Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1523: Nhân sinh kiếm theo chết về mộ, hí đường vô thường tại Ôn Đình (length: 20300)

Gió ngừng tuyết tan.
Vô chủ Mai Tử Vũ kết thúc Thiên Giải, từ giữa không trung xoáy lộn mà hạ, cắm xuống mặt đất cách đó không xa.
Kiếm đang rung động, phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp, như đang khóc.
Phong Trung Túy thấy thân thể Cốc lão biến chất với tốc độ khoa trương mà mắt thường có thể thấy được, trầm mặc di chuyển truyền đạo kính sang nơi khác.
Mai Tị Nhân vẫn ôm Cốc Vũ, lại cảm giác người trong ngực càng lúc càng nhẹ.
Hắn rất nhanh ngay cả cằm cũng bắt đầu run rẩy nhẹ, sau một hồi do dự cùng giãy giụa, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tiểu Thụ: “Sinh mệnh áo nghĩa, có thể vãn hồi hắn sao?”
Trong thị giác của Từ Tiểu Thụ, đồ văn sinh mệnh của Cốc lão đang héo tàn, tan rã, theo hơi thở linh hồn dần dần diệt.
Đây là một quá trình không thể nghịch chuyển.
Sinh mệnh áo nghĩa có thể khiến người ta nhìn thấu sinh mệnh, lại không phải cưỡng ép thay đổi sinh mệnh.
Giả sử sinh mệnh hữu hạn, vậy thì tử vong là kết quả của sinh mệnh, trên con đường một chiều này, nó vĩnh viễn không thể quay đầu.
Giả sử sinh mệnh vô hạn, vậy tử vong là một quá trình chuyển hóa. Đồ văn sinh mệnh của Cốc lão không phải biến mất hoàn toàn, nó chỉ là trở thành một phần năng lượng của thiên địa, tiến vào một hệ thống tuần hoàn tự nhiên.
Thế giới là vô tình.
Sinh mệnh cũng vậy.
Từ Tiểu Thụ im lặng lắc đầu, khi thấy Tị Nhân tiên sinh bình tĩnh cúi thấp đầu xuống, lại muốn nói rồi thôi.
Hắn nếu muốn, thật ra có thể cưỡng ép thay đổi sinh mệnh.
Nhưng không phải thay đổi kết quả, mà là tạm thời đứng yên ở giữa quá trình.
Từ Tiểu Thụ không thể khiến Cốc lão tỉnh lại, khôi phục lại, hắn chưa có thần thông rộng lớn như vậy.
Hắn chỉ vì một thân kỹ năng bị động quá đủ, thật muốn làm, hẳn có thể rót cho Cốc lão sinh cơ tràn trề, để nó "trôi đi" đồng thời "thu được", duy trì ở một thế cân bằng.
Nhưng cũng chỉ là duy trì ở trạng thái xác chết di động cân bằng thôi.
Cốc lão không thể nói chuyện, không thể động tác, không thể suy nghĩ, hắn sẽ vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
Bên cạnh còn cần có một Thứ Hai Chân Thân không ngừng duy trì trạng thái nhập sinh mệnh lực, một khi gián đoạn, Cốc lão sẽ tiếp tục phát triển về phía kết quả kia.
Đây không phải sinh!
Đây là sự trừng phạt với cả hai người, là sống không bằng chết!
Cho nên cho đến cuối cùng, Từ Tiểu Thụ đều không lên tiếng, bởi vì cái này thậm chí không cấu thành một “lựa chọn”.
Bốn phía mọi người đều lặng lẽ nhìn cảnh này, lúc này ngay cả Bán Thánh của Thánh Thần Điện Đường cũng không lên tiếng ồn ào.
Cốc Vũ đi rồi.
Hắn đi lặng lẽ không một tiếng động.
Nếu là Bán Thánh thánh vẫn, còn có thiên địa đồng bi.
Đáng tiếc phàm nhân Chí Thánh, cho dù chỉ kém nửa bước, khoảng cách ở giữa cũng là khoảng trời cách vực.
Dưới Huyền Diệu Môn, Cốc Vũ rốt cuộc có đắc đạo hay không, đã không ai biết.
Thế nhân biết, là Thất Kiếm Tiên sơ bảng định gần nửa tháng, “Đệ nhất Kiếm Tiên” vẫn lạc! Đây không phải điểm kết thúc.
Đây là một bước ngoặt bất ngờ.
"Một kiếm từng mở Huyền Diệu Môn" lưu lại truyền thuyết, nhất định sẽ tạo nên sóng to gió lớn trong giới cổ kiếm tu, dẫn đến vạn người truy tìm.
Nhưng, những điều đó đều là chuyện sau này...
"Ta đi một mình."
Mai Tị Nhân ôm Cốc Vũ đứng dậy, nhỏ giọng nói với Từ Tiểu Thụ một câu, liền hướng nơi xa của đám người mà đi.
"Ừ."
Từ Tiểu Thụ nhìn Tị Nhân tiên sinh rời đi, lại không cảm nhận được loại bi thương ấy.
Hắn gặp Cốc lão, vậy cũng chỉ mới nửa ngày.
Hắn quả thật có được gì đó từ Cốc lão, khi nghĩ kỹ, Huyền Diệu Môn rốt cuộc là cái gì, tựa hồ lại phải nhạt đi không dấu vết.
Không nói đoạt được, chỉ nói giáo huấn, điều duy nhất mà Từ Tiểu Thụ ghi nhớ…
Hắn tin rằng Liễu Phù Ngọc, thậm chí tất cả các cổ kiếm tu đều sẽ nhớ kỹ, cũng là điều Cốc lão muốn nói với thế nhân: muốn đi đến con đường kiếm thần, chín đại kiếm thuật, không thể thiếu một thứ nào!
Đây là cánh cửa.
Cánh cửa gian nan để đắc đạo phi thăng.
Vậy thì…
"Đạo, lại là cái gì?"
Từ Tiểu Thụ thất thần nhìn lên trời.
Hắn nắm giữ ba đại đạo đồ, cũng rơi vào mê mang.
Sau cơn mưa, trời trong như vừa được rửa sạch, trong suốt như gương, lúc này gió tuyết lại sinh, phơ phất rơi, giống như thường ngày.
“Ông!”
Mai Tử Vũ chấn động.
Mai Tị Nhân ôm Cốc Vũ dừng bước, nhìn về phía thanh kiếm mà năm đó hắn tự mình đặt tên.
Hắn lại quên mang nó cùng Tiểu Vũ đi rồi.
“Xin lỗi….”
Mai Tị Nhân đổi hướng, đi đến, muốn nhặt Mai Tử Vũ lên.
“Ai?!”
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nghiêng đầu, da đầu tê rần.
Bởi vì ngay lúc này, trong "Cảm giác", bên cạnh Mai Tử Vũ đột nhiên có thêm một người.
Hắn dường như đã đứng ở đó rất lâu…
Nhưng trước khi Mai Tị Nhân quay đầu, Từ Tiểu Thụ một chút cũng không phát hiện hắn, hắn giống như không tồn tại! Giữa không trung phía trên, Phương Vấn Tâm, Trọng Nguyên Tử các loại người đều kinh ngạc.
Những người đi theo đã sớm xuống đất, yên lặng đưa tiễn đám cổ kiếm tu, cũng giật mình.
Ánh mắt mọi người hướng đến, liền thấy bên cạnh Mai Tử Vũ có thêm một bóng dáng áo trắng.
Hắn cực kỳ cao.
Từ Tiểu Thụ đã đủ cao, so với những người khác hơn nửa đầu, cả một đầu, bóng dáng áo trắng này còn cao hơn.
Áo bào trắng của hắn hết sức bình thường, hết sức tùy ý, chỉ có hoa văn hạc trắng đơn giản, tùy tiện khoác lên người.
Mái tóc đen dài của hắn rũ xuống hai bên thái dương, khẽ lay động trong gió tuyết, lộ ra đôi gò má trắng nõn như ngọc.
Điều đáng nói là…
Mắt trái của hắn kẻ trang điểm hí kịch, ngay cả mí mắt cũng phủ phấn, nhưng chỉ có con mắt này được trang điểm.
Còn lại, đến chân đều trần, giống như vội vã chạy đến từ đâu đó.
“Đã lâu không gặp, Tị Nhân tiên sinh.”
Người đàn ông trung niên nhếch mép cười, tao nhã hiền hòa, rất có mị lực.
Tay trái của hắn cầm một cuốn (kiếm kinh) còn chưa lật hết, dòng thư đầu tiên là “Không cũng có thể có, có cũng có thể không, đường là không, đại mộng thiên thu”.
Tay phải nhanh hơn Mai Tị Nhân, chống tay lên chuôi kiếm châu của Mai Tử Vũ.
Ngoài dự kiến là…
Mai Tử Vũ vừa rồi còn đang khóc, khi tay người áo trắng này chạm vào, liền an tĩnh lại.
“Mai Tử Vũ không thể chôn cùng Cốc lão.”
Hắn nói lời kinh người, nhìn Mai Tị Nhân, nói thẳng: “Kiếm của Đệ Nhất Kiếm Tiên, kiếm mở Huyền Diệu Môn, gọi là 'thiên hạ nhất lưu', sau này chắc chắn thành danh kiếm.”
“Công tội rằng co, kiếm vốn không đáng trách, nhưng trong tình huống như vậy, nếu táng cùng Cốc lão, người đã chết cũng không được yên ổn.”
Nói xong những điều này, hắn mới khẽ gật đầu:
“Xin nén bi thương.”
Mai Tị Nhân sửng sốt trước thanh kiếm, suy nghĩ ngừng lại.
Trong đầu Từ Tiểu Thụ chợt lóe lên hình ảnh Tô Thiển Thiển…
Thời điểm ở Thiên Tang Linh Cung, hắn đã từng tiếp xúc với thanh danh kiếm đầu tiên, chính là Mộ Danh Thành Tuyết của Tô Thiển Thiển.
Sau đó biết được, vì bảo vệ thanh kiếm này, toàn bộ nhà họ Tô ngày đêm không được an bình.
Cuối cùng, Mộ Danh Thành Tuyết được Tô Thiển Thiển mang đến Thiên Tang Linh Cung, nhưng dù vậy, cũng đưa tới vô số kẻ trộm kiếm.
Cũng may linh cung thế lực mạnh mẽ, ngăn lại hết đợt này đến đợt khác.
Nhưng mà…cuối cùng thì…
Đã đưa tới một người lớn…
“Kiếm theo người khi sống, kiếm về mộ khi chết.”
Người đàn ông khép kiếm kinh, chắp tay sau lưng, nói: “Duyên phận của Cốc lão và Mai Tử Vũ đã hết, ta đến tìm kiếm chủ nhân mới cho nó vậy.”
Mai Tị Nhân vẫn chưa kịp phản ứng, nghe vậy tinh thần có chút hoảng hốt, buồn bã nói: “Ngươi… quá đáng vậy….”
Người trung niên mỉm cười không nói.
Trong đầu Từ Tiểu Thụ chợt lóe một tia sáng, trừng lớn mắt, rốt cuộc nhớ ra người này là ai.
Là!
Chính là người đó! Tên là gì ấy nhỉ?
Cái kia… Thất Kiếm Tiên, chính là đời trước ấy!
Vẻ mặt những người xung quanh đều giống nhau, mỗi người đều mang vẻ đã nghĩ ra điều gì đó, rồi lại cau mày.
Phong Trung Túy cầm chặt truyền đạo kính, liều mạng vỗ vào người đàn ông kia, kích động đến á khẩu.
"Ân! Ách! Ngô….”
Nhẫn nhịn một lúc lâu, nghẹn không ra một chữ.
Cũng may cuối cùng, rốt cuộc cũng thông, hét lớn: “Ôn Đình!!!”
Khanh.
Ôn Đình rút Mai Tử Vũ lên, cười khẩy liếc người cầm truyền đạo kính, nhưng làm cho Phong Trung Túy thê thảm.
“Ta dựa vào! Hóa ra trông thế này….”
"Ta dựa vào! Trước kia vậy mà không thấy chân dung hắn, không đúng, hẳn là đã từng nhìn thấy mới phải…. Các ngươi thấy rõ không!”
Hắn cầm lấy truyền đạo kính, kích động đến điên cuồng vung vẩy, vừa vội vàng chào hỏi:
“Ôn kiếm tiên! Ta là Phong Trung Túy, hậu nhân của Phong Thính Trần!”
Ôn Đình đã quay qua nhìn Mai Tị Nhân, ấm giọng nói: “Nếu ngài không có ý kiến gì khác, ta sẽ mang Mai Tử Vũ về Táng Kiếm Mộ.”
Mai Tị Nhân vừa nghĩ lại, lời Ôn Đình nói không phải không có lý.
Những danh kiếm thiên hạ sau khi chủ nhân chết, dù là bị trộm hay bị cướp, chỉ cần không thể giữ, cuối cùng vẫn sẽ về Táng Kiếm Mộ.
Nước chảy về đông, kiếm về mộ, cổ kim vẫn vậy.
Mai Tử Vũ được người giữ mộ tự mình đến thu kiếm, cũng xem là một phen tạo hóa.
"Được."
Mai Tị Nhân ôm Cốc Vũ, nặng nề gật đầu.
"Ngươi cũng không có ý kiến chứ?"
Ôn Đình cười đánh vào thanh kiếm trên tay.
Mai Tử Vũ có linh tính, biết là tạo hóa trêu người, im lặng rung động, coi như ngầm đồng ý.
“Vậy thì quyết định vậy.”
Ôn Đình thu kiếm lùi lại, há miệng, nuốt cả Mai Tử Vũ vào bụng.
A?
Mắt Từ Tiểu Thụ trợn to.
Ôn Đình nuốt kiếm xong, thở phào một hơi, lúc này mới cười nhìn rất nhiều cổ kiếm tu ở đây, cho dù là người quen hay không quen, cũng đều gật đầu chào hỏi.
Cuối cùng, hắn nhìn về phía Từ Tiểu Thụ.
"Nhận nhìn chăm chú, bị động giá trị, +1."
Nhìn ta?
Từ Tiểu Thụ không rõ cho lắm, vậy nhìn trở lại.
Trọn vẹn giương mắt nhìn có ba hơi, hắn thông suốt bừng tỉnh, cái này một cái Ôn Đình quá hư ảo, có lẽ không phải người thật? Mà mặt hắn...
Từ Tiểu Thụ rõ ràng có thể trông thấy mặt Ôn Đình dài đến vẫn rất độc đáo, nói là đẹp trai, nhưng muốn hắn cụ thể hình dung đến, lại không nhớ rõ.
Giống như là danh kiếm tự giấu, Bán Thánh tự thu liễm.
Ôn Đình không biết là cố ý không muốn hiện ra chân dung, hay là khách quan đã là như thế.
"Hậu sinh khả uý."
Đối diện đến cuối, khóe môi Ôn Đình giương lên, xem như lên tiếng chào.
Quay người về sau, hắn quấn ở cổ tay thủy tụ giữa trời hất lên, hóa thành hai đạo xanh trắng trường long, đạp không đi xa.
Gió tuyết phía dưới, chỉ còn vang vọng, lại dần dần đi xa một câu hí khang:
"Lại đem cái kia nước mắt như mưa rơi, hứa hắn ba điểm tình, đại mộng tỉnh! Lại dạy người hí y! Xuỵt y! Không thôi." A?
Từ Tiểu Thụ lại ngây ngẩn cả người.
Cứ như vậy đột ngột xuất hiện, nuốt một thanh kiếm, hát một câu hí, vậy cứ như vậy đột ngột đi? Cái khác, không có cái gì phát sinh?
Xa xa, Phong Trung Túy nắm lấy truyền đạo gương, cho đến khi cái bóng lưng màu trắng hoàn toàn tan biến ở chân trời, mới thỏa mãn buông tấm gương xuống.
Hắn nghe không hiểu Ôn Đình đang hát cái gì, đến chữ cũng nghe không rõ ràng.
Nhưng chính là đắm chìm trong cái ý cảnh đó, lưu luyến quên về.
"Ta cảm giác là kiếm thánh."
Phong Trung Túy cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, đối truyền đạo gương nói chuyện, "Nhưng ta cảm giác dùng "Tiên" để hình dung, tương đối phù hợp.... Các ngươi nói sao?"
Đối diện truyền đạo gương, tiếng mắng ngập trời:
"Con chó Phong Trung Túy, ngươi mẹ nó có bệnh đúng không, không có việc gì làm gì lắc đại gia ngươi đâu!"
"Ta thật sự là ngày chó, mãi mới chờ đến một lần Ôn kiếm tiên... Ta cả một đời không nghe nói qua chuyện của hắn, chỉ biết là hắn là kiếm tiên, ta hiếu kỳ a! Mẹ nó không thấy được mặt? Ta thao a!"
"Ô ô, Phong Trung Túy, lão nương làm thịt ngươi..."
Địa điểm cũ Ngọc Kinh thành, Từ Tiểu Thụ nhìn theo Ôn Đình rời đi, lâm vào trầm tư.
Bán Thánh hóa thân?
Không giống.
Bán Thánh ý niệm hóa thân? Cũng không giống.
Nhìn qua, ngược lại giống như căn bản không có xuất hiện qua.... Vô Kiếm thuật?
"Ừm, Ôn Đình đồ đệ, cái lão tam đó chính là tu luyện Vô Kiếm thuật, Vô Kiếm thuật của hắn hẳn là cũng cực kỳ đỉnh mới đúng...."
"Chờ một chút!"
Suy nghĩ dừng lại, Từ Tiểu Thụ cảm giác biết sự cổ quái ở chỗ nào.
Loại này mơ hồ bên trong khiến người ta mơ màng không thôi, có hay không một khả năng, Thánh Đế? Từ Tiểu Thụ giật mình một cái thật lớn cho chính mình.
Rất nhanh lại phủ định khả năng này, Ôn Đình như phong thánh đế, ngũ đại Thánh Đế thế gia làm sao có thể ngồi yên không lý đến? Lại nữa, hắn ở đâu ra khả năng chứ!
Hắn cũng không phải Thập Tôn Tọa, hắn cũng không có bối cảnh lớn.
Trong Thập Tôn Tọa, mấy kẻ lợi hại đó còn chưa phong thánh, hắn làm sao có thể là Thánh Đế?
"Bối cảnh..."
Từ Tiểu Thụ sờ lên mũi, Táng Kiếm Mộ so với ngũ đại Thánh Đế thế gia, thế nào? Bốn phía nhìn quanh, Tị Nhân tiên sinh đã rời đi.
Vấn đề của hắn, tựa hồ tại chỗ chỉ có Phong Thính Trần có thể giải đáp....
"Ai!"
Phong Thính Trần bỗng nhiên từ dưới đất nhảy lên, như nhớ tới trong nhà có lửa chưa tắt, mạnh mẽ đập vào sau đầu Phong Trung Túy, "Ta về nhà trước, truyền đạo gương nhớ giữ gìn cẩn thận."
"Phong lão..."
Tay Từ Tiểu Thụ vừa mới giơ lên.
Xoát!
Phong Thính Trần đã biến mất.
"Dương..."
Hắn vừa nhìn về phía cái vị kiếm tiên râu dê mới nãy, còn chưa kịp bắt chuyện, nếu như hắn cũng muốn so tài một phen.
Ba!
Sau đầu Phong Trung Túy lại bị đánh mạnh một cái, u oán quay đầu lại.
"Giữ gìn kỹ!"
Dương Tích Chi ném câu nói này, thân hình cũng biến mất không tăm tích.
Phong Trung Túy ngẩn người hồi lâu, trên mặt hiện lên thần sắc rách nát, nói: "Mang ta theo với, ta không có mang đồ đạc linh tinh, đi đường về nhà!"
"Ta mang ngươi nhé."
Từ Tiểu Thụ đi đến trước mặt người thiếu niên này....
Ách, kỳ thật hắn cũng là thiếu niên, không lớn hơn cậu ta mấy tuổi.
"Ha ha, Thụ gia, vậy thì không cần, ta thích cảm giác thân cận với tự nhiên."
Phong Trung Túy sợ đến lùi lại, hắn biết rõ lão gia chủ trốn tránh như tránh ôn thần chủ yếu là vì tránh cái gì.
Hắn cũng là người nhà họ Phong, tuyệt đối không có khả năng đi theo Thụ gia trộn vào trong ván cờ lớn, nào là Quỷ thú, hắc ám thế lực... tốn công mà không có kết quả, còn rước thêm một thân phiền phức!
"Đã kiếm tiên ba trận đã xong, ta cũng phải về trước Phong gia, đem ghi chép trận chiến này lại."
Phong Trung Túy liền chắp tay bái: "Chúc mừng Thụ gia, chúc mừng Thụ gia, ta đi trước đây!"
Truyền đạo gương vừa tắt, Phong Trung Túy cũng theo đó biến mất.
Từ Tiểu Thụ vừa muốn ra tay vớt người trở về, chợt có cảm giác, xa xa nhìn về phương hướng Quế Gãy Thánh Sơn đang treo ngược trên bầu trời....
"Băng! Băng! Băng! Băng!"
Liên tiếp vài tiếng, tiếng như sấm rền.
Cho dù cách xa như vậy, cái sức mạnh mang tính hủy diệt kia, dường như có thể xuyên thấu cả âm thanh truyền đến.
Vô cùng quen thuộc.
Con ngươi Từ Tiểu Thụ có chút phóng đại, hắn đã từng nghe qua...
"Thương Sinh trở về?"
Cách đó không xa, Trọng Nguyên Tử đột nhiên lên tiếng, mang theo sự sợ hãi lẫn ngạc nhiên thái quá.
Từ Tiểu Thụ không khỏi quay đầu sang chỗ khác.
Phương Vấn Tâm cũng trầm mặc, mắt khẽ động.
Trọng Nguyên Tử phảng phất không có chút nào e ngại, vỗ tay một cái, tự nói lớn tiếng: "Tốt quá rồi!"
"Tuyền Cơ điện chủ không thể ra tay, Cửu Tế đại nhân cần phải thủ sơn, cái lão đầu cá muối này lại không chịu xuất lực.... Thương Sinh Đại Đế có thể chủ trì đại cục rồi!"
"Hắn là Thập Tôn Tọa, trong mười người, chiến lực được bảo toàn hoàn mỹ nhất!"
"Hắn là tam đế, là đại đế còn sót lại, là đơn vị có thể chiến đấu ra bên ngoài nhất!"
"Hắn còn là, là...."
Âm thanh của Trọng Nguyên Tử dần dần nhỏ lại, mặt hơi đỏ ửng, liếc qua Phương Vấn Tâm, vừa nhìn về phía Tào Nhị Trụ, Mộc Tử Tịch, Lệ Song Hành các loại.
"Không phải, các ngươi đều nhìn ta làm gì?"
Giọng điệu Trọng Nguyên Tử rốt cục có chút chột dạ.
Khóe miệng Phương Vấn Tâm co giật: "Tiếp tục đi!"
"Ách."
Trọng Nguyên Tử nói không ra lời, dư quang quét mắt Từ Tiểu Thụ, nắm đấm vung xuống, "Quá tốt rồi, khổ tận cam lai..."
Âm thanh dần dần tắt hẳn.
"Nhận nhắc nhở, bị động giá trị, +1."
"Nhận nhắc nhở, bị động giá trị, +1."
"Nhận nhắc nhở..."
Cột tin tức không ngừng nhảy lên, nhịp tim của Từ Tiểu Thụ cũng không ngừng, rốt cuộc đã chờ được! Hắn lại sắc mặt như thường kéo qua Trọng lão, nhìn về phía Tào Nhị Trụ, Mộc Tử Tịch đám người: "Vào Hạnh giới của ta."
Mộc Tử Tịch lại lắc đầu.
Nàng hiện tại lấy ý chí của Lệ Tịch Nhi làm chủ đạo, thân phận là một trong Diêm Vương, trước đó cũng không muốn ở lại Hạnh giới.
Nhưng bởi vì bị thương, mới bị Từ Tiểu Thụ thu vào trong.
Hiện tại người đều thanh tỉnh trở lại, ngồi trở về làm gì, chờ bị Từ Tiểu Thụ đang lớn mạnh như gió kia vứt bỏ sao?
"Ta phải đi."
Nàng để lại một câu nói, chu môi một cái, tiếc nuối khoát tay: "Từ Tiểu Thụ, gặp lại!"
Dứt khoát kiên quyết quay người rời đi.
Lệ Song Hành gật đầu chào hỏi, quay người rời đi.
Huyền Vô Cơ quay người rời đi.
Mọi người đều đi hết, ngay cả Phương Vấn Tâm, Trọng Nguyên Tử, đều vội vàng hướng Quế Gãy Thánh Sơn đuổi tới.
Từ Tiểu Thụ nhìn quanh hai bên, bên cạnh lại chỉ còn một người.
"Tiểu Thụ ca..."
Tào Nhị Trụ ngơ ngác gãi đầu, mắt híp lại, "Ta không rời đi, chúng ta là bằng hữu."
Thập Tôn Tọa a!
Ngươi còn dám kết giao với ta cái người bạn này!
A, cha ngươi cũng thế, vậy thì không sao.... Bất quá, Ái Thương Sinh là người sẽ nể mặt cha ngươi sao? Từ Tiểu Thụ trầm mặc một chút: "Vào Hạnh giới của ta."
"Hạnh giới là cái gì?"
"Ngon."
Từ Tiểu Thụ biết Tào Nhị Trụ mạnh, nhưng thật không dám để hắn đi chịu trận, hắn dự định gặp Ái Thương Sinh một chút.
Mà những người khác....
Ngay cả Mộc Tử Tịch cũng biết lưu lại chỉ trở thành vướng víu, muốn đánh là Ái Thương Sinh, tự nhiên không thể lấy số lượng thắng.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên không đến mức trực tiếp xông lên.
Lúc này, coi như giết lên Thánh Sơn, có thể trảm Ái Thương Sinh dưới ngựa, Tang lão cũng không ở Biển Chết, mà ở di chỉ Nhiễm Mính.
Từ Tiểu Thụ ban đầu cũng chỉ có một dự định:
Uy áp Ngọc Kinh, trảm Tuyền Cơ, địch chư thánh, bại kiếm tiên, kéo dài thời gian, kéo tới lúc Thánh Thần Điện Đường hoảng hốt chạy bừa, Ái Thương Sinh liền phải trở về.
Hắn vừa ra di chỉ...
Hắc, quyết định khi nào đi vào, lại cùng Tang lão vai sóng vai thương lượng kế hoạch, đó là mình.
Tào Nhị Trụ lại lắc đầu, nhận lấy ngọc phù Hạnh giới, nhưng không muốn đi vào.
"Ta cho ngươi áp trận."
Từ Tiểu Thụ thấy đầu óc hắn sắt như vậy, nhất thời không khuyên nữa, tâm tư chuyển sang chuyện khác.
Ái Thương Sinh trở về, bao gồm thực lực của Ôn Đình, thậm chí cả chuyện di chỉ Nhiễm Mính, kỳ thật mình có chỗ muốn hỏi.
Và câu trả lời có lẽ sẽ chuẩn hơn so với mọi người!
Bên trong Hạnh giới, Thứ Hai Chân Thân trực tiếp tìm tới Lý Phú Quý.
Mà bên ngoài, Từ Tiểu Thụ nhìn cái tên đầu óc sắt đá trước mặt này, nghĩ đến Khôi Lôi Hán cũng nổi danh ngang với Ái Thương Sinh, không mang theo chút chờ mong nào hỏi: "Nhị Trụ, ngươi nghe nói qua "Thương Sinh Đại Đế" chưa?"
Ngoài dự kiến, Tào Nhị Trụ gật đầu một cái, ồm ồm nói: "Ta biết, lão cha nói hắn "Hiện tại mạnh nhất"!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận