Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1103: Hắn, Chính Là Hèn Hạ Như Vậy (1)

"Hắt xì, hắt xì!"
Trên đường trở về Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Từ Tiểu Thụ liên tục nhảy mũi.
Hắn cảm thấy mình bị người để mắt tới, giờ phút này, nói không chừng đang có rất nhiều thế lực trong bóng tối thảo luận mình, muốn thực hiện hành động phạm pháp gì đó.
"Không bị người ghét là người tầm thường."
Miễn cưỡng tự an ủi một cậu, Từ Tiểu Thụ nghĩ đến nhiệm vụ làm gậy quấy phân heo Đông Thiên Vương Thành mình đang làm.
Bao gồm Khương thị, Diêm Vương. . .
Hết thảy sự vụ, đều do một mình Từ Đắc Ế làm ra.
Cho dù thật bị người tra nội tình, địch nhân nhiều nhất chỉ có thể tra ra cái tên Từ Phúc Ký, những chuyện khác, hoàn toàn không có liên qua gì đến Từ Tiểu Thụ hắn.
"Ừm, chính là như thế."
Trên đường trở về, hắn gặp rất nhiều người lạ mặt ở trong nội thành.
Cảm Giác cấp bậc Tông Sư không phải ăn chay, hắn có thể thông qua số lượng người lưu động ở trong vương thành mấy ngày nay, cho ra một cái kết luận rõ ràng.
"Lại có đại lượng người mới tới vương thành."
Có lẽ là thanh niên tài tuấn các đại quận thành Đông Thiên Giới mới đến, cũng có lẽ là tin tức mình yêu cầu Dạ Miêu thả ra có tác dụng.
Tóm lại, Đông Thiên Vương Thành hài hòa, ở trong mắt Từ Tiểu Thụ, tràn ngập hương vị yên tĩnh trước cơn giông.
"Từ thiếu!"
Trở lại Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, đội ngũ do Từ Tiểu Kê dẫn đầu du hành vẫn còn chưa trở về.
Về phần Tiêu Vãn Phong, y tựa hồ vừa mới tốt nghiệp khóa học Tị Nhân tiên sinh dạy, một mặt hưng phấn đi tới trước mặt Từ Tiểu Thụ, vô cùng cao hứng nâng khay trà lên, "Uống một ngụm?"
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Tiêu Vãn Phong, quả nhiên là minh chứng tốt nhất cho mẫu người tận tụy bưng trà rót nước.
Từ Tiểu Thụ nhìn đối phương nâng khay trà hồi lâu, không nhìn ra có gì khác thường, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, hắn cuối cùng vẫn nói ra: "Tiêu Vãn Phong, có mấy lời, bản thiếu gia không biết có nên nói hay không."
"Lời gì?" Động tác của Tiêu Vãn Phong hơi ngưng lại.
Đã phát sinh chuyện gì rồi ư, sao mỗi lần Từ thiếu về nhà, luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác rất nghiêm túc.
Từ Tiểu Thụ đè khay trà Tiêu Vãn Phong đang nâng xuống, ngữ trọng tâm trường nói: "Hiện tại ngươi là kiếm tu thiên tài được Thất Kiếm Tiên coi trọng, nếu phần công tác bưng trà rót nước này, khiến ngươi cảm thấy. . . ừm, có nhục nhã nhặn, ngươi có thể nói với ta, bản thiếu gia đổi một công việc có thể diện khác cho ngươi làm."
"Có nhục nhã nhặn?" Tiêu Vãn Phong choáng váng, y chưa từng có loại cảm giác này.
Bưng trà rót nước chỉ là hình thức, sở dĩ y chọn gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, là vì muốn tìm một cái ô dù mà thôi.
Chỉ là bưng trà, thỉnh thoảng rót nước, thuận tiện người ta kêu gì làm đó.
Chuyện này có gì mà nhục nhã nhặn?
Trong lòng Tiêu Vãn Phong tự nhủ, Từ thiếu ngươi không biết trước đây ta còn từng làm qua công việc gì.
Nhưng đối phương cân nhắc mình như thế, nói thật, lúc này Tiêu Vãn Phong có chút cảm động.
"Từ thiếu nói quá lời."
Y hạ tay xuống, vẻ mặt thành thật: "Công việc bưng trà rót nước này không có gì là nhục nhã nhặn, thiên hạ nghề nghiệp, ta không thấy có nghề nào cao thấp quý tiện, ta cảm thấy Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu rất tốt, giống như người một nhà, bất quá. . . "
Tiêu Vãn Phong chần chờ một lúc, nhìn thấy thần sắc Từ thiếu hỏi ý, mới hồ nghi nói: "Từ thiếu đột nhiên hỏi như thế, là ta làm việc không tốt? Hay là có ý định sa thải ta? Nếu là như vậy, Từ thiếu cứ nói rõ."
Y trịnh trọng nói, giống như đang chịu phạt.
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, bị não mạch kín của Tiêu Vãn Phong kinh đến.
Thiếu niên thiên tư thông minh, còn biết đạo lý đối nhân xử thế, hiện tại quả thật không thấy nhiều.
Y có thể từ trong lời của mình nghe ra ý khác, mặc dù mình không ý định sa thải đối phương, nhưng ngôn luận ẩn tàng, có thể nghe ra hàm ý. . .
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến Tân Cô Cô và Mộc Tử Tịch, chỉ bằng đầu óc hai con hàng kia, khẳng định không có bản sự này.
"Ngươi nghĩ nhiều."
Từ Tiểu Thụ cười ha hả, cất bước đi vào nội sảnh Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, "Bản thiếu gia chỉ lo sau này ngươi có thành tựu, tỉ như trở thành Đệ Cửu Kiếm Tiên. . . đến lúc đó nhớ lại chuyện xưa, nghĩ đến nhân sinh chỗ bẩn, muốn trở mặt thành thù với bản thiếu gia mà thôi."
Tiêu Vãn Phong: ". . . "
Y sửng sốt không nghĩ tới Từ thiếu nhiều hí như vậy, nhưng đồng thời, đối với kỳ vọng của Từ thiếu, cũng có chút kích động.
"Chuyện này không đến nỗi." Tiêu Vãn Phong cười ha hả.
"Ồ, nghe lời này của ngươi, ngươi thật cảm thấy mình có thể làm Đệ Cửu Kiếm Tiên?" Từ Tiểu Thụ ngừng chân ngoái nhìn.
"Ách."
Lần này Tiêu Vãn Phong lúng túng, sắc mặt hơi đỏ, nhưng y trầm ngâm hồi lâu, lại ngước mắt nghiêm mặt nói: "Ta cảm thấy, ta có thể!"
"Ừm." Từ Tiểu Thụ cảm thấy khá thú vị, nhưng từ chối cho ý kiến.
Người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt.
Nhưng tương lai đường xa, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, đều không ai biết trước được.
"Ngồi đi!"
Đặt mông ngồi xuống, Từ Tiểu Thụ liền phất tay ra hiệu đối phương ngồi theo, lúc này mới nhìn bốn phía hỏi: "Tị Nhân tiên sinh đi ra ngoài rồi?"
"Vâng."
Tiêu Vãn Phong gật đầu.
Sau khi Mai Tị Nhân giải đáp nghi vấn cho y xong, đã ra ngoài đi dạo.
Đối phương không phải nhân viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, cho nên làm việc không cần báo cho Từ thiếu, càng không cần giống Tiêu Vãn Phong lo lắng ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.
"Học thế nào rồi?" Từ Tiểu Thụ có chút hiếu kỳ dò hỏi.
Đối với Thất Kiếm Tiên đích thân chỉ bảo, hắn chưa từng trải nghiệm qua, bởi vì mình có Tinh Thông Kiếm Thuật, cho nên không cần Thất Kiếm Tiên giải đáp nghi vấn.
Nhưng cảm giác được đại lão nhìn trúng, lại dốc túi tương thụ, quả thực khiến cho người ta rất hiếu kỳ.
"Rất tuyệt!"
Nói tới Mai Tị Nhân, Tiêu Vãn Phong liền có chút kích động: "Tị Nhân tiên sinh giải đáp rất nhiều vấn đề vây khốn ta, còn cẩn thận nghiên cứu việc ta tàng kiếm lại có thể phát ra kiếm khí, cuối cùng, ông ấy còn khẳng định hiện tại ta đã là Kiếm Tông."
Tiêu Vãn Phong nói rất phấn khởi, buông khay trà xuống, hai tay khoa lấy.
"Kiếm Tông đó, Từ thiếu!"
"Ngươi tin được không? Hiện tại ta là một tên Kiếm Tông? Ngay cả ta cũng không dám tin, nhưng đây là Tị Nhân tiên sinh nói, ông ấy nói cảnh giới kiếm ý đã đủ chứng minh, quả thật có đặc điểm Kiếm Tông, chỉ là thiếu một chút tự tin."
"Ta ta ta. . . "
Tiêu Vãn Phong tay chân luống cuống, sắc mặt đỏ bừng, "Ta là Kiếm Tông? Chuyện này quá hoang đường! Nhưng lại là thật, Từ thiếu, ngươi có hiểu được loại cảm giác này không!"
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
"Có thể."
Hắn gật đầu, biết thiếu niên trước mặt tàng kiếm, tàng đến mức hoài nghi cảnh giới của mình.
Trên bản chất, nói không chừng Tiêu Vãn Phong vẫn còn cho rằng mình chỉ là một người bình thường.
Nhưng cổ kiếm tu, không phải như vậy sao?
Bỏ qua kiếm đạo ý cảnh bị ẩn tàng, khí hải Tiêu Vãn Phong trống không, ngoại nhân nhìn đến, chẳng phải thật chỉ là một tên phàm nhân thôi ư?
"Ông ấy giải thích thế nào về việc ngươi có thể xuất ra kiếm khí?" Từ Tiểu Thụ hỏi, đây cũng là vấn đề hắn hiếu kỳ nhất.
Đệ Bát Kiếm Tiên trong giai đoạn tàng kiếm có thể xuất kiếm, là bởi vì hắn cảm ngộ Cửu Đại Kiếm Thuật viên mãn, dung hợp sáng tạo ra kiếm niệm, thuộc về trạng thái siêu thoát.
Tiêu Vãn Phong, hẳn không đến mức như thế đi?
"Vẫn còn đang nghiên cứu."
Tiêu Vãn Phong tỉnh táo lại, trả lời: "Giải thích cụ thể, Tị Nhân tiên sinh vẫn luôn lập lờ nước đôi, ông ta chỉ đoán ta đi lệch con đường cổ kiếm tu, dù sao ta cũng không được truyền thụ chính thống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận