Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1027: Thanh Niên Háo Sắc (1)

Khu thành Tây, con đường phía nam, Thiên La Trận.
Rẽ vào hẻm tối thứ hai cuối con đường, thông qua kết giới chỉ có hai người thủ vệ, trong lúc liễu ám hoa minh, tái kiến thiên địa.
Một tòa giác đấu trường dưới mặt đất có thể dung vạn người quan sát, không còn chỗ ngồi.
Đây là thế giới thuộc về Luyện Linh Sư.
Từng tên dã hán tử cao lớn vạm vỡ, ở trên khán đài cháy hết mình rống to, vừa cổ vũ cho mình, vừa cổ vũ cho tuyển thủ mình đặt cược.
Ở chỗ này, bọn họ không cần trải qua sinh hoạt ảm đạm vô vị, không cần bởi vì xuất thân tầng dưới chót Luyện Linh Sư mà phải xuất nhập Linh Sơn, cấm địa các loại.
Có người cầm ly rượu, có người cầm phiếu cược trong tay, mặc kệ mọi thứ xung quanh, há to miệng hô hào, ủng hộ chiến đấu, ủng hộ niềm hy vọng đổi đời của mình.
Thậm chí, nếu như tuyển thủ mình cược bại trận, hoặc là cảm thấy phẫn nộ, bọn họ cũng có thể trực tiếp ra trận, trở thành một con dã thú trong sân, thỏa thích phát tiết cuồng bạo trong nội tâm.
Sinh tử ở chỗ này, không đáng là gì.
Bởi vì bên trong giác đấu trường, mười ngàn người, chỉ tranh một cái danh ngạch.
Một giây trước ngươi còn đang điên cuồng chém giết, thế nhưng một giây sau, có lẽ ngươi đã biến thành một bộ thi thể lạnh như băng.
"Rống! ! !"
"Giết, chơi chết hắn, lão tử đã áp một vạn Linh Tinh vào ngươi, sao ngươi có thể thả hắn?"
"Đừng đạp xuống lôi đài, giết tên kia, vừa rồi y ở sau lưng ngươi đâm một đao, ngươi quên rồi sao?!"
"Ngu xuẩn! ! Mới hai người đã làm thịt được ngươi, ngươi còn có mặt mũi ra sân, chết mẹ nó cũng quá nhanh đi, sao không để ta sớm gặp ngươi một chút, ta hai cước liền có thể khiến đầu ngươi nở hoa?"
"Tiểu cô nương cố lên! Nổ chết bọn chúng, đây cũng quá sướng đi, ai ngờ thuộc tính Mộc lại có thể dùng như thế, nổ nổ nổ, đều nổ, đúng! Chính là như vậy, bạo lực một chút. . . hitz, sảng khoái ~ "
"Trời ạ, bạo lực tiểu loli từ đâu xuất hiện, khu Tây đều sắp bị nàng nổ lật trời. . . ôi mẹ ơi, nàng thắng!"
"Thảo, hai ngàn người, bị bạo lực tiểu loli khu Tây, nổ bay một nửa?"
Thính phòng điên cuồng gào thét, ánh mắt tất cả mọi người nhanh chóng chuyển động, liên tục chuyển đổi giữa năm đại khu bị lồng sắt ngăn cách, nhìn tới các tuyển thủ.
Đặt cược là không thể thiếu.
Thẳng đến trước một khắc quán quân quyết ra, mọi người đều có thể thông qua linh khí đặc chế, cược vào tuyển thủ mình coi trọng.
"Tiến vòng chung kết!"
Nương theo âm thanh song sắt bạt không giữa sân, lôi đài "ù ù" hạ xuống, sân bãi cơ hồ thu nhỏ lại một nửa, tuyển thủ còn lại, buộc lòng phải tiến sát vào.
"Song sắt ngăn cách năm khu biến mất, toàn bộ tuyển thủ tập trung lại một chỗ, triển khai đại chém giết. . . đặt cược đặt cược, ta muốn mua cô nương kia!"
"Ta mua Triệu Phương, trận vừa rồi y hạng ba, lần này không ai có thể ngăn y, thắng là cái chắc."
"Triệu Phương tính là cái chim gì, từ khu Đông giết ra, đã mệt như chó. . ."
"Đây là chiến thuật! Ngươi biết cái gì?!"
"Ngươi lặp lại xem, ngươi vừa nói gì?!"
"Ta nói ngươi biết cái gì. . ."
"Ta @#%$ ngươi, cút ngay cho ta!"
. . .
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Trước khi tiến vào Thiên La Trận, Từ Tiểu Thụ đã bị dọa phát sợ.
Khu nghỉ ngơi quả thật có kết giới ngăn cách, nhưng Cảm Giác không nhìn kết giới, có thể trực tiếp kéo vào bên trong giác đấu trường.
Tiếng gầm nơi đó, như sóng lớn vỗ bờ, thậm chí rống đến hư không đều có chút lắc lư, quả thực náo động đến không biên giới.
Đám gia hỏa giết đến đỏ mắt, nương theo chiến đấu càng lúc càng mãnh liệt, cộng thêm buông thả dục vọng nội tâm, điên cuồng rít lấy.
"Đây là nhân loại?"
Từ Tiểu Thụ tựa như phát hiện giống loài mới, khó có thể tin.
Đám sinh vật kia ngoại trừ lớn lên giống người, còn chỗ nào giống với nhân loại?
Chỉ bằng thú tính kia, ném vào hoang dã, cho dù sài lang hổ báo cũng phải rút lui.
"Từ thiếu?"
Tiểu Liên ngừng chân ở phía trước, quay đầu kêu một tiếng.
Người tiếp đãi Thiên La Trận tựa hồ nhận biết nàng, nói chuyện rất khách khí, nhưng cho dù cách gần như thế, bị sóng âm Cảm Giác truyền đến quấy nhiễu, Từ Tiểu Thụ cũng không nghe rõ các nàng đang nói gì.
"Tiêu Vãn Phong."
Tân Cô Cô quay đầu nhìn ra sau.
Tiêu Vãn Phong nhận được mệnh lệnh, bưng đĩa trà, lấy cùi chỏ đụng đụng Từ Tiểu Thụ, "Từ thiếu, đi thôi."
"Ừm ừm, được."
Từ Tiểu Thụ thu liễm tâm thần, trong lòng đã bắt đầu bành trướng.
Kích động?
Kích động tốt a!
Đến lúc nữa bản thiếu gia ra sân, các ngươi cũng phải gọi như vậy cho ta, người hô lớn tiếng nhất, nhất định có thưởng.
Lấy lại tinh thần, nhìn về phía trước.
Mặc dù nói là khu nghỉ ngơi, nhưng thực tế chỉ là một dãy hành lan, vây quanh vòng ngoài thính phòng, có kết giới ngăn cách.
Nhiều nhất, chính là bên trong hành lang hình tròn, có đặt dăm ba cái bàn.
Nhưng mấy cái bàn kia, phần lớn bị người nhấc đi, làm bục đỡ quan sát chiến đấu.
Có một số người không cần dùng bàn nâng đỡ, lơ lửng trên không, hiển nhiên là cường giả Tiên Thiên, không cần bàn cũng có thể quan sát chiến đấu.
Ngoại trừ quan sát đối thủ tiếp theo của mình, trong hành lang, còn có rất nhiều tuyển thủ đang làm nóng người.
Nhưng những người này, hoặc là trong lòng không suy nghĩ, khoanh chân điều dưỡng, hoặc là mài đao xoèn xoẹt, trong đầu tưởng tượng, nghiên cứu kỹ xảo giết địch. . .
Mọi người ai lo chuyện nấy, cho dù Từ Tiểu Thụ mang theo Vương Tọa ra trận, phía trước có đại mỹ nữ Tiểu Liên dẫn đường, cũng chỉ khiến một số ít người chú ý, sau đó không còn gợn sóng.
"Nơi này, khó coi như thế sao?"
Cất bước tiến về trước, Từ Tiểu Thụ đi đến bên cạnh Tiểu Liên cùng nữ nhân viên chiêu đãi, đưa tay bưng lấy ấm trà Tiêu Vãn Phong đưa, nhìn nữ nhân viên từ trên xuống dưới, hầu kết nhấp nhô, tự uống một ngụm.
Không thể không nói, không chỉ hán tử vô cùng làm càn, kích động lên liền thoát y phục.
Ngay cả nữ nhân viên ở đây. . . cho dù không kích động, ở trong mắt Từ Tiểu Thụ, các nàng cũng không khác gì không mặc.
Áo ngực màu đen loan lỗ, váy ngắn chỉ dài mấy ngón tay. . .
Hết rồi.
Kỳ thật Từ Tiểu Thụ rất muốn làm chính nhân quân tử, quan sát y phục nữ tử dị dới, tìm kiếm cơ hội kinh doanh.
Nhưng hắn kinh người phát hiện. . . không có!
Sau khi đi tới thế giới này, phần lớn hắn nhìn thấy là chủ nghĩa nhân đạo, quy tắc luyện linh, cho dù ở trên chiến trường, hai phe địch ta, phần lớn cũng rất khách khí, trang phục thập phần vừa vặn.
Nghệ thuật tả thực siêu hiện đại như thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Quá nghệ thuật!
Từ Tiểu Thụ không thể không nhìn thêm vài lần. . .
Dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, ngoại trừ màu đen mị hoặc, chỉ còn lại hai gò núi ngạo nhân thoát ẩn thoắt hiện.
Nhiệt độ hành lan tựa hồ có hơi nóng.
Giọt mồ hôi rực rỡ dưới ánh đèn, từ trên cổ nữ nhân viên chảy xuống, xuyên qua khe núi, tiếng vào váy ngắn.
Thời điểm xuất hiện lần nữa, giọt mồ hôi nghịch ngợm kia đã trượt xuống cặp đùi thon dài, nhục cảm mười phần kia.
"Ực ực."
Từ Tiểu Thụ nuốt nước trà xuống, đưa ấm trà ra sau cho Tiêu Vãn Phong, định đặt lên khay trà nghiêng nghiêng, nhưng cảm thấy, nếu mình đặt lên, ấm trà nhất định sẽ rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận