Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 500: Bình Dương phủ nhiệt tình hiếu khách

"Xong rồi chứ?" Lương Cừ thu hồi dòng xoáy nước, chắc chắn không ai đuổi theo, lo lắng thò đầu ra. Thát Thát Khai cũng trồi lên mặt nước, cùng nhau nhìn xung quanh. Sương mù xám bao phủ mênh mông cả thiên địa. Sóng nước dập dềnh trên thân, mưa nhỏ dày đặc làm mờ mắt. Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng của thiên nhiên, chứ đừng nói thuyền lớn, đến bóng dáng đất liền cũng không thấy. Đường hầm xoáy nước này dài hơn ba trăm dặm, Lương Cừ tốn không ít sức, tạo ra mười mấy cái mới xong, chỉ để kéo giãn khoảng cách đủ xa. Trong ấn tượng của mình trước khi vào đường hầm, xà yêu vẫn còn đuổi theo... Lương Cừ dùng mắt vàng khống chế đàn cá tản ra, xác nhận xung quanh không có ai, rắn cũng không đuổi theo, giữ lại phần sức, chủ động giải trừ 【 Hóa Linh 】. Vượn trắng tan đi. Thát Thát Khai cất kỹ cờ xí, là Lương Cừ khoác thêm Long Linh Tiêu. "Sẽ không có chuyện gì..." Lương Cừ mặc Long Linh Tiêu vào, lẩm nhẩm hai câu, hắn cho rằng mình chọn thời điểm rất tốt. Uy Ninh Hầu có uy vọng riêng, sẽ không giống Từ Nhạc Long, làm ra chuyện cả đại đội còn chưa đến bờ mà đã chạy ra sông câu cá, phơi việc của người ngoài ra. Hắn xử lý xong xà yêu, nhiều khả năng không tìm mình ngay, mà sẽ đến trước gặp mặt Tri phủ, Đề lĩnh bọn người. Hơn nữa, người mình còn khoác cờ hiệu Hà Bạc, đối phương chắc chắn nhận ra, tìm một con "vượn trắng" thì có ý nghĩa gì, muốn tìm thì phải tìm Tô Quy Sơn mới đúng. Ý niệm thông suốt. Lương Cừ vẩy tay xuống nước, nhất thời không biết nên đi đâu. Đến tìm Từ Nhạc Long bọn họ chắc chắn không được. Không an toàn. Tô Quy Sơn là kẻ câu cá lớn, làm hại cá trong ao không tốt. Một mình đi nghênh đón Võ Thánh thì lại quá mạo muội. Lương Cừ một kẻ tòng lục phẩm sứ giả, đi đón bậc phong vương, chênh nhau cả chục cấp, quá liều lĩnh. Càng nghĩ càng rối. Nên lên bờ trước đã!... Ầm! Huyết khí như thủy triều, cương phong như biển. Ánh máu đáng sợ nhuộm đỏ toàn bộ bờ sông, sát ý kinh người sôi sục trên đầm lầy. Chỉ vừa chạm mặt, chiếc thuyền lớn dài hơn mười trượng vỡ tan thành mảnh vụn trên sông, hai bóng người dây dưa không dứt trên mặt nước. Ông Lập Đồng đều miệng phun máu tươi, liều mạng chống đỡ thế công của tông sư Quỷ Mẫu giáo, lớp Huyền Kim nhuyễn giáp dưới áo rách tả tơi, mấy tấm chắn đều vỡ làm hai mảnh, nếu không có mấy tấm lệnh bài nhỏ bằng gỗ phát huy tác dụng, thì đã chịu thêm một trận tơi bời nữa rồi. "Tô Quy Sơn, ta xxx ngươi tám đời tổ tông! Mau ra đây!" Gió mạnh ngưng lại. "Tô Quy Sơn? !" "Tới tới tới, lão phu chơi với ngươi một chút!" Vừa dứt lời, một bóng người mơ hồ từ trong rừng ven bờ nhảy ra, lướt sóng mà đi, tóc và quần áo dài bay múa điên cuồng, người còn chưa đến nơi, đã vung tay đánh một chưởng từ xa mấy chục trượng! Kẻ tấn công kinh hãi. Lại đúng là thật! Lúc nãy đánh nhau một đổi một, con rùa già lại không hề tổn hại gì? Rõ ràng là... Chết tiệt, lại bị lừa! Vài câu ngắn ngủi trong gió đã lộ ra lượng tin tức cực lớn. Trong chớp mắt. Hai bóng người mơ hồ biến thành ba bóng người. Kiếm quang, tiếng rồng ngâm, chưởng phong vang vọng trời cao, mắt thường có thể thấy sóng xung kích làm rung chuyển cả vùng đầm lầy, vô số bọt nước tung tóe bắn lên, bùn nhão cuồn cuộn đổ xuống nước. Âm thanh va chạm dày đặc, hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc là một hay hai tiếng. Từ Nhạc Long, Vệ Lân dẫn một đám thủ hạ nhanh chóng rút lui ra xa, về lại bờ tránh thế mạnh, dưới uy thế mênh mông này, chỉ cảm thấy mình như chiếc thuyền con giữa đầm lầy, chòng chành khó lường. Tông sư Quỷ Mẫu giáo biết Võ Thánh ở gần đó, vội vàng ứng phó vài chiêu, không muốn dây dưa thêm, liền quay người rút lui. Tô Quy Sơn cười lớn, vừa bước ra, đã tạo ra sóng lớn trăm trượng, cuốn thành một con Thủy Long, lướt trên mặt sông. "Đã đến rồi, đi vội làm gì? Đói bụng chạy về bú sữa à?!" Gió lớn nổi lên cuồng loạn, ép nghìn lớp sóng sông cuộn ngược lại. Mặt nước giống như ga giường bị phơi dưới ánh mặt trời buổi sớm, rung rinh, vô số cá chết trồi lên mặt nước, bị gió lốc xoáy thành một đám huyết vụ, lẫn vào trong mưa. Sát khí huyết tinh nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Bên bờ. Ngoại trừ mấy vị Đại Thống lĩnh đã biết chuyện nên vẫn còn trấn định, những người còn lại đều tái mặt, vẫn chưa hết bàng hoàng. www▪Tтkǎ n▪¢ O Nói là nghênh đón, sao không ai đón cái người cọc rễ này? Tô Quy Sơn, chẳng phải là Phủ chủ Hoài Âm phủ đã chết rồi sao? Sao lại ngồi dậy rồi? Hạng Phương Tố ý niệm nhanh chóng đảo ngược trở lại, đột nhiên hiểu vì sao sắc mặt Ông Lập Đồng không tốt rồi... Phía trên đầm lầy. Xiềng xích rung lắc. Ba chiếc thuyền xé gió lao đi, nếu như lúc trước chỉ là trôi đi thì giờ gần như là bay thấp xuống! Chốc lát. Việt Vương bật cười. Lão thần bên cạnh thở dài: "Đại vương vì sao bật cười? Có chuyện gì vui sao?" Việt Vương chỉ về phía xa mịt mờ. "Ta đi từ bắc xuống nam, các Phủ chủ ven đường đều nhiệt tình mời mọc, đãi đằng hết mực, cho nên chậm chạp mãi gần hai tháng, có thể nói đã nếm hết đặc sản, quen với phong tục địa phương. Chỉ có cách chiêu đãi của Bình Dương phủ là đặc biệt, mới vừa nãy cho bốn con xà yêu làm món khai vị, giờ lại sợ ta ăn không đủ, liền tặng thêm một dư nghiệt tông sư." Dư nghiệt tông sư? Mấy vị lão thần nhìn nhau. Thực lực của họ thấp, không hiểu vì sao Việt Vương nói vậy, nhưng cũng đoán được phía trước có chuyện quan trọng xảy ra. Triều đình phong Uy Ninh Hầu cho Việt Vương, vốn là có hai mục đích. Uy hiếp Giao Long, trấn áp Quỷ Mẫu. Lẽ nào... Việt Vương phất tay, không giải thích thêm, bên cạnh một ánh bạc bay tán loạn, như kiếm cản màn, xé toạc màn mưa mịt mờ.... "Hộc hộc hộc!" Lương Cừ leo lên bờ, toàn thân rệu rã, giống như ngâm mình trong vại giấm chua. Mượn chút sức lực còn sót lại, hắn liên tục thi triển mấy lần Thủy hành, ngay cả Bất Năng Động và Thát Thát Khai đều không mang theo, cố hết sức cuối cùng cũng chạy được về bờ. Bên trên bờ. Xích Sơn vẫy vẫy đuôi chờ đã lâu. Lương Cừ thở hai hơi, leo lên lưng, giẫm lên bàn đạp, một đạo Xích Phong mãnh liệt bay về phía chân trời. Vài khắc sau. Lương Cừ ngồi thẳng trên lưng ngựa, thầm giật mình. Khung cảnh hỗn độn. Nước ở chỗ giao nhau giữa bờ và mặt sông bị khuấy thành một màu bùn nhão đục ngầu, những cây gỗ lớn bị gãy trôi nổi trên mặt nước. Mấy gai gỗ nhỏ không bằng ngón tay lẫn trong bọt nước màu nâu nhấp nhô trôi ngược lại, lẻ tẻ thấy vài tấm ván gỗ dài bằng cánh tay vẫn còn nguyên vẹn. Bên dưới những tấm ván gỗ lộ ra là những con cá nhỏ bị lật bụng. Phía trước rừng cây nhỏ, một đám quan viên vừa lúng túng đội lại mũ, vừa loạng choạng mặc lại quần áo, làm rớt đồ xuống đất rồi vội vàng nhặt lại. Từ Nhạc Long mắt nhanh, thấy Lương Cừ phóng ngựa tới, tỏ vẻ khá ngạc nhiên. "Chuyện đã xong rồi?" "Xong rồi." Vẻ mặt Từ Nhạc Long hơi thả lỏng. Xong là tốt rồi. Đám xà yêu không chịu rời đi, đều khiến cho hắn - vị đề lĩnh này, phải nơm nớp lo sợ. Ngó nghiêng xung quanh. "Quan phục đâu? Không mặc quan phục nghênh giá, còn thể thống gì?" "Không cần phiền phức thế." Lương Cừ vỗ vỗ ngực, cả chiếc Long Linh Tiêu tự động đổi màu, dựng hình trở lại. Áo, trung đan, quần, bao đầu gối... Bộ quan phục đầy đủ, rườm rà, trong chớp mắt đã hoàn chỉnh, Lương Cừ lại lấy ra từ một bên yên ngựa mũ lương quan và bội ngọc đeo vào. Đầy đủ cả bộ. Những người còn lại một mặt ngưỡng mộ. Bộ quan phục đầy đủ như vậy, bọn họ mặc vào cũng phải mất một lúc, có Long Linh Tiêu quá tiện lợi, còn hơn cả nhuyễn giáp! Nhiễm Trọng Thức mặc lại quần áo, thắt đai lưng: "A Thủy, ngươi không phải xin nghỉ sao?" "Xin nghỉ để đi làm việc, làm xong rồi ta thấy còn dư thời gian, liền chạy tới đây." "Bọn ta còn tưởng ngươi bị ai đánh cho sưng mặt, nghênh đón Võ Thánh cũng dám xin nghỉ, kết quả, vẫn là ngươi nhanh trí nhất, mẹ nó, sớm biết ta cũng không đến!" Kha Văn Bân biết vậy chẳng làm. Cẩu thí nghênh đón Võ Thánh. Một mẻ thuyền mồi! Ai đến là người đó ngốc. "Ngươi nha, có phải biết trước không?" Hạng Phương Tố dò xét từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy nghi hoặc. "A? Cái gì? À đúng rồi, đã xảy ra chuyện gì? Thuyền của chúng ta đâu?" Đám người: "..." "Bớt nói nhảm, thuyền đến rồi, mau dọn dẹp một chút đi!" Từ Nhạc Long quát khẽ một tiếng. Đám người nhìn về phía xa. Mấy chấm đen xuất hiện ở chân trời, dần dần phóng lớn. Đến gần. Thấy rõ bốn con xà yêu đầu có đường vân bạc bị xiềng xích đâm xuyên cổ, máu tươi chảy ròng ròng, đang kéo thuyền lớn, phóng nhanh tới. Con ngươi Từ Nhạc Long mở to. "Ngươi nói giải quyết xà yêu, là giải quyết kiểu này?" Lương Cừ khẽ giật mình: "Trong thư không viết sao?" "Rắm thúi!" Nhiễm Trọng Thức mấy người nghe được đoạn đối thoại, tất cả đều trố mắt nhìn. Không phải. Có ý gì? Xà yêu kéo thuyền cho Võ Thánh. A Thủy làm? Ở phía trên đầm lầy. Tô Quy Sơn thở hổn hển, nhìn cảnh này, đột nhiên hiểu vì sao Võ Thánh đến kịp thời như vậy. Theo dự tính, vốn còn tưởng phải một mình giải quyết, ai ngờ đánh đến nửa chừng, Huyền Binh lại xuất hiện. Cảm tình là xà yêu đã thêm mồi lửa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận