Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1798: Trò chơi (length: 17305)

"Cái, cái gì trò chơi?"
Bình Nhi ánh mắt có chút trốn tránh, Ly công tử hôm nay cùng thường ngày không giống lắm, giống như là đổi người.
Xung quanh còn vây quanh một đám thị nữ, có phụ trách gảy đàn, có phụ trách rót rượu, có phụ trách gọt chút hoa quả tươi cho ăn. . .
Nghe thấy tiếng hỏi, đều cùng nhau khựng lại, quăng tới ánh mắt kinh ngạc.
Ly công tử nhìn như bất cần đời, trên thực tế tại Thính Vũ Các thời điểm, là người rất đứng đắn.
Cơ bản toàn nói chuyện chính sự, rất ít có chuyện "Trò chơi" kiểu này.
Bây giờ mà cùng sứ giả Vân Sơn đế cảnh xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn ngược lại có hứng thú?
Từ Tiểu Thụ híp mắt cười, cười ha hả nói: "Một trò chơi huyễn tưởng."
. .
Khuôn mặt nhỏ của Bình Nhi đỏ bừng.
"Công tử, là trò chơi huyễn tưởng gì vậy, ngoại trừ Bình Nhi, chúng ta có thể tham gia không?" Một thị nữ bên cạnh đút cho một quả nho, ánh mắt có chút tha thiết, nhìn ra được là người có dã tâm.
"Được chứ, mọi người cùng tham gia, nhiều người cho vui."
Từ Tiểu Thụ rất hào phóng, ngậm quả nho, không nuốt vội, chậm rãi nhai nuốt: "Các ngươi, từng đến Bi Minh đế cảnh chưa?"
Bảy người chơi. . .
Còn muốn huyễn tưởng đến Bi Minh đế cảnh chơi đùa. . .
Hai tay Bình Nhi sờ vào ống tay áo, trong lòng rất căng thẳng, không dám nhìn xung quanh, tầm mắt trở nên cực kỳ hạn hẹp, chỉ còn Ly công tử với gương mặt anh tuấn, phảng phất hương thơm mê muội lòng người.
"Chưa ạ."
Những thị nữ còn lại đồng loạt lắc đầu.
Các nàng sinh ở Hàn Cung đế cảnh, ở độ tuổi mười sáu mười bảy rực rỡ, được Thính Vũ Các tuyển chọn.
Về sau cơ bản chỉ quanh quẩn ở Thính Vũ Các, các buổi tiệc linh đình, và quê nhà, ba điểm trên một đường thẳng.
Đừng nói ra khỏi Hàn Cung đế cảnh, ngay cả cảnh đẹp thác nước trong đế cảnh nhà mình cũng chưa từng du lịch hết.
"Chưa đi cũng không sao, nói rồi là "Huyễn tưởng" mà."
Từ Tiểu Thụ đã đoán trước: "Các ngươi với ta coi như là cũng nhiều năm, ngày thường chuyện lớn nhỏ, ta không chút e dè gì, các ngươi cũng đều nghe qua."
"Bây giờ. . ." Hắn vỗ tay một cái, giống đang gõ nhịp, nhìn đám thị nữ nói: "Từ bây giờ trở đi, là thời gian ảo tưởng."
Đám thị nữ căng thẳng mong đợi, xúm lại gần.
Nghe Ly công tử nheo mắt, mỉm cười nói: "Tưởng tượng một chút, nếu các ngươi bây giờ có sức chiến đấu sánh vai Thánh Đế, muốn đến Bi Minh đế cảnh khiêu chiến cường giả, các ngươi sợ điều gì nhất?"
Hả?
Đám thị nữ ngẩn người.
Ly công tử nhìn các nàng, vẻ mặt nghiêm túc, giơ một ngón tay: "Mỗi người chỉ nói một chuyện sợ nhất, không được nói nhiều."
"Ờ, là huyễn tưởng kiểu này à. . ."
Bình Nhi vai hơi rụt lại, vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, có chút thoải mái, cũng có chút thất vọng.
"Thì còn huyễn tưởng kiểu gì khác nữa?" Từ Tiểu Thụ nghe thấy cô nàng lẩm bẩm, hết cách, nàng đứng gần hắn nhất.
Nói đi thì nói, đấm vai thì đấm vai, có cần dạng chân lên người ta không?
Nguyệt Cung Ly mỗi ngày qua, toàn là cuộc sống mục ruỗng kiểu gì, con cáo lẳng lơ chết tiệt này...
Đám thị nữ thất vọng qua đi, nhanh chóng hòa mình vào nhịp điệu trò chơi, riêng mình bắt đầu "huyễn tưởng":
"Bi Minh đế cảnh cảm giác âm u, đáng sợ quá, điều ta sợ nhất, chắc là ở đó có rất nhiều tiểu Bắc ... thực thể sống."
"Nói sao cơ?" Từ Tiểu Thụ nhìn về phía cô nàng đút nho.
"Ly công tử chẳng phải nói đó sao, ở đó có rất nhiều Bắc Hòe nhỏ, đều là Bắc Hòe lớn làm nghiên cứu sinh mệnh, có đầu người thân rắn, có mặt sư thực thể, với chắp vá lung tung cả lên, nghĩ tới đã thấy sợ rồi, huhu. . ."
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
Hắn đã nghĩ tới việc Bắc Hòe làm trò, nhưng không ngờ lại làm tới mức đó, cái này quả thật hơi làm người buồn nôn.
"Có cái gì đáng sợ, còn huhu, chẳng phải mấy con quỷ thú thôi à?" Từ Tiểu Thụ bỏ qua cô này, "Tiếp theo."
"Ta, ta!"
Cô nàng gảy đàn ở phía sau giơ tay, cảm thấy trò chơi này thú vị, sợ ý tưởng hay của mình bị mấy em giành trước:
"Ta sợ nhất, là Ly công tử nói, Bi Minh đế cảnh không có ai là người sống, những con Bắc Hòe nhỏ kia đều là phân thân ý thức của Bắc Hòe lớn, ngay cả thực vật, đều có hoạt tính sinh mệnh."
"Ngay cả Thánh Đế, đi trên đường ở Bi Minh đế cảnh, chắc là chỗ nào cũng bị dòm ngó nhỉ, ta không chịu nổi nhất cái cảm giác bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, cái cảm giác này đáng sợ nhất!"
Nàng nắm chặt tay, tự cổ vũ, rõ ràng đã huyễn tưởng đến giai đoạn bước vào Bi Minh đế cảnh lịch luyện.
Đáng sợ như vậy ư?
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, không một người sống có phải là quá lố không?
Đạo Khung Thương cho Đạo bộ của Quế Gãy Thánh Sơn toàn bộ biến thành cơ quan rối phối hợp, chỉ còn một Ngư Tri Ôn đã đủ biến thái rồi.
. . .
Toàn bộ Bi Minh đế cảnh?
Hắn còn là người ư, chỗ đó không có tộc nhân của hắn sao?
"Song Song tỷ nói có lý đấy, ta cũng sợ cái này, Ly công tử chẳng phải nói sao, nếu năm đó Bắc kiếm tiên không đến Vân Sơn đế cảnh cầu kiếm, chắc giờ cũng đã là ký thể của quỷ thú rồi đúng không?" Nàng rót rượu trắng xong thì giật mình, "Gớm quá, thật khó tưởng tượng. . ."
Thật sự là đem hết tộc nhân luyện cả rồi?
Từ Tiểu Thụ thật sự không rõ về những chuyện thâm cung bí sử của Bi Minh đế cảnh như thế, Đạo Khung Thương có vẻ cũng không kể tường tận như vậy.
Song Song gảy đàn một câu dẫn phát nghị luận.
Đám thị nữ lao xao bàn tán, mỗi người đều cực kỳ đồng cảm, Từ Tiểu Thụ yên lặng lắng nghe.
Qua lời các nàng, có thể thấy Bi Minh đế cảnh hiện ra một vẻ âm u, u ám, đâu đâu cũng là con mắt đang dòm ngó, hệt như cảnh địa ngục.
"Thứ kinh khủng nhất, chắc hẳn là Đại Thế Hòe nhỉ?"
Thị nữ cầm sáo bên phải, môi đỏ mọng, mắt to long lanh như lục bảo rất đẹp:
"Ly công tử thường nói, Bi Minh đế cảnh sinh ra nhờ Đại Thế Hòe, tổ thụ bất diệt, Bi Minh bất tử."
"Dù ta là Thánh Đế, lấy âm thanh thuật tiêu diệt tất cả lớn nhỏ Bắc Hòe ở Bi Minh, chỉ cần Đại Thế Hòe còn chút hoạt tính, thì mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu.
Thị nữ cầm sáo có vẻ u oán, ngầm rất nghĩa hiệp, như thể thật sự muốn trút giận cho tộc nhân đã chết của Bi Minh, muốn tiêu diệt Bắc Hòe.
Chỉ là lúc cuối nói đến thì nàng lại thở dài, như một anh hùng cô độc, chu môi ra vẻ không cam tâm:
"Nhưng Đại Thế Hòe đều hòa vào làm một với Bi Minh đế cảnh, với Bắc Hòe."
"Muốn diệt Đại Thế Hòe, phải hủy diệt toàn bộ Bi Minh đế cảnh, sau đó mới tiêu diệt triệt để Bắc Hòe."
"Đó vốn là chuyện không thể nào, tốt nhất vẫn đừng đi đến cái nơi đó làm gì."
Nàng vỗ nhẹ ngực, như vừa mới trải qua trận chiến Thánh Đế ác liệt trong đầu, vội vàng luống cuống nói: "Bi Minh thật đáng sợ, may là ta không sinh ra ở Bi Minh, vẫn là Hàn Cung đế cảnh tốt hơn."
Bi Minh, Bắc Hòe, đại thế... ba cái hợp làm một?
Từ Tiểu Thụ như có điều suy nghĩ, thêm vào Bắc Hòe đã là Thánh Đế, cái chỗ quái quỷ này quả thật có hơi làm người buồn nôn, vẫn là phải dụ nó ra đánh mới tốt.
Đừng nói thị nữ thổi sáo, hắn cũng cảm thấy may mắn là mình vừa rồi không trực tiếp chọn đến Bi Minh đế cảnh dạo chơi một vòng.
Biết đâu, Tẫn Nhân liền chết cũng khó khăn, trực tiếp bị bản tôn Bắc Hòe bắt được, nghiên cứu thành quỷ thú, luyện thành Bắc Hòe nhỏ, sau này dùng để đối phó mình.
Lời của thị nữ thổi sáo lại gợi nên một tràng xôn xao bàn luận, tất cả đều đồng tình.
Trong đó, Từ Tiểu Thụ có nghe được những từ như "sinh diệt", "luân hồi" các loại, Bắc Hòe có vẻ như chủ tu không ngừng thần hồn đạo.
Nghiên cứu quỷ thú của hắn, bản chất nằm ở "luân hồi" ư?
Hắn lại mưu toan lấy thần hồn nhập đạo, dùng cái "luân hồi" vượt Dược Tổ để hợp thành hai là một, rồi lại giảm một là không, đạt tới siêu thoát thực sự ư?
Thật sự thì tên dã tâm nguyên lai là ở đây. . .
"Mọi người đều nói tới tổ thần, vậy để ta cũng nói suy nghĩ của mình nhé."
Một thị nữ trầm mặc ít nói luôn đứng sau lưng các nàng, hiếm khi xen vào lên tiếng.
Nàng dáng người uyển chuyển thướt tha, có vẻ khác với những người ngây ngô, mới đến Thính Vũ Các không lâu như Bình Nhi.
Chắc hẳn nàng từng trải hơn, có lẽ đã từng nghe Ly công tử kể nhiều hơn về Bi Minh.
"Đại Nhi tỷ mau nói đi!"
"A, Đại Nhi tỷ cũng có ý tưởng à, Song Song tò mò."
"Ly công tử, Đại Nhi tỷ dạo này ít nói lắm, nàng chắc có chuyện gì, rảnh rỗi công tử khuyên nàng chút nha. . ."
Từ Tiểu Thụ nhìn Đại Nhi này.
Ấy khoan, nãy giờ không để ý.
Giờ liếc mắt nhìn, hắn thấy Đại Nhi này, có chút khác biệt nhỏ so với những thị nữ khác.
"Nói nghe thử xem." Từ Tiểu Thụ rất hứng thú.
Đại Nhi hơi thi lễ, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ta là Thánh Đế, vào Bi Minh đế cảnh, thứ đầu tiên ta sợ hãi, chắc là Ly công tử đã đề cập tới. . . tử thần!"
Từ Tiểu Thụ cau mày, ra hiệu tiếp tục.
"Ly công tử chẳng phải từng nghi ngờ đó sao, Bắc Hòe làm nghiên cứu này, hoặc là chấp nhận bị tử thần, tức đạo luân hồi của quỷ tổ khống chế, ảnh hưởng."
"Hoặc là, là hắn đã tìm thấy ý chí còn sót lại của quỷ tổ, sau đó phản chế, đạt được bản chất luân hồi, đồng thời đang nỗ lực siêu thoát luân hồi."
"Bất luận là trường hợp nào, Bắc Hòe đều không thể đánh đồng với Thánh Đế bình thường, trình độ quỷ dị của hắn, gần như đạt đến cấp bậc tổ thần, thậm chí còn hơn."
Tim Từ Tiểu Thụ rung động, ngoài miệng lại nhẹ nhàng khen ngợi: "Huyễn tưởng của ngươi, so với mấy người các nàng, có chiều sâu hơn đấy. . ."
Các cô gái khác cũng không ghen tỵ.
Mọi người nhìn Đại Nhi bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy chỉ có nàng mới nói đúng tâm tư Ly công tử.
Đại Nhi nói tiếp: "Ly công tử từng giảng rồi, bốn gia tộc Thánh Đế, à, hiện tại là ba nhà. . ."
"Còn lại tam đại Thánh Đế thế gia, trên thực tế đối Bi Minh phong tỏa, cũng chỉ là một loại ý nghĩa tượng trưng bên trên phong tỏa."
"Nguyên nhân căn bản Bắc Hòe không ra, ở chỗ chính Bắc Hòe không muốn ra."
Nàng dừng lại, khẽ lắc đầu:
"Mà tổ thần cường đại, vượt xa năng lực Thánh Đế."
"Dù là ta là Thánh Đế, đều không cần tiến Bi Minh đế cảnh, đang muốn đi hướng Bi Minh đế cảnh, ý đồ đối Bi Minh có tâm làm loạn lúc."
"Ta nghĩ, Bi Minh Quỷ tổ còn sót lại, hẳn là liền có chỗ dự cảm."
Từ Tiểu Thụ chấn động trong lòng.
Giờ khắc này, hắn cơ hồ lại muốn lui về, đem nơi này tiết tấu giao cho Tẫn Nhân đi điều khiển.
Nước quá sâu.
Từ Tiểu Thụ nắm chắc không được.
Nhưng Tẫn Nhân có thể, bởi vì Tẫn Nhân sinh ra đã dũng cảm, không sợ t·ử vong.
Bên cạnh thân bọn thị nữ đối Đại Nhi tỷ sùng bái đều muốn tràn ra ngoài, nàng nói chuyện luôn luôn rất có đạo lý, liền Ly công t·ử đều nghe đến thất thần đâu.
Bình Nhi dạng chân tại Ly công t·ử trên đùi, sợ hãi đến thân thể mềm mại có chút run rẩy, tay nhỏ núp ở trước n·g·ự·c, ôn nhu:
"Vậy theo Đại Nhi tỷ nói như vậy, chúng ta bây giờ ở chỗ này thảo luận Bi Minh đế..."
Đại Nhi tỷ vừa cười, tiến lên xoa xoa đầu Bình Nhi, an ủi:
"Em gái đừng sợ, Ly công t·ử rất lợi h·ạ·i."
"Còn nữa, nơi này chính là Hàn Cung đế cảnh, bọn họ sợ Bi Minh đế cảnh, chúng ta cũng không sợ."
"Bắc Hòe trước, Bắc Hòe sau, vừa nãy mọi người không phải cũng một miệng một cái gọi, mà t·ử thần, Quỷ tổ cái gì, cũng đều không phản ứng mà?"
Từ Tiểu Thụ cảm giác như mình bị xoa đầu, hắn đều có chút được trấn an.
Đại Nhi nói: "Quỷ tổ có thể có cảm ứng, nhưng hắn cũng không dám ra, bởi vì có chỗ cố kỵ, về phần nói sợ cái gì..."
"Tổ thần, cũng có sợ hãi a?" Bình Nhi khẩn trương đến sờ lấy trước n·g·ự·c vạt áo, lộ ra mảng lớn tuyết trắng mà không biết, cơ hồ sắp ngã vào trong n·g·ự·c Ly công t·ử, Đại Nhi tỷ đang nói chuyện với nàng.
"Có nha!" Đại Nhi cúi người nhìn nàng, khóe mắt khẽ cong, "Tổ thần, chỉ có thể sợ tổ thần thôi."
Giờ khắc này, con ngươi Từ Tiểu Thụ khẽ r·u·n.
Đại Nhi nhắc nhở không sai, Hàn Cung đế cảnh, cũng có tổ thần!
Ai?
Từ Tiểu Thụ càng nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ đến một cái Thánh tổ.
Bởi vì lúc trước Hàn Cung Thánh Đế hiện thân Thánh Thần đại lục, đ·á·n·h tới hắn cơ hồ dốc hết toàn bộ t·h·i·ê·n tổ lực mới ngăn lại một kích kia, dùng là cực kỳ thuần túy Thánh tổ lực.
Cũng hoặc là, còn có một khả năng.
Từ Tiểu Thụ cảm giác lúc này thậm chí không dám thả xa đến cái kia Hàn Cung động t·h·i·ê·n.
Hắn nghi ngờ Hàn Cung Thánh Đế bế quan nhiều năm như vậy, có lẽ chỉ nửa bước... Thậm chí là hoàn toàn đặt chân tổ thần cảnh, chỉ kém một cái "Xuất quan" !
"Tê."
Từ Tiểu Thụ hít vào một ngụm khí lạnh.
Đám thị nữ đều nhìn lại, đã thấy Ly công t·ử bĩu môi, vô cùng không để ý nói: "Đại Nhi góc nhìn đ·ộ·c đáo nha, có thưởng!"
"Thưởng cái gì?" Đại Nhi buồn cười nhìn qua.
"Thưởng một viên nho."
Từ Tiểu Thụ tự mình vì vị Đại Nhi tỷ này bóc một viên nho, đút đến bên miệng nàng.
Đây vốn là ân điển lớn.
Ly công t·ử thế mà tự tay cho một thị nữ ăn nho.
Dựa vào trong n·g·ự·c hắn Bình Nhi, thấy miệng nhỏ vừa cong, nàng cũng muốn.
Gương mặt trái xoan của Đại Nhi lại c·ứ·n·g đờ, lúc này tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cuối cùng miệng thơm khẽ hé, đành phải đem quả nho xanh tươi hút vào trong miệng.
"Ăn ngon không? Nho ta bóc, trên trời thứ nhất ngon!"
"Ăn ngon..." Đại Nhi miễn cưỡng cười mỉm, "Thật ngọt..."
Ngọt không c·h·ế·t ngươi cái bựa lão đạo!
Trong Thính Vũ Các thị nữ, thế mà cũng có một bộ t·h·i·ê·n cơ khôi lỗi, ngươi thật quá táo, đơn giản táo lên trời!
Nếu không phải sinh mệnh áo nghĩa siêu đạo hóa nhìn ra đồ văn sinh mệnh khác biệt, ý áo nghĩa siêu đạo hóa nhạy cảm nhìn rõ lãng quên...
Tại thời khắc đó, ý quên lãng ký ức quanh co chỉ dẫn, ta thậm chí không chú ý tới, ngươi lại là Đạo Khung Thương.
Trong lòng Từ Tiểu Thụ lấy làm lạ.
Ngay cả việc Bình Nhi thậm chí chỉ đấm vai cũng muốn ở dạng chân thân mật tiếp xúc với Ly công tử điểm này, hắn cũng không biết Đại Nhi này với Nguyệt Cung Ly, có qua chuyện gì.
Nguyệt Cung Ly, ngươi ô uế rồi.
Bất quá, Hàn Cung đế cảnh có tổ thần, chuyện này cũng chỉ trêu cho Từ Tiểu Thụ giật mình, sau đó hắn cũng liền cho qua.
Ít nhất Đạo Khung Thương cũng dám ở chỗ này làm trò, cho thấy tổ thần Hàn Cung đế cảnh còn lại, hoặc là so Bi Minh ít, hoặc là bị gì đó trói buộc.
Mình ở nơi này gây chuyện, vẫn không có chuyện gì, cũng là bằng chứng tốt nhất.
"Nhưng Tẫn Nhân tuyệt đối không thể trở về Thánh Thần đại lục, c·h·ế·t ở ngũ đại Thánh Đế thế gia, chính là kết cục tốt nhất của hắn."
"Ngay cả chính ta, sau khi trở về, cũng phải cẩn thận kiểm tra một phen ý chí, xem có bị thứ gì ô nhiễm hay không..."
Ổn định nỗi lòng, Ly công tử đẩy Bình Nhi đang sợ đến muốn nhào vào mình ra một chút, hỏi:
"Lại đến màn ảo tưởng đi."
"Vẫn là vấn đề đó, nhưng đi không phải Bi Minh đế cảnh, mà là Càn Thủy đế cảnh, các ngươi sợ nhất cái gì?"
Bình Nhi thất vọng, không nói một lời.
Từ Tiểu Thụ cũng không trông cậy vào tiểu thị nữ đầu toàn ý đồ xấu này, liền nhìn về phía Đại Nhi vẫn đang giả vờ nhấm nháp nho, chậm chạp không chịu nuốt:
"Ngươi thông minh, ngươi nói trước."
Đại Nhi nghẹn, suýt chút nữa nuốt nho vào, kìm nén đến phát nhẹ.
"Ôi chao tiểu khả ái ta thấy mà yêu..." Ly công tử thấy thế kinh hãi, thô bạo đẩy Bình Nhi, lên trên thân trước, dịu dàng vỗ lên lưng ngọc như băng sương của Đại Nhi:
"Không vội, đừng bị nghẹn, ăn hết nho trước rồi nói."
Nói xong liền đưa thêm cho nàng một miếng bánh ngọt.
Cuối cùng còn đưa lên một chén rượu trắng, dùng nó để trợ thực, giúp đồ trong miệng nàng trôi xuống, "Làm trơn họng, xót xa bản công t·ử."
Thị nữ kinh ngạc, Ly công tử quá đỗi dịu dàng.
Bình Nhi ngồi xệp xuống đất, đôi bàn tay trắng như phấn gắp lên, ủy khuất ba ba, nàng cũng muốn Ly công tử thương nàng như vậy.
Đại Nhi sụp đổ, đừng mà!
Nhưng Ly công tử thấy nàng đã nuốt, vẫn chưa yên tâm.
Cuối cùng hai ngón tay đẩy miệng thơm của nàng ra, cẩn thẩn xem bên trong không có gì, đều nuốt hết mới thoải mái nói:
"Nuốt rồi, ta an tâm lắm."
Mí mắt Đại Nhi r·o·n·g lên, cơ hồ sắp không nén nổi lửa giận, lại chỉ có thể hạ mình hành lễ, nghiến răng nói: "Đại Nhi có t·ộ·i, Đại Nhi để Ly công tử lo lắng..."
"Có t·ộ·i vậy thì q·u·ỳ xuống nói đi."
Ly công tử thản nhiên quay lại ghế nằm.
Đại Nhi đứng ngây tại chỗ, ngón tay để sau gáy r·u·n rẩy, móc ra một con d·a·o găm.
"Đùa thôi!"
Ly công tử ha ha cười to, ngừng cười nghiêm túc lại, nhìn Đại Nhi, "Ngươi là ngoại tộc Thánh Đế, ngươi đến Càn Thủy đế cảnh, ngươi sợ nhất cái gì?"
Đại Nhi không đổi sắc mặt giấu dao găm đi, cười lạnh nói: "Nguyệt Bắc Hoa Nhiêu Đạo, đạo cuối cùng đều tàn, sợ cái gì, theo ý trước đó của Ly công tử, Càn Thủy tính toán cái đinh gì, muốn đến liền đến nhà, trực tiếp diệt tộc."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận