Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1622: Tự Giang Thả Câu (2)

"Con nhím?"
Thủy Quỷ nghĩ đến Sầm Kiều Phu từng đánh giá.
Y bỗng nhiên cảm thấy, thời điểm Sầm Kiều Phu gặp mặt Từ Tiểu Thụ, Từ Tiểu Thụ chỉ là một con nhím bình thường.
Mà hiện tại, người trẻ tuổi kia đã biến dị trở thành Cương Thứ Liệp Trư có thể tùy thời phóng thích gai nhọn, thật cho hắn thời gian trưởng thành, muốn chạm đều không thể chạm vào!
"Tiểu gia hỏa. . ." Thủy Quỷ phì cười, "Vẫn muốn ngoan cố chống lại đúng không, đã nói là cơ duyên, ngươi ngoan ngoãn đi xuống không phải tốt rồi ư, cần gì ép ta xuất thủ?"
Y không nương tay nữa, lập tức hướng về phía Từ Tiểu Thụ, duỗi ngón tay ra điểm một cái.
"Thâm Lam!"
"Đoá" một tiếng vang lên, một giọt nước xanh đậm từ đầu ngón tay Thủy Quỷ bắn ra, xuyên phá ngực Từ Tiểu Thụ, thẳng vào trong biển mây Cô Âm Nhai.
"Nhận công kích, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ kêu lên một tiếng đau đớn, bất giác che ngực, cảm thấy hít thở không thông.
Tựa hồ vừa rồi mình đối mặt, không phải một giọt nước, mà là một mảnh đại dương mênh mông bị áp súc thành hình dạng giọt nước!
Lực lượng biển cả đánh đến, Thủy Quỷ lại khống chế vô cùng tinh chuẩn, chỉ có một sát na nhói nhói, còn lại đều là cự lực va chạm.
Lực trùng kích khiến người tuyệt vọng kia xuyên phá một thân kỹ năng bị động của Từ Tiểu Thụ, phòng ngự của hắn chẳng khác gì một tờ giấy mỏng, chớp mắt liền nát.
Cả người bị cự lực tác động, thân thể Từ Tiểu Thụ hóa thành hình vòng cung bay vào trong biển mây Cô Âm Nhai.
"Đi đi, mau chóng trưởng thành, hy vọng lần tiếp theo chúng ta gặp mặt. . . ngươi, có thể báo được thù." Khóe miệng Thủy Quỷ bên dưới mặt nạ thú hoàng kim nhếch lên, nhìn người tuổi trẻ bị mình một kích đánh bay, tựa hồ cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.
Báo muội ngươi. . . Từ Tiểu Thụ rất muốn chửi ầm lên, thế nhưng khoang miệng bị long lân Thánh Đế ngăn chặn, khiến hắn không thể mở miệng nói được.
Biết được bên dưới Cô Âm Nhai có Cấm Pháp Kết Giới, hắn rất khẩn trương, triệt để thu liễm linh nguyên toàn thân, phòng ngừa phát động Cấm Pháp Kết Giới.
Nhưng Thủy Quỷ không cho hắn cơ hội.
Giọt nước xanh đậm kia đến giữa biển mây bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng rất yếu, chỉ có một sợi.
Lực lượng linh nguyên cũng rất yếu, chỉ có một chút.
Thứ nhưng cũng đủ rồi.
Từ Tiểu Thụ tuyệt vọng phát hiện, Thủy Quỷ thuần túy đến làm người buồn nôn, y còn dùng giọt nước kia đến phát động Cấm Pháp Kết Giới.
"Oanh!"
Một trận huyễn quang chớp lóe, cảm giác mất trọng lượng bao phủ thân thể.
Biển mây ở giữa Cô Âm Nhai không còn nhìn thấy bóng người, chỉ còn sót lại âm thanh chửi rủa phiêu đãng:
"Cẩu tặc, ngươi sinh con không có lỗ đít!"
Thủy Quỷ mỉm cười nhìn Từ Tiểu Thụ rơi xuống đáy vực, nghĩ đến mấy từ "Ác hữu ác báo", dù sao y tận mắt nhìn thấy Từ Tiểu Thụ một cước đá Thủ Dạ xuống đáy vực.
Về phần nguyền rủa. . .
"Xin lỗi, để ngươi thất vọng, ta đã có một đứa con trai, khả năng cao đời này cũng chỉ có một đứa, không sinh thêm." Thủy Quỷ lắc đầu cười một tiếng, đưa tay đẩy đẩy mặt nạ hoàng kim, xoay người đưa lưng về phía biển mây.
Y đột nhiên thẫn thờ, nhìn khung cảnh tàn phá phía trước, giống như thấy được con đường tương lai không có bất kỳ chỉ dẫn nào.
Bước về trước một bước, Thủy Quỷ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Ta đã giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, đám thiêu thân tiếp theo ta cũng sẽ giúp ngươi giải quyết.
"Như vậy cuối cùng, ngươi sẽ cho ta đáp án gì đây, Bát Tôn Am. . ."
. . .
Tự Giang.
Vân Lôn Sơn Mạch, thậm chí khu vực phụ cận Đông Thiên Vương Thành đều không có biển.
Duy nhất có chút liên quan đến "Biển", chỉ có một con sông rộng trăm trượng, quanh năm nước không ngừng chảy, hiếm thấy dấu vết người, Tự Giang.
Thời điểm Vân Lôn Sơn Mạch bộc phát vô tận phân tranh, trên tảng đá lớn cạnh bờ Tự Giang có hai đạo thân ảnh yên tĩnh, lặng im ngồi đấy.
Bát Tôn Am xõa tóc, mặc dù vẫn lôi thôi như cũ, nhưng tựa hồ vừa rửa mặt qua, lộ ra khuôn mặt đại thúc góc cạnh rõ ràng, ngoại trừ hai mắt đục ngầu, hình tượng không thể bắt bẻ vào đâu được.
Dù sao năm đó, gương mặt này có thể khiến ngàn vạn thiếu nữ mê say.
Tự Giang mãnh liệt vĩnh viễn không dứt, không giây phút nào không lao nhanh.
Bát Tôn Am yên tĩnh ngồi trên tảng đá lớn, trong tay dùng sức nắm cần câu, phao câu trôi nổi ở trên mặt sông, lần lượt bị nước sông cuốn đi, lại lần lượt bị hắn gian nan kéo trở về.
Trên một tảng đá cách không xa, Thuyết Thư Nhân vững vàng nắm lấy cần câu, nghiêng đầu nhìn một màn này, luôn cảm thấy chỉ cần mình không chú ý một chút, Tự Giang liền sẽ có thêm một cái xác chết trôi.
Sự tình thuyết phục, y đã nói rất nhiều lần.
Thuyết Thư Nhân không đề cập tới vấn đề an toàn sinh mệnh nữa, môi đỏ mở ra, lo lắng nói: "Ca ca, ngươi nói chơi như vậy, Từ Tiểu Thụ có thể bị chơi chết hay không?"
"Không đến mức, hắn rất ương ngạnh."
Bát Tôn Am mặt không biểu tình đáp lại, kỳ thật cổ đều đang dùng lực, "Giống như chiếc cần câu này, ở trong vận mệnh đại giang không ngừng tuôn trào, nếu không có người nắm giữ, hẳn đã sớm chết mất xác, đến lúc đó lão gia hỏa kia đi ra, khẳng định sẽ tìm ta tính sổ."
Thuyết Thư Nhân chuyển mắt nhìn cần câu không chút ba động trong tay mình, trong lòng tự nhủ, đây không phải bởi vì hiện tại ngươi quá yếu gà, mới không cầm vững sao, liên quan gì đến cần câu, hắn cũng không muốn mất sớm.
Suy nghĩ một chút, Thuyết Thư Nhân lại nói: "Ngươi làm như thế, không sợ Từ Tiểu Thụ ghi hận ngươi? Lần này hắn kém chút liền chết, đó là Tha Yêu Yêu!"
Bát Tôn Am vẫn chuyên tâm đấu sức với cần câu, không quay đầu nói: "Không đến mức, có Thủy Quỷ nhìn chằm chằm, mặc dù tên kia nói sẽ không xuất thủ, nhưng sự tình giao cho y, y sẽ không để ngoài ý muốn phát sinh, hơn nữa không phải ngươi đã đưa cho hắn hai tấm linh phù à, ta cũng sẽ ra tay."
Ngươi ra tay? Ngươi ngay cả cần câu đều không cầm vững. . . Thuyết Thư Nhân âm thầm đậu đen rau muống, nhìn chằm chằm cần câu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi nói chúng ta đến nơi này làm gì, Tự Giang, thật có thể câu được cá sao?"
"Sẽ đến." Bát Tôn Am liếc mắt nhìn y, lòng có ý riêng.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng gió, Thuyết Thư Nhân cảnh giác đứng lên, xoát một cái xuất hiện ở bên cạnh Bát Tôn Am, ngước mắt nhìn lại.
Người tới là một vị bạch y lão nhân, khí chất ôn văn nhã nhặn, trong tay cầm quạt giấy, ánh mắt ấm áp, trong lúc giơ tay nhấc chân, tựa hồ đều tản ra gió xuân ấm áp.
"Tại Vân Lôn thả câu xong, lại đến Tự Giang thả câu, xem ra hôm nay, lão hủ không thể không mắc câu rồi." Bạch y lão nhân cởi mở cười nói.
"Rốt cuộc đã đến. . ."
Bát Tôn Am nghe tiếng, trực tiếp buông cần câu xuống, mặc kệ nước sông cuốn đi.
Hắn đứng dậy, giấu hai tay bởi vì dùng sức mà đỏ rực ra sau, khí chất trở nên sắc bén, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Sông lớn chảy về đông, vô câu vô thúc, tiên sinh không phải cá, sao có thể nói mắc câu?"
Thuyết Thư Nhân kinh dị.
Có thể từ trong miệng Bát Tôn Am nghe thấy tôn xưng "Tiên sinh", Thuyết Thư Nhân lập tức kính sợ thân phận người đến.
Lão nhân này là ai?
Suy nghĩ vừa hiện lên, y liền thấy Bát Tôn Am hướng lão nhân khẽ gật đầu thăm hỏi, sau đó cười nói: "Vãn bối, gặp qua Tị Nhân tiên sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận