Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2626: Bí Mật

Chương 2626: Bí MậtChương 2626: Bí Mật
"Xảy ra chuyện gì?"
Phía bắc bỗng nhiên bạo phát một tiếng vang thật lớn, núi dao đất động, tỉnh quang dạt dào.
Thiên địa dị tượng xuất hiện bên cạnh Thường Đức Trấn bán phàm bán linh, khiến cho lòng người bàng hoàng.
"Động đất?"
"Hay là nói, đám súc sinh Thanh Nguyên Sơn tập kết lại, muốn tới một hồi thú tai?"
"Đã hơn mười năm không có thú tai... không tốt, Nhị Trụ vừa mới lên núi không lâu, sẽ không...
"Không không, lão thiên gia phù hộ, đứa nhỏ Nhị Trụ này thuần phác đôn hậu, nhất định sẽ không xảy ra chuyện."
"Ài, phải đi tiệm thợ rèn báo tin cho cha hắn một tiếng!"
"Nói đúng, nhưng ai đi?"
Lúc này, đám láng giềng vừa rồi lo lắng Tào Nhị Trụ, ánh mắt bắt đầu né tránh.
Đứa nhỏ Nhị Trụ này rất đáng yêu, nhưng lão cha tửu quỷ của hắn, ài, khỏi phải bàn!
"Dù sao ta không đi, lão Dương ngươi...
"Ta có việc, quây hàng vẫn chưa chỉnh lý xong!"
"Ngươi có việc, vậy ta cũng có việc, ta phải đi giết heo, hiện tại đã trễ lắm rồi." "Đã gặp thú tai còn đi mổ heo, tranh thủ thời gian cầm chắc chăn nệm, không ổn liền chạy!"
"Bình tĩnh, lão thiên gia sẽ phù hộ chúng ta vượt qua thú tai, giống như mười ba năm trước."
'Ài..
Bầu không khí hoảng loạn tràn ngập đường phố.
Thế nhưng bên trong lò rèn đóng kín, lại không truyền ra một tiếng dị hưởng nào.
Ừm, nếu như là ma men, chuyện này rất bình thường.
Bên trong hậu viện, lúc này bộ dáng Khôi Lôi Hán thay đổi rất lớn, không có nửa điểm lôi thôi, càng không xụi lơ nằm dưới đất.
Hắn hất lên áo khoác dài, mặt như rìu đục, góc cạnh rõ ràng, trên bộ râu quai nón dính chút mực nước, thần sắc chạy không, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trước mặt hắn là một chiếc bàn lớn, phía trên bày ra mấy bức họa tán loạn.
Trong họa hoặc là vòng tròn, hoặc là khối lập phương, hoặc là đường cong. . . giăng khắp nơi, vô cùng phức tạp.
Trong đó còn rải lấy mấy phương thế gia vọng tộc, hoặc Đạo, hoặc Nhiêu, hoặc Bắc, hoặc Bát. .. chữ viết phóng khoáng, bút tẩu long xà.
Nếu như Tào Nhị Trụ ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình.
Trong ấn tượng của Nhị Trụ, lão cha là loại người mười ngón không dính nước xuân, càng đừng nói đến nâng bút viết chữ.
Nhưng chữ viết của Khôi Lôi Hán tự thành một phái, rất có phong phạm đại gia, vừa nhìn liền biết là người có thực lực, bản lĩnh không nhỏ. Tào Nhất Hán có một mặt như thế, Tào Nhị Trụ sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy qua một lần.
lÀi..."
Một lúc sau, trong hậu viện truyền ra tiếng thở dài.
Khôi Lôi Hán lần nữa liếm ngọn bút, chung quy không cách nào tiếp tục viết xuống, chỉ có thể gác lại giấy bút, quay người nằm xuống đất.
Áo khoác dài đảo qua, thanh lý sách giấy bút trên bàn.
Một mảng lớn giấy vẽ dùng để chỉnh lý suy nghĩ, phân tích loạn cục bay tán loạn, trong đó có một tấm vẽ hình vuông khá bắt mắt:
"Sơn cao điểu minh viễn, thu diệc tuyết ngai ngai, ngô tự lâm trung lộc, họa bất thỉnh... "
Chữ "Thỉnh" cuối cùng kéo đến bên ngoài giấy trắng, thậm chí xé toang một góc.
Có lẽ bị kinh hãi, có lẽ đầu bút lông hư hao.
Cũng có thể súc thế khó giấu, vỡ đê mà ra.
Tóm lại, không có phần sau.
Khôi Lôi Hán lần nữa nằm xuống sân nhỏ, trở tay dùng áo khoác dài đắp lên, sau đó nhắm mắt.
"Âm.. "
Kinh lôi trâm đục, chiếc bàn nổ tung, giấy trắng vỡ vụn, bay tán loạn như bông tuyết.
Tử điện cực nhanh lướt qua hư không, bông tuyết điêu tàn, chữ hủy tích vong. "Xùy!"
Huyết sắc vẩy ra, hươu núi ngã xuống đất.
Phía trên Thanh Nguyên Sơn, Tào Nhị Trụ rút trường kiếm ra khỏi cổ hươu, một đạo kiếm ảnh màu xanh dưới kiếm lập tức biến mất.
Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ lão cha giao phó.
Công việc tiếp theo đương nhiên là chia cắt da hươu, sừng hươu, thịt hươu các loại bảo bối, sau đó cất kỹ.
"Bảo vật" không gian giới chỉ trên đời hiếm thấy, Tào Nhị Trụ có một cái, là lão cha đưa, cho nên không cần lo lắng vấn đề thịt hươu bị hư.
"Không thích hợp... "
Sau khi xe nhẹ đường quen xử lý tốt hươu núi, Tào Nhị Trụ gãi gãi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Mình vừa lên núi, liền có âm thanh bạo tạc từ phương hướng nhà mình truyền tới?
Loại cảm giác này. . . lại xuất hiện!
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi có khách nhân đặc thù đến tiệm thợ rèn, tỉ như vị thúc thúc áo trắng kia.
Lão cha đều sẽ bảo mình lên núi đi săn, thời gian lâu hơn bình thường rất nhiều, cất bước đều là nửa tháng, một tháng.
Mà bình thường, mình lên núi nhiêu nhất không thể vượt qua ba ngày, bởi vì lão cha muốn ăn cơm nóng, mình phải vê nhà nấu cho ông ấy ăn.
Rời nhà lâu một chút, lão cha lập tức hỏi đi đâu, làm chuyện gì, tiếp xúc với al...
Nhưng loại đi săn "Đặc biệt" này, ông ấy sẽ không hỏi. Lão cha không hỏi, mình có thể tùy tiện lãng, cho dù chạy đi cũng không thành vấn đề.
Loại cổ quái này, nương theo Tào Nhị Trụ hơn hai mươi năm, nhưng cũng không thể tính là "Cổ quái".
Bởi vì mỗi lần vê nhà, đều không có ngoài ý muốn phát sinh.
Thường Đức Trấn vẫn là Thường Đức Trấn.
Tiệm thợ rèn vẫn là tiệm thợ rèn.
Lão cha vẫn dáng vẻ đó, nửa chết nửa sống.
Nhưng nếu nói quái lạ. .. nó vẫn nằm ngay chỗ này!
"Sao mỗi lần ta vừa ra ngoài, trong nhà liên phát sinh dị biến?" Tào Nhị Trụ mờ mị[t.
Lần này là âm thanh bạo tạc.
Lần trước Thường Đức Trấn ban ngày đột nhiên biến thành đêm tối, ánh trăng đến nay hồi tưởng lại, vẫn có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Lần trước trước nữa là trên trời xuất hiện dị tượng, không gian vỡ tan, giống như có quái vật muốn từ không trung leo ra.
Còn có mấy lần lúc mình còn bé, vô cùng khắc sâu. . .
Một lần là bầu trời có vô số thanh tiểu kiếm lơ lửng, hướng phía nào đó đồng loạt cúi đầu, khiến người muôn phần rung động.
Một lần là toàn bộ Thường Đức Trấn bị bạch sắc hỏa diễm bao trùm, giống như muốn đốt sống tất cả mọi người.
Lần đó Tào Nhị Trụ bị dọa, sớm chạy về nhà, kết quả không thấy gì cả, lại bị lão cha mắng đến máu chó đầy đầu. Kể từ khi đó, hắn không còn dám tự tiện về nhà sớm.
"Hình như mọi người đang giấu diếm ta bí mật gì đó, ngay cả lão cha cũng vậy....
Tào Nhị Trụ lẩm bẩm một câu, sau đó nhanh chóng quên đi những chuyện này, bởi vì hắn cũng có bí mật giấu diếm lão cha.
Lúc hắn sáu tuổi, trong một lần lên núi, hắn gặp được một tiểu nữ hài còn nhỏ hơn cả mình.
Tiểu nữ hài dùng một thanh thạch kiếm đứt đoạn, liền có thể trảm bại hắn.
Đáng tiếc lão cha không cho mình dùng Phạt Thần Hình Kiếp lung tung, bằng không đã có thể chiến một trận.
Sau này mấy lần lên núi, Tào Nhị Trụ đều đi khiêu chiến vị muội tử kia, kết quả không dùng Phạt Thần Hình Kiếp, hắn lần lượt bị thua.
Lão cha nói Luyện Linh Giới khắp nơi đều có cao thủ, Tào Nhị Trụ lập tức tin tưởng không nghi ngờ.
Hắn rất hiếu kì sư thừa của vị muội tử kia là ai, sao biết một chút phương pháp vận dụng Triệt Thân Niệm, còn áp dùng vào trong kiếm thuật.
Rốt cục có một lần, hắn vụng trộm dùng Phạt Thần Hình Kiếp ẩn tàng dấu vết, đi theo vị muội tử kia đến một cái thác nước.
Khi đó, Tào Nhị Trụ rốt cuộc phát hiện ra chân tướng.
Hắn gặp được một vị tiên nhân đắc đạo.
Hoàn toàn khác với lão cha, vị tiên nhân kia hoàn mỹ dung hợp hình tượng "Cường đại" trong lòng Tào Nhị Trụ.
Tiên nhân có thể ngưng tụ ra một thanh Vân Kiếm, hành thiên đoạn bộc, liệt không nhiếp thần. Ông ấy cũng biết Triệt Thần Niệm đặc thù, còn chỉ điểm muội tử tu hành. . . rõ ràng là sư phụ nàng!
Không hề nghi ngờ, tiểu Nhị Trụ bại lộ hành tung, nhưng không có đưa tới họa sát thân.
Lão tiên nhân rất hữu hảo.
Tiểu Nhị Trụ cũng khát vọng trở thành một tên kiếm tu tiên khí bông bềnh, không phải chỉ là một tên thợ rèn chỉ biết vung đại chùy.
Hắn mang tính lựa chọn "quên mất" lão cha căn dặn, cảm thấy người tốt chính là người tốt, người xấu chính là người xấu, thoạt nhìn giống như người tốt, kỳ thật không nhất định đều là người xấu.
Cuối cùng, lão tiên nhân vẫn không thu hắn.
Nhưng nói hắn có thể theo luyện cùng, chỉ là đạo khác biệt, chung quy sẽ trở vê con đường của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận