đại Tuyết Sơn xong xuôi, không chừng sẽ trực tiếp tế thiên."
"Đừng có chủ quan." Long Nga Anh cầm hạt sen lên, bóp một hạt, đưa tay cao lên.
"hại." Lương Cừ cúi đầu cắn răng bạch liên tử, nhấm nuốt rồi lẩm bẩm, "Về chiến lược thì phải xem thường địch, về chiến thuật thì phải coi trọng địch nha. Đến lúc đó sẽ gọi ngươi, Bỉnh Lân, Diên Thụy cả bọn, bốn người chúng ta đánh một, mà nói Bỉnh Lân chắc là đã xuất quan rồi chứ?"
Tháng sáu hạ tuần hạt sen không có vị ngọt, ngược lại trong veo, đắng chát đều không.
Long Nga Anh cho ăn một hạt, hắn cúi đầu cắn một hạt.
Trong tay chống đỡ thiên không ngừng nghỉ, đẩy lá sen ra, thuyền nhỏ lại vững lại nhanh, như thoi đưa trên mặt đầm, đám thiếu niên hiếu thắng quơ mái chèo muốn đuổi theo, nhưng không sao đuổi kịp, lại bị mất thăng bằng, khiến thuyền nhỏ lắc lư sang hai bên, khiến cho bạn gái giận dữ.
Lúc Lương Cừ còn ngồi ô bồng thuyền, đã từng nghe nói ở Giang Hoài có ngư dân kỹ thuật cao siêu, có thể trên thuyền ô bồng đặt một đĩa hồi hương đậu, vừa ăn vừa chèo, một hạt đậu cũng không rơi.
Bây giờ thì đã hơn xa rồi.
"Tuổi trẻ thật tốt a."
Trên Vọng Nguyệt lâu.
Thánh Hoàng cảm thán.. .
Đông đông đông!
Chuông lớn trên gác chuông vang vọng, âm thanh trầm đục vang vọng khắp khu vực mấy chục dặm.
Thành lớn đều có gác chuông, lầu canh.
Mỗi ngày sớm, muộn giờ Dần và giờ Tuất đều đánh chuông một lần, gọi là "Sáng canh" "Canh đầu" mỗi lần báo giờ đánh 108 tiếng, tục gọi là "Gấp mười tám, chậm mười tám, sáu lần gộp thành 180."
Bình Dương phủ cũng có, chỉ là chất lượng chuông lớn không bằng kinh đô nên tiếng chuông không được trong trẻo như vậy.
Ánh chiều tà gần như đã lặn xuống mặt đầm, phóng tầm mắt ra xa thì thấy một mảnh thủy quang lăn tăn, rải đầy mảnh vụn vàng, cả kinh đô được màn sương chiều tà bao phủ mờ mịt, từng đàn chim bị tiếng chuông làm cho giật mình, vỗ cánh bay lượn, trên trời một mảng đen kịt, lướt ngang qua.
Canh đầu vừa vang.
Thế giới bận rộn như đã yên tĩnh đi phân nửa, người ta duỗi lưng mỏi mệt, lác đác có khói bếp bay lên, người đi đường buông việc đang làm xuống, từng tốp ba tốp năm đi về nhà.
Mây tan mây bay, lại là một ngày đẹp.
Chống đỡ cắm vào bùn, dừng thuyền lại.
Long Nga Anh bước lên bờ.
"Ngươi về nhà trước."
"Còn ngươi?"
"Ta tới Thiên Bạc lâu có chút việc, lúc đến muốn hỏi lục giả một chút đồ vật, giải quyết xong chúng ta cũng gần như nên về đồng bằng rồi, chậm thêm nửa tháng nữa, không biết Trần Hương lão có hoãn Thần Sông tế không, không chừng ở Nghĩa Hưng trấn mọi người đang đợi ta đó."
Lương Cừ chèo thuyền đến hậu viện nhà mình, trước tiên đưa Long Nga Anh về nhà, dặn dò vài điều, sau đó trả thuyền rồi cưỡi Xích Sơn đến Thiên Bạc thương hội.
Thiên Bạc lâu.
Hội đấu giá thuyền đi biển giữa đế đô và Nam Trực Lệ vô cùng hoành tráng, mỗi năm có chừng ba trận, lần này là Hạ Chí, vừa hay tranh thủ khi dương khí đang vượng mà chứng kiến màn ngũ lôi oanh đỉnh trừng trị tông sư kia, lại sắp tới cuối năm hội đấu giá kết thúc, nên sự náo nhiệt trong Thiên Bạc lâu chưa tan.
Nhờ vào dư âm hội đấu giá, trong Thiên Bạc lâu vẫn còn rất náo nhiệt.
Những "tiểu thương áo đen" từ nam chí bắc dựng những quầy hàng nhỏ, lớn tiếng mời chào khách hàng, thậm chí có cả người ra vẻ lãnh khốc, dựng một quầy hàng ở nơi hẻo lánh, "lạnh nhạt thờ ơ", càng có nhiều khách hàng do dự trước quầy, hoặc có ý đồ tìm của hời, hoặc giả vờ muốn đi chờ đợi giảm giá.
Lương Cừ tìm người hầu, cho biết thân phận rồi đi thẳng vào bao sương trên tầng cao nhất.
"Lục huynh!"
"Chúc mừng Lương huynh xuất quan, lại có tiến bộ! Kiếm chỉ đệ nhất thiếu niên tông sư Đại Thuận!"
"Đã hai mươi mốt tuổi, đến tuổi trưởng thành một năm rồi, còn đâu gọi là thiếu niên."
"Chỉ chênh lệch vài tuổi thôi mà." Lục giả tam tử của Thiên Bạc thương hội mỉm cười nói, nhưng sau khi chúc mừng thì liền quan sát, "Chờ một chút, tướng mạo Lương huynh có vẻ có một chút thay đổi?"
"Lục huynh thế mà lại nhìn ra?" Lương Cừ kinh ngạc, hắn trước đó nói chuyện phiếm với Mông Cường đạo trưởng lâu như vậy, đối phương vẫn không hề cảm giác được.
"Chỉ tốt bề ngoài thôi, cũng không xác định."
Lục giả cũng không dám chắc, chỉ là mơ hồ cảm giác, cho nên mới hỏi.
"Có chút cơ duyên, quay về tiên thiên bổ túc một chút, nên mới có chút biến đổi."
"Tiên thiên bổ túc, cơ duyên tốt thật." Lục giả không nói gì, "Bất quá Lương huynh bổ sung lại còn thêm phần tuấn tú."
"Ha ha, trước kia vốn không nghĩ tới sẽ lâu như vậy, chỉ mở ra hai mươi ngày công tác, không trở về thì Hà Bạc sở có khi lại trừ lương của ta, chuyện này không nên chậm trễ, Lục huynh, đồ của ta đã muốn tìm từ tháng tư tới giờ, đã đến chưa?"
"Tuyệt đối không phụ nhờ vả!"
Trên giá sách lấy xuống một hòm gỗ.
Lục giả từ bên trong lấy ra, mở lớp bọc, lấy ra một cuốn sổ mới tinh, hai cái bình nhỏ Lưu Ly.
Trong bình lưu ly, một hạt màu vàng, một hạt màu bạc lấp lánh ánh sáng nhẹ đang trôi nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận