Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1354: Phụ Môn Truyền Thừa, Tam Kiếm Phá Thể (2)

Toàn bộ người ở đây, chân chính khiến hắn coi trọng, chỉ có tiểu mập mạp trước mắt.
"Đầu hàng?" Vinh Đại Hạo sít sao cắn răng, y cũng muốn lui một bước, thế nhưng phía chính là vực sâu vạn trượng, lui một bước, thi cốt vô tồn.
"Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!"
Lại một tiếng chấn hống, trong mắt hai mươi tám tên Tông Sư lộ vẻ thanh minh.
Nhưng lúc này, đã không còn ai dám hô to theo y, càng không có người rút kiếm tương hướng.
"Ta đến chiến ngươi!"
Vinh Đại Hạo một thân một mình bay tới.
Y nhất định phải xuất thủ, cho dù người trước mặt vô cùng cường hãn, thế nhưng lúc này y đã không còn đường lui.
"Truyền nhân Thái Hư?" Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm, chắp hai tay sau lưng, "Lúc trước bản thiếu gia từng đánh bại một vị."
Một kiếm vừa rồi, hắn vốn chỉ thử nghiệm kết hợp Tinh Thông Kiếm Thuật với cảm ngộ đạo tắc, tiện tay vung vẩy.
Một kiếm kia có lẽ mạnh.
Nhưng cơ bản là do nội tình cường hãn của Từ Tiểu Thụ tích tụ ra đến.
"Chung nhật quan kiếm, kiếm ý tứ nhiên.
Phi hoa nhất thức, dã xuyên vạn vật."
Chỉ thế mà thôi.
Mà truyền nhân Thái Hư Vinh Đại Hạo trước mặt, lại khiến cho Từ Tiểu Thụ cảm nhận được một cỗ hương vị đặc thù, khác với Tông Sư bình thường.
"Đến!" Từ Tiểu Thụ hét lớn, hắn muốn mượn tay Vinh Đại Hạo xác định tu vi bản thân, rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào.
Trong nháy mắt Vinh Đại Hạo phi thân lên, linh nguyên trong khí hải phun trào, sau lưng hiện ra một đạo hư ảnh cự môn viễn cổ tang thương.
Sát na hư ảnh cự môn xuất hiện, thân thể Vinh Đại Hạo giống như xuyên thủng không minh, hóa thành lưu ly, mắt thường nhìn tới, có thể nhìn thấy núi đá cỏ cây phía sau.
"Hư ảnh, thân pháp, hay là không gian chi thuật?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, trong lòng triển khai đủ loại suy luận, nhưng muốn nghiệm chứng suy nghĩ, chỉ cần một kiếm.
"Bạt Kiếm Thức!"
Thân thể trầm xuống, tay phải rút kiếm.
Chỉ nghe một tiếng "cạch" vang lên, mọi người ở đây phát hiện hắc kiếm Tàng Khổ tựa hồ vừa mới vào bao.
Sau đó, bên ngoài vài dặm, một đạo kiếm khí hiên nhiên phóng lên tận trời, oanh thẳng vào núi, trực tiếp chém rụng ngọn núi kia.
"Tê!"
Hai mươi tám tên Tông Sư quan chiến đều bị dọa.
Một kiếm này, so với vừa rồi, chỉ sợ không chỉ hơn gấp năm lần!
"Hạo ca sẽ không chết đấy chứ?"
Đám người khẩn trương nhìn lại, chỉ thấy Vinh Đại Hạo bị một kiếm thấu thể, cả người vẫn vô sự, tiếp tục lao tới.
Tốc độ nhanh chóng.
Thân ảnh nhanh như điện chớp, mọi người còn có thể nhìn thấy Vinh Đại Hạo mở miệng nói lẩm bẩm, trên tay xoay chuyển ấn quyết, nhẹ nhàng như điệp.
"Huyền Trọng Cổ Môn, mở!"
Vinh Đại Hạo quát lớn, hư ảnh cổ môn sau lưng lập tức nhuộm thành màu đen, trở nên vô cùng nặng nề.
Một cỗ khí tức thương sinh nặng nề, tựa như Thái Sơn chìm nổi, trực tiếp xuất hiện ở phạm vi mười trượng xung quanh Từ thiếu, ầm vang áp xuống, đại địa sập xuống như vực sâu.
"Nhận trọng áp, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ có thân thể Vương Tọa, cộng thêm một thân kỹ năng bị động gia trì, thế nhưng vẫn bị trong áp ép xuống lòng đất.
"Chiêu thức gì?" Hắn ngạc nhiên.
Thủ đoạn như vậy, thời điểm ra chiêu, thế mà chỉ có thể nhìn trộm được một chút xíu linh nguyên ba động.
Tên kia phảng phất là một đầu hung thú hình người, chỉ mở ra huyết mạch bản thân, không có quan hệ đến luyện linh chi đạo.
"Huyền Trọng Cổ Môn?"
"Trọng lực uy áp?"
Trong hố sâu dưới lòng đất, hư không vặn vẹo.
Quần áo toàn thân Từ Tiểu Thụ gắt gao ép vào da thịt, ngay cả cơ bắp trên mặt, cũng có xu thế bị kéo xuống.
Nếu mi mắt không dùng sức, liền sẽ bị trọng lực kéo xuống, bộ dáng ngay cả đôi mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
"Thú vị."
Từ Tiểu Thụ vui vẻ.
Chiêu thức như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, không phải linh kỹ nguyên tố, càng giống độc môn truyền thừa của Thái Hư nhất tộc.
"Nhận trọng áp, điểm bị động, +1."
"Nhận trọng áp, điểm bị động, +1."
". . . "
Cột tin tức không gián đoạn nhảy lên.
Từ Tiểu Thụ cảm nhận trọng lực tác động vào thân thể, cuối cùng cho ra kết luận, nếu đổi thành Tông Sư bình thường, sẽ lập tức bị ép đến xương cốt vỡ nát.
Nhưng đối với hắn mà nói, tình huống hiện tại chỉ tương đương với thôn phệ một viên Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, vừa vặn có thể tạo thành tác dụng công kích mà thôi.
Ngoại trừ mỗi giây mang đến một điểm bị động ra, tổn thương kèm theo, trong sát na bị chuyển hóa sạch sành sanh, sau đó được Sinh Sinh Bất Tức khôi phục như lúc ban đầu.
"Rất mạnh, công kích vậy mà có thể mang đến điểm bị động, tiểu mập mạp này, chính là tên Tông Sư đầu tiên." Trong lòng Từ Tiểu Thụ vui vẻ.
Sau đó, rút kiếm.
"Hưu!"
Tiếng xé gió vang lên.
Mấy trăm tên người xem đều vận dụng linh niệm, con mắt không dám nháy một cái.
Một tích tắc này, bọn họ hoảng sợ phát hiện, Từ thiếu lúc trước bị trọng lực ép tới tròng mắt đều muốn rơi ra, sau khi quyết định rút kiếm. . .
Tốc độ của hắn, căn bản không giảm một chút nào!
Vẫn nhanh như vậy!
Mọi người ở đây vẫn không kịp phản ứng, không thấy rõ một kiếm rốt cuộc như thế nào.
"Ta kháo!" Vinh Đại Hạo âm thầm giận mắng một tiếng.
Y cũng đang đợi, muốn xem xem một thức này có tác dụng hay không, kiểm tra mình cùng Từ thiếu chênh lệch bao nhiêu, sau đó mới quyết định tiếp theo dùng chiêu thức gì.
Nào ngờ. . .
Căn bản không thể suy đoán!
Huyền Trọng Cổ Môn tác động vào thân thể gia hỏa kia, giống như dùng bông ép không khí, căn bản không thể khiến hắn trì trệ một chút nào.
"Nói đùa gì vậy, gia hỏa này không phải cổ kiếm tu sao? Thân thể cổ kiếm tu không phải chính là nhược điểm à, yếu ớt nhất loại kia. . . gia hỏa này, là quái vật?!"
Trong lòng điên cuồng đậu đen rau muống, nhìn thấy Từ thiếu rút kiếm, Vinh Đại Hạo cũng lập tức chuyển biến chiêu thức.
Ấn quyết trên tay đột nhiên thay đổi, thân thể lần nữa hóa thành trạng thái lưu ly.
"Oanh!"
Hơn mấy trăm trượng phía sau, lại có một ngọn núi bị chém tan tành.
Vinh Đại Hạo đã toát mồ hôi lạnh, đây là tổn thương gì vậy?
Nhục thân vô địch.
Kiếm thuật vô địch.
Bản thân cổ kiếm tu là chiến sĩ, thế nhưng Từ thiếu, lại có thể đánh ra viễn trình công kích.
Còn đánh thế quái nào được?
Lục giác chiến sĩ, toàn phương vị không góc chết?
Trong hố sâu, Từ Tiểu Thụ chậm rãi bay lên, lần nữa đứng giữa không trung.
Hắn đưa tay vuốt cằm, như có điều ngộ ra, nhướng mày nói: "Bản thiếu gia, tựa hồ đã biết cách khắc chế ngươi."
Vinh Đại Hạo nhất thời run lên.
Không phải chứ?
Mới một thức, gia hỏa này liền tìm được phương pháp phá giải?
"Lần sau ngươi ra tay, chính là lúc ngươi chiến bại." Từ Tiểu Thụ xa xa nhìn Vinh Đại Hạo, cất tiếng cười lên.
Vinh Đại Hạo kinh nghi bất định, nhưng thấy Từ thiếu sừng sững bất động, gần ngàn người bên dưới trang nghiêm đợi lấy.
Trong lúc nhất thời, y có chút lo lắng, mảy may không chú ý tới, kỳ thật mình đã bị khí thế ảnh hưởng.
"Lại đến!"
Lần này không xông tới phía trước, Vinh Đại Hạo tại chỗ xoay chuyển ấn quyết.
Thời gian một hơi, hư ảnh cổ môn sau lưng đã hóa thành màu đen.
"Trấn Thần Cổ Môn!"
Vinh Đại Hạo gầm thét một tiếng, phía trên thương khung lập tức xuất hiện một đạo cổ môn nguy nga.
Cổ môn to lớn như tháp, xiềng xích đạo tắc hư không xuyên ở bốn góc, lấy tốc độ không gì sánh kịp, còn khoa trương hơn cả Từ thiếu rút kiếm.
Vừa mới xuất hiện, đã lập tức hạ xuống.
Chỉ trong chớp mắt, trấn áp hư không.
"Oanh!"
Trong chớp mắt không gian vỡ vụn, mọi người đều có thể nhìn thấy thân ảnh Từ thiếu bị Trấn Thần Cổ Môn oanh thành khối vụn, hóa thành tinh điểm.
"Chết?"
Con ngươi đám người co rụt lại.
"Xùy ~ "
Đúng lúc này, vị trí Vinh Đại Hạo đang đứng, truyền đến một đạo âm thanh thân kiếm phá thể.
Đám người đồng loạt chuyển mắt, chỉ thấy một bên khác, huyết hoa tung bay.
Từ thiếu lưng dán Vinh Đại Hạo, khuỷu tay chống đỡ trước ngực mập mạp, trong tay cầm ngược Tàng Khổ, lúc này đã xuyên qua lồng ngực.
Điểm điểm máu tươi.
Thân kiếm thấu thể!
"Bản thiếu gia đã nói, lần sau ngươi ra tay, chính là lúc ngươi chiến bại."
Từ Tiểu Thụ quay đầu, nhìn thấy Trấn Thần Cổ Môn nguy nga đè nát tàn ảnh của mình, lòng còn sợ hãi.
Một thức này rất mạnh.
Truyền nhân Thái Hư không hổ là truyền nhân Thái Hư, có át chủ bài.
Nếu hắn bị cổ môn kia trấn áp, khẳng định sẽ bị trọng thương.
Nhưng. . .
Quá chậm!
Vinh Đại Hạo vừa khẽ động, Từ Tiểu Thụ liền phản ứng lại, ý thức chiến đấu của song phương, căn bản không cùng một cấp độ.
"Nếu bản thiếu gia đoán không sai, ngươi quả thật nắm giữ không gian chi thuật, hoặc là nói, Không Gian Chi Môn?"
"Bất quá, ngươi tựa hồ học nghệ không tinh. . . "
"Thời điểm mở một môn này, một môn khác, nhất định phải đóng lại?"
Từ Tiểu Thụ ghé mắt nhìn về phía mập mạp, ngữ khí tràn đầy trêu chọc.
Thần sắc Vinh Đại Hạo giật mình, miệng phun máu, hai mắt dần mất đi thần thái.
Hắn, thật phát hiện ra?
Cúi đầu nhìn xuống.
Lúc đầu có Lưu Ly Cổ Môn phòng ngự, thân thể trốn vào không gian quy tắc, bởi vì mình cải biến ấn quyết, giờ khắc này, trực tiếp bị hắc kiếm của Từ thiếu cắm vào.
Hắc kiếm loạn động.
Mỗi khi động một lần, thống khổ liền tăng thêm một điểm.
Nhưng y căn bản không quan tâm.
Y chỉ muốn biết, vì sao cùng là đồng bối, song phương lại chênh lệch lớn đến như vậy?
Truyền nhân Thái Hư.
Truyền nhân Bán Thánh.
Khoảng cách hai chữ kia, thật lớn đến mức không thể vượt qua?
Bạn cần đăng nhập để bình luận