Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 165: Phong Ấn Thạch

Bạch Quật?
Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương.
Hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn không biết đến danh từ này.
Mạc Mạt bất đắc dĩ giải thích nói: "Bạch Quật là một không gian dị thứ nguyên cỡ lớn ở Thiên Tang Quận, cũng là không gian dị thứ nguyên duy nhất có Quỷ Thú ở trong mười quận thành, cho nên thanh danh hiểm hách."
"Mấy năm trước không gian bộc phát, Thánh Thần Điện không thể lập tức có mặt, cho nên có rất nhiều sinh vật dị thứ nguyên chạy ra, tử thương thảm trọng."
"Mặc dù sau đó bạo động được khống chế, sinh vật dị thứ nguyên bị vây quét hầu như không còn, đối ngoại tuyên bố không có hậu hoạn, thế nhưng..."
Nàng cười khổ, không cần nói cũng biết.
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn minh bạch, nói: "Cho nên lúc đó ngươi ở phụ cận?"
"Ta luôn ở đó..." Trong mắt Mạc Mạt hiện ra bi thương nhàn nhạt, thần sắc hồi ức, nói: "Không phải tất cả mọi người sinh ra đều đại phú đại quý, có người..."
"Có lẽ đây là số mệnh."
Nàng thoải mái cười, không cần phải nhiều lời nữa.
"Phụ cận không gian dị thứ nguyên thật ra không thể ở, nhưng có những người... không thể tiến vào quận thành."
"Rừng núi hoang vắng, một ngôi nhà tranh, non nửa mẫu ruộng, đã có thể sinh tồn, đây là thế giới bên ngoài phú quý nhân gia."
"Lúc đó ta không thể không ở phụ cận..."
Nàng nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng.
"Nơi đó, là nhà của ta."
Từ Tiểu Thụ nhất thời trầm mặc.
Lúc này hắn mới ý thức được, vô luận ở thế giới nào, chỉ cần có người, đều cần phải sống, dùng hết toàn lực mà sống.
Người bình thường như thế, Luyện Linh Sư sao lại không phải như vậy?
Chỉ bất quá phương thức khác biệt mà thôi.
Mộc Tử Tịch nghe xong gương mặt xinh đẹp khổ sở, miệng nhỏ hơi mở, Mạc Mạt liền nhìn về phía nàng nói: "Đều đã qua."
Hai người biết Mạc Mạt không muốn nhắc đến chuyện cũ.
Người bình thường tao ngộ sinh vật dị thứ nguyên tập kích, sẽ có kết cục gì, đáp án không cần nói cũng biết.
Từ Tiểu Thụ đứng dậy, trịnh trọng nói: "Từ Tiểu Thụ ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời!"
"Cái gì?"
Mạc Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết mạch suy nghĩ của hắn lại nhảy đến chỗ nào.
Mộc Tử Tịch hoàn toàn không theo kịp, nhìn hắn giống như đang nhìn đồ đần.
"Ta xem ngươi là bạn." Từ Tiểu Thụ giải thích, ngừng một chút nói: "Nếu như có cần giúp gì, cứ mở miệng."
"Đúng lúc, ta cũng cảm thấy hứng thú đối với Quỷ Thú..."
Trong mắt Từ Tiểu Thụ có hướng tới.
Thay vì nói hứng thú với Quỷ Thú, chẳng bằng nói cảm thấy hứng thú với lực lượng phong ấn của Hôi Vụ Nhân.
Từ khi hắn xuất đạo đến nay, có thể tạo thành uy hiếp đối với kỹ năng bị động, cũng chỉ có thuộc tính "Phong ấn" này.
Cho dù mạnh như Tang lão, người bịt mặt các loại, đối với kỹ năng bị động, vẫn không chút ảnh hưởng.
Chuyện này làm hắn nảy sinh ý nghĩ: Nếu như có thể tìm được phương pháp phá giải lực lượng phong ấn, thậm chí là học nó, vậy chẳng phải mình sẽ vô địch rồi sao?
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến đĩa quay màu đỏ, xác suất rút thưởng càng ngày càng thấp, nhưng mỗi lần rút ra kỹ năng bị động, cơ bản đều cực kỳ phù hợp với bản thân.
Sinh Sinh Bất Tức, Tinh Thông Trù Nghệ, Nhanh Nhẹn...
Trình tự cùng thời gian từng cái kỹ năng bị động xuất hiện, quả thật giống như thỏa mãn nhu cầu của mình, cần gì cho đó.
Liên tưởng đến tràng cảnh giao diện màu đỏ oanh sát Thương Long ở trong Nguyên Đình, Từ Tiểu Thụ càng khẳng định hệ thống này có chút linh trí.
Mặc dù hố cha, nhưng quả thực có thể thỏa mãn nhu cầu của mình.
Có lẽ lần này bị lực lượng phong ấn khắc chế, lần rút thưởng tiếp theo, liền sẽ ra Tinh Thông Phong Ấn?
"A ha ha !"
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ nhịn không được cười ra tiếng, bỗng nhiên ý thức được trước mặt còn có người, liền lập tức bịt miệng lại.
Hai nữ chấn kinh nhìn hắn.
Từ Tiểu Thụ vội vàng chuyển chủ đề, một mặt chân thành nhìn qua Mạc Mạt: "Tin tưởng ta, có cần gì nhất định phải nói với ta, sau này tiếp xúc nhiều..."
Hắn đột nhiên đình trệ, tiếp xúc nhiều, chẳng phải tương đương với vãng lai cùng Hôi Vụ Nhân?
Muốn tìm chết à?!
"Ừm, không cần tiếp xúc, dùng bồ câu đưa tin là được." Từ Tiểu Thụ trùng điệp gật đầu, cảm thấy suy nghĩ này rất tốt.
Mộc Tử Tịch ở phía sau cười mỉa mai: "Từ Tiểu Thụ, không phải ngươi vừa mới nói với ta, sống trên đời này không thể tin ai, chỉ có thể tin tưởng bản thân sao?"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Sao ngươi lại thù dai như thế chứ?
Cái tốt không học học cái xấu, nhớ những thứ vô dụng này làm gì?
"Những lời này là sư phụ dạy, ta chỉ thuật lại, không dám gật bừa."
Từ Tiểu Thụ phất tay áo một cái, nói: "Trên thế giới này quan trọng nhất chính là bằng hữu, tục ngữ nói rất hay, không huynh đệ, không giang hồ!"
Mộc Tử Tịch im lặng.
Ha ha, lời hay tiếng xấu đều nói cả ra, xem ngươi phản bác như thế nào?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Đúng rồi, khi nào nó mới thức tỉnh?" Từ Tiểu Thụ giật mình nói.
"Không biết, nhưng sẽ không lâu." Mạc Mạt nhíu mày lại, "Ngắn thì ba năm ngày, lâu thì một tuần."
Một tuần? Đây là lâu?
Từ Tiểu Thụ tê cả đầu, lâu không phải nên là ba năm năm sao? Gia hỏa kia đều bị oanh nát.
Mạc Mạt khổ sở nói: "Nó khôi phục rất nhanh, cho dù năng lực hành động không như lúc đầu, nhưng chỉ cần ý thức thức tỉnh, thậm chí thời gian còn có thể ngắn hơn ta dự đoán."
"Có lẽ, lúc này nó đã tỉnh..."
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy tê cả da đầu, từ từ lui về sau hai bước.
Con mẹ nó, thứ kia đúng thật là quái vật, loại đồ vật biến thái này, sao có thể tồn tại trên thế gian được...
"Ngươi đừng làm ta sợ."
"Ta nói thật."
Mạc Mạt cười một tiếng, dù sao nàng cũng đã quen rồi.
Ngược lại bộ dáng bị hù dọa của Từ Tiểu Thụ, nàng không nhìn thấy nhiều.
Sau khi bị Hôi Vụ Nhân phụ thể, nàng cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, mà giống như một người đứng xem, quan sát hai người chiến đấu.
Tuy nói hình tượng mơ hồ, đồng thời đứt quãng.
Nhưng Từ Tiểu Thụ từng bước một dụ địch xâm nhập, lại súc thế phản kích, cuối cùng cường thế oanh sát, nàng vẫn biết được đại khái.
Hoàng kim cự nhân kia, quả thật khiến cho nàng rung động không thôi.
Sau khi thoát ly trạng thái chiến đấu, rất khó tưởng tượng thiếu niên trước mắt, kỳ thật lại nhát như vậy...
"Có phương pháp giải quyết hay không?" Từ Tiểu Thụ có chút bức thiết, "Là loại có thể ngăn cản nó thức tỉnh."
"Có!"
Từ Tiểu Thụ vốn không ôm hy vọng, thuận miệng hỏi một chút, nhưng không ngờ lại nhận được đáp án khẳng định, có chút kinh ngạc nói: "Phương pháp gì?"
Mạc Mạt từ trong giới chỉ móc ra một viên đá màu trắng, to cỡ nắm đấm, không có chút linh khí nào.
"Đây là Phong Ấn Thạch, một trong hai nhiệm vụ nó muốn ta hoàn thành."
"Một nhiệm vụ khác, chính là Sinh Mệnh Linh Ấn trên tay ngươi."
Từ Tiểu Thụ sững sờ, cầm lấy viên đá, cẩn thận tỉ mỉ, thế nhưng lại không nhìn ra có gì đặc biệt.
Nhưng vừa rót linh nguyên vào, nó lập tức xuất hiện phong ấn chi khí quen thuộc.
Từ Tiểu Thụ hơi chuyển động ý nghĩ một chút, sương mù trực tiếp bao trùm Mộc Tử Tịch, thân thể tiểu cô nương mềm nhũn, lắc lắc kém chút ngã xuống đất.
"Từ Tiểu Thụ! Ngươi làm gì?"
Công kích bất thình lình trực tiếp làm Mộc Tử Tịch phát bực, nàng đánh tới một quyền.
Từ Tiểu Thụ phản ứng cực nhanh, trực tiếp đưa tay nắm chặt nắm tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng đưa tới, liền đẩy lui tiểu cô nương.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Ha ha, thí nghiệm một chút, táo bạo như thế làm gì?"
Mộc Tử Tịch trợn mắt nhìn.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ không có để ý tới nàng, một lần nữa nhìn về phía Phong Ấn Thạch, trong mắt đầy lửa nóng.
Đó là cái bảo bối a!
Vừa rồi hắn nghĩ nếu như nắm giữ lực lượng phong ấn, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ, hiện tại bảo vật lại tự mình đưa mình tới cửa?
"Cảm ơn." Từ Tiểu Thụ xoay người ôm quyền với Mạc Mạt.
Mạc Mạt nhất thời không kịp phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận