Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 730: Cương Khí Trùng Thiên Chu Thiên Tham (1)

"Tiêu Thất!"
Nghĩ không bằng làm.
Từ Tiểu Thụ lập tức mặc niệm ở trong đầu.
Một giây sau, hắn phát hiện thân thể của mình phát sinh biến hóa.
Trong hình ảnh Cảm Giác truyền đến, phía dưới lòng đất vậy mà không còn lại gì.
Phảng phất trong hắc ám vô biên vô ngần, Từ Tiểu Thụ hắn, chưa từng xuất hiện qua.
"Ẩn thân?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi.
Lúc trước hắn từng dự đoán hiệu quả cuối cùng của Ẩn Nấp, hoặc là hiệu quả thức tỉnh, sẽ liên quan đến "Ẩn thân".
Nào ngờ, giờ phút này vậy mà thật xuất hiện.
"Không đúng."
"Không phải ẩn thân!"
Bình tĩnh lại, Từ Tiểu Thụ lập tức phát hiện phán đoán của mình là sai.
Ẩn thân, nghĩa trên mặt chữ, chỉ là tiêu trừ hình ảnh của mình trong mắt đối phương.
Nhưng "Tiêu Thất". . .
"Tựa như không thấy?"
Từ Tiểu Thụ thử dò xét ra tay.
Rất nhanh, hắn liền kinh dị phát hiện, tay mình vậy mà xuyên qua bùn đất phía trước.
Không chỉ như thế.
Sau khi hắn bước ra một bước, đất cát vùi lấp bốn phương tám hướng lại không bị ảnh hưởng, giống như xuyên qua người hắn vậy.
"Xuyên thấu?"
Từ Tiểu Thụ giật mình.
Năng lực này, không khỏi quá cường đại đi?
Thử vung tay múa chân trong lòng đất, không có chút vướng víu nào.
Lúc trước hoàn cảnh xung quanh trở ngại đủ điều, giờ phút này trở nên bồng bềnh, toàn diện thông thoáng.
"Có thể xuyên thấu vật lý?"
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ, đột nhiên lắc đầu.
"Không, không nên định nghĩa là "xuyên thấu". . . "
"Tiêu thất. . . "
"Hiệu quả kỹ năng thức tỉnh, có khả năng thật xóa bỏ sự tồn tại của mình ở trên thế giới này."
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ giật mình.
Ở trong lòng mặc niệm một tiếng "Giải trừ".
"Ba" một cái, bùn đất xung quanh lập tức bị một thân kỹ năng bị động đẩy ra ngoài.
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc hiểu rõ.
"Thật biến mất?"
"Hơn nữa còn là loại hoàn toàn biến mất kia?"
"Không chỉ không thấy bằng mắt thường, linh niệm, cảm giác, cũng không phát hiện?"
"Khí tức thiên đạo, không gian ba động. . . "
Hắn trầm tư, "Không biết Tiêu Thất Thuật có thể làm tới mức nào?"
Lần nữa mặc niệm một tiếng "Biến mất".
Trong nháy mắt, cả người hắn hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Bùn đất từ bốn phương tám hương lấp vào khoảng trống.
Thế nhưng hắn lại không cảm nhận được một chút gì.
"Đây cũng quá mạnh đi!"
Từ Tiểu Thụ chấn kinh.
So với "Ẩn thân", thứ này không biết phải mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Nếu như hiện tại mình thức tỉnh hiệu quả "Ẩn thân", muốn đi nhìn trộm người khác tắm rửa, có lẽ sẽ bị một cánh cửa làm khó.
Nhưng Tiêu Thất Thuật. . .
""Xuyên tường" cộng "Nhìn trộm", một mũi tên trúng hai con nhạn a!"
Từ Tiểu Thụ phi người bay ra khỏi lòng đất, thẳng tới không trung Nguyên Phủ.
Hắn muốn nhìn thử xem Tiêu Thất Thuật rốt cuộc có thể làm được tới mức nào.
Nhìn xuống phía dưới.
Đất đai bừa bộn chưa kịp thu thập, trong tầm mắt đều là vết tích bạo phá lưu lại.
Không có ai phát hiện ra mình.
Từ Tiểu Thụ có chút vui vẻ.
Hắn thả mắt nhìn tới, thấy Từ Tiểu Kê đang cuộn tròn ở một nơi hẻo lánh.
Giờ phút này tâm tính con hàng kia rất thư thái, không cứng nhắc giống như lúc thường, có lẽ bởi vì không nhìn thấy mình.
Cuộn tròn cắn móng tay, miệng lẩm bẩm.
Nhưng khoảng cách có hơi xa, Từ Tiểu Thụ dựa vào Cảm Giác nghe mơ mơ hồ hồ, tựa như đang "y y nha nha", âm thanh quá nhỏ.
Hắn lập tức hào hứng, trực tiếp đi đến trước mặt Từ Tiểu Kê.
Kê ca ngày thường gặp mình giống như gặp quỷ bình thường.
Hiện tại không coi ai ra gì, vừa cắn móng tay vừa nói!
"Nha hoắc, thật hoàn toàn biến mất, không thấy gì cả?"
"Một chút cũng không cảm giác được sao?"
Từ Tiểu Thụ hưng phấn.
Loại cảm giác ban ngày ban mặt, lén lút làm chuyện mờ ám, quả thực vô cùng kích thích.
Hắn nghiêng đầu, lỗ tai áp sát miệng Từ Tiểu Kê, gần như nằm trên người Kê ca.
"Chết tiệt, chết tiệt. . . "
"Làm sao mới ra ngoài được đây. . . "
Từ Tiểu Kê cau mày, trong mắt tràn đầy vẻ suy tư.
Từ Tiểu Thụ nghe thế vui vẻ.
Khá lắm.
Hóa ra mỗi ngày không có việc gì làm, liền nghĩ cách chuồn đi có đúng không?
Không để ý tới con hàng này, Từ Tiểu Thụ thay đổi mục tiêu, lướt tới phía sau một tảng đá lớn.
"Tiểu cô nương, đang làm gì đó?"
Nhìn tiểu sư muội mồ hôi đầm đìa, ngã chổng vó, không chút hình tượng nằm ngửa trên mặt đất, Từ Tiểu Thụ không nhịn được đậu đen rau muống một trận.
Nàng không có kinh lịch chiến đấu a!
Sao bộ dạng giống như tự mình chơi đến hư thoát?
"Có vấn đề."
Từ Tiểu Thụ ngồi xuống bên cạnh tiểu sư muội, liếc nhìn cột tin tức.
"Ồ, sao lại ngoan vậy, không có nguyền rủa ta?"
Hắn lấy lại tinh thần nhìn Mộc Tử Tịch.
Chỉ thấy tiểu cô nương dùng tay nhỏ ôm đầu, con mắt nửa trắng dã, bộ dáng sống sót sau tai nạn.
"Làm gì thế?"
Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi.
Kết quả đối phương vậy mà không có phản ứng.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên ý thức được, "Tiêu Thất Thuật" biến mất, là mọi thứ liên quan đến bản thân.
Bao gồm không gian ba động vừa rồi mình bay về phía Từ Tiểu Kê, hoặc là tiếng gió.
Cũng bao gồm, âm thanh lúc này mình phát ra.
"Cho nên, thật đúng là xóa đi sự tồn tại của mình?"
Từ Tiểu Thụ không sợ mà còn lấy làm mừng.
Loại triệt để biến mất này, mới là đáng sợ nhất.
Nếu như mình chuyển nghề thích khách . . .
Nhìn tiểu sư muội không chút phòng bị trước mặt, Từ Tiểu Thụ không khỏi lắc đầu.
Thế này ai chịu nổi.
Vô luận thu thập tình báo, hay là muốn giết người, đều chuẩn không cần chỉnh.
"Ta sẽ không để ngươi ra ngoài."
Mộc Tử Tịch đột nhiên lẩm bẩm, âm thanh tràn đầy kiên định, "Ta nhất định không nhường Từ Tiểu Thụ cho ngươi!"
"Nhận tranh đoạt, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Tiểu sư muội, ngươi mê sảng đấy à?
Có bệnh không?!
Từ Tiểu Thụ đang đậu đen rau muống, thần sắc đột nhiên cứng lại, nhìn chằm chằm cột tin tức.
"Tranh đoạt?"
"Không đúng, nơi này chỉ có một mình tiểu sư muội, nàng đoạt với ai?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, chỉ bằng một câu vừa rồi, mình tựa hồ phát hiện một chút xíu bí mật của Mộc Tử Tịch.
Trong lòng có ý muốn dẫn đạo tiểu cô nương tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Tiêu Thất Thuật biến mất quá triệt để.
Nói chuyện đều không nghe thấy, dẫn đạo như thế nào?
Cau mày, nhìn tiểu cô nương không nói thêm gì nữa, Từ Tiểu Thụ chỉ có thể bất đắc dĩ buông xuống chuyện này.
Lúc trước hắn đã cảm thấy tiểu sư muội không thích hợp.
Sau này tiểu hòa thượng Bất Nhạc xuất hiện, tuy nói vô cùng đột ngột, nhưng một câu "Trên người nàng có ma khí" kia, lại nghiệm chứng suy nghĩ của mình là đúng.
Thời điểm còn ở Linh Cung, sau khi tiểu sư muội sốt cao, Từ Tiểu Thụ từng hỏi qua nàng.
Nhưng nàng không nói, hắn cũng không ép buộc.
"Rất tốt, người chưa trưởng thành, nhưng lại có không ít bí mật."
Từ Tiểu Thụ linh cơ khẽ động, ở trong đầu hô to "Biến mất một phầ".
Một giây sau, suy nghĩ của hắn trở thành sự thật.
Bên trong Cảm Giác, một ngón tay út đột nhiên xuất hiện.
Trừ ngón tay kia ra, Từ Tiểu Thụ không cảm nhận được bất kỳ bộ phận thân thể nào của mình tồn tại.
"Thật có thể?"
Hắn vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận