Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1500: Trước bạn Tuất Cung sau Phong gia, dày tích gặp tên từ mỏng phát (length: 19260)

Lạch cạch.
Bắc Bắc đột nhiên mở mắt, thân thể nhỏ bé co quắp hai lần như con cá ướp muối nửa sống nửa chết trong nồi.
Hoàn toàn bị... Đánh nổ... Nữa nha...
Hồi quang phản chiếu kết thúc, Bắc Bắc nhắm mắt, hoàn toàn bất tỉnh.
Keng!
Ảm đạm mất màu Đế Kiếm Độc Tôn xoay tròn bay xuống, cắm bên cạnh đầu nàng.
Che khuất dung nhan tàn tạ, vậy mà lại che đi tôn nghiêm cuối cùng của một đời kiếm tiên.
Ánh phản quang từ thân kiếm chiếu ra chiếc gương truyền đạo Phong Trung Túy đang cầm, giúp Phong Trung Túy nhìn thấy mắt mình, không chút nghi ngờ.
Hắn xoay gương, nhắm vào Thụ gia, dốc hết sức hét lớn:
"Thắng!"
"Thụ gia thắng!"
Phong Thính Trần xuất hiện đúng lúc, chắp tay đứng ngạo nghễ trước gương truyền đạo, hơi nghiêng người, để lộ một bên mặt đẹp mắt và nửa thanh Hạc Kiếm Thính Trần bên hông, lạnh nhạt tuyên bố:
"Trận chiến đầu tiên của bảng Thất Kiếm Tiên, Từ Tiểu Thụ thắng!"
Xoát.
Nói xong, biến mất không thấy bóng dáng.
Thụ gia xuất hiện lại trong gương truyền đạo.
Môi hồng răng trắng, mặt rạng rỡ, áo đen không vướng bụi trần, so với Bắc Bắc đang nằm dưới đất một thân tàn tạ, mềm nhũn, áo bào trắng bẩn thỉu, quần áo rách nát, hoàn toàn là hai thái cực.
Cứ như là việc này hoàn toàn không tiêu hao gì với Thụ gia, tự nhiên như ăn cơm uống nước.
Nhưng...
Thiên Giải a!
Còn cả Thiên Giải ý tưởng Trước Mắt Thần Phật nữa!
Đây đều là những thứ tiêu hao tâm thần và ý chí của cổ kiếm tu nhất.
Bắc Bắc lúc này nằm trên đất, phần lớn nguyên nhân là ý tưởng Thiên Giải đế kiếm của nàng bị ý tưởng Cực Hạn Cự Nhân phá tan và vô hiệu hóa.
Nhưng cũng một phần vì tiêu hao của nàng.
Ngược lại Thụ gia... Người không hề gì!
Không hổ là học sinh của Mai Tị Nhân!
Phong Trung Túy rất hiểu hiệu quả, chộp lấy gương truyền đạo xông đến trước mặt, hận không thể dán mặt vào, hưng phấn nói: "Thụ gia, ta là Phong Trung Túy, ta đã nghe danh ngài từ lâu ở Nam vực."
"Tiêu Vãn Phong là bạn ta, hắn từng nhắc đến ngài vài lần với ta, nói ngài rất lợi hại... À, hẳn là hắn cũng đang xem ngài ở Nam vực đấy."
Hắn trước tìm cách làm thân.
Tiêu Vãn Phong? Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc.
Từ khi rời Hư Không đảo, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tin tức của thiếu niên này, không ngờ lại đến Nam vực, còn giao du với người nhà họ Phong.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng...
Tên kia cũng là một kiếm si, bôn ba khắp nơi.
Lúc này bảng Thất Kiếm Tiên mới ra, chắc chắn sẽ đến Nam vực xem náo nhiệt.
Dù sao theo lẽ thường, chiến trường của Thất Kiếm Tiên sẽ chỉ mở tại Nam vực. Chẳng phải Lệ Song Hành trước đây cũng từ Nam vực đến sao?
"Thụ gia, mọi người đang nhìn ngài đó, nói vài câu đi?"
Phong Trung Túy đầy mong đợi giơ chiếc gương nhỏ lên.
Màn hình trực tiếp chiếu sát đến trước mặt...
Cảm giác này có chút kỳ diệu lại có chút quen thuộc, "trực tiếp" với toàn thế giới? Từ Tiểu Thụ đổi sang vẻ mặt vô hại, vẫy tay hô:
"Chào mọi người, ta là Từ Tiểu Thụ meo ~"
Động tác vẫy tay khựng lại, nụ cười của vị Thụ gia này cứng đờ.
Mọi người trước gương truyền đạo cũng cứng đờ, tưởng rằng nghe nhầm.
Phong Trung Túy ở gần càng dựng hết cả tóc gáy.
....
Meo?
Cổ kiếm tu từ trước tới giờ không nghi ngờ gì mình.
Phong Trung Túy hồ nghi quan sát "Thụ gia", khóe miệng giật giật cười gượng gạo, a một tiếng nói: "Thụ gia, đáng yêu thật đó?"
Nhận ra sát khí xung quanh, Phong Trung Túy kịp thời đổi đề tài, nhanh chóng nói:
"Trận chiến đầu tiên của Thất Kiếm Tiên cả thiên hạ đều chú ý, Thụ gia dẫn đầu đánh bại Bắc kiếm tiên, giành chiến thắng, không biết tâm tình ngài thế nào?"
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, trong đầu hung dữ cảnh cáo tên Tham Thần sau một lúc lại nháo loạn, vẫn là nháo trước mặt thiên hạ.
"Ha ha."
Hắn lại lần nữa nở nụ cười, tiếp tục vẫy tay, nói với gương:
"Thật ra chẳng có gì gợn sóng, ta cũng chỉ là gặp may chút thôi, may mắn thắng Bắc Bắc một bậc meo..."
Tiếng nói chững lại, tay hắn lại dừng, vẻ mặt dần ngưng tụ.
"A ha ha."
Phong Trung Túy cười ngượng ngùng, mắt liếc ngang, còn tưởng "Meo" là giọng điệu quen của Thụ gia, cũng nói theo: "Thụ gia quá khiêm nhường meo, quá khiêm tốn là giả tạo đó nha, cho chút lời thật lòng đi meo?"
Ta meo cái đầu nhà ngươi!
Từ Tiểu Thụ rất muốn một kiếm nạo đầu tên này, khóe miệng giật giật, lại hung dữ cảnh cáo Tham Thần một phen...
"Lời thật lòng?"
Hắn liếc mắt, chỉ vào Bắc Bắc, "Bất quá."
Tốt!
Mắt Phong Trung Túy sáng lên.
Không chỉ có hắn, những người đang theo dõi khắp năm vực đều nín thở, cảm thấy có nội dung rồi.
Ai muốn nghe lời nhảm nhí chứ?
Mọi người muốn nghe, chính là mấy thứ bùng nổ này!
Rất nhanh, Phong Trung Túy xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, sau khi liếc nhìn lão gia chủ, lại tiếp tục phỏng vấn:
"Lần này Thất Kiếm Tiên có xếp hạng, với tư cách người đứng cuối Thất Kiếm Tiên, Thụ gia lại hạ gục được Bắc kiếm tiên xếp hạng cao hơn.
"Xin hỏi, Thụ gia có lời nào muốn gửi đến Phong gia ở Nam vực, người định ra bảng Thất Kiếm Tiên mới?"
Phong Thính Trần nghe vậy, một ngọn lửa từ trong lòng bốc lên, suýt chút nữa rút hạc kiếm chém chết Phong Trung Túy này.
Ngươi có bệnh à!
Ngươi không phải người nhà họ Phong sao?
Đến Từ Tiểu Thụ cũng ngẩn người, ngươi thật sự họ Phong à?
"Meo!"
Còn chưa kịp mở miệng, Tham Thần trong thân thể vừa trải qua một trận đại chiến, hưng phấn kêu to lần nữa.
Từ Tiểu Thụ vội vàng lên tiếng, ý đồ lấn át tiếng mèo kêu phát ra từ cổ họng:
"Bảng xếp hạng của Phong gia ta vẫn rất tán thành, dù sao khi đó ở Vân Lôn một kiếm, ta thật sự có mượn ngoại lực meo..."
Phong Trung Túy nháy mắt ra hiệu, nghiêng miệng cười nhăn nhó: "Thụ gia thật lòng quá đi meo?"
Meo cái đầu của ngươi!
Từ Tiểu Thụ giận tím mặt, quay sang trừng mắt Phong Thính Trần, quát: "Ngươi định bảng Thất Kiếm Tiên mới đấy à? Có tí mắt nhìn không!"
"Thực lực này của ta ngươi còn cho ta làm người gác cổng Thất Kiếm Tiên, ngươi muốn giới Thất Kiếm Tiên này không ai vào được cửa à?"
Phong Thính Trần thật là người ở nhà, họa từ trên trời rơi xuống, bị mắng một trận ngơ ngác, vô ý thức xích lại gần Tị Nhân tiên sinh, "Không phải Phong mỗ định mà, là kiếm tháp xếp..."
"Vậy thì bảo cái phong kiếm tháp chó má gì đó nhà các ngươi mở to mắt mà xếp lại!"
Từ Tiểu Thụ vừa mắng Tham Thần, tiện thể mắng Phong gia luôn, hắn khó chịu lâu rồi, ai thích bị xếp hạng bảy chứ?
Phong Trung Túy cẩn thận giải thích: "Kiếm tháp là cái tháp, không phải người, không có mắt..."
"Không có mắt thì lắp cho nó một đôi!"
Tốt a tốt a, Thụ gia quả nhiên giống như Tiêu Vãn Phong nói, là một người thú vị... Phong Trung Túy lại liếc nhìn lão gia chủ, vừa muốn tiếp tục thêm mắm dặm muối, đột nhiên thấy lưng lạnh toát, nhận ra luồng sát khí.
Hắn không dám làm loạn, vội vàng đổi chủ đề, cắt vào vấn đề chính: "Thụ gia, ta thay mặt cổ kiếm tu năm vực hỏi ngài một vấn đề."
"Trong trận chiến vừa rồi, kiếm cuối cùng sử dụng Tâm Kiếm thuật Thiên Giải ý tưởng Trước Mắt Thần Phật, không biết ngài có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ không?"
"Meo!"
Từ Tiểu Thụ còn chưa lên tiếng, con mèo đã kêu trước.
Từ lúc khế ước xong với Tham Thần đến giờ, từ khi đối mặt với Đạo Toàn Cơ đến đối mặt đại lục năm vực... Nhẫn nhịn lâu như vậy, không thể nhịn được nữa!
"Ngươi đợi chút."
Từ Tiểu Thụ khoát tay trong gương, ý thức trốn vào thế giới tinh thần, khẽ dẫn dắt.
Oanh!
Sóng khí hư không nổ tung, chín đuôi quét qua.
Tóc đen của hắn liền nhuộm thành trắng, trên trán càng có ba vạch máu hiện lên, quỷ khí mờ mịt đầy trời lay động mà ra, sát ý nghiêm nghị.
Quỷ thú hóa?
Dáng vẻ này vừa hiện, Phong Trung Túy người đã từng nghe phong thanh cũng ngưng trọng cả người, kinh hãi suýt chút nữa lùi lại.
Khó khăn lắm hắn mới ngăn được xúc động vô ý thức, "Thụ, Thụ gia?"
Thụ gia mặt đầy vẻ lạnh lẽo, chỉ vào gương truyền đạo, trầm giọng nói: "Tuất Nguyệt Hôi Cung, ta biết các ngươi đang nhìn."
"Tiểu gia ta mặc kệ là phái chủ chiến hay phái bảo thủ, lập tức phái người đến, cùng ta Lầu Nhất Thiên Hạ bàn bạc."
"Việc quỷ thú và khế ước quỷ thú nói chuyện xong, chúng ta mới có thể triển khai bước hợp tác tiếp theo, nếu không Tham Thần đại nhân của các ngươi hiện tại đang ở trong tay ta..."
Hắn không nói tiếp nữa.
Phong Trung Túy lại run tay, cảm thấy tình hình không đúng, da đầu tê dại quay sang nhìn lão gia chủ sau lưng.
Phong Thính Trần đã tuyệt vọng, cuối cùng nặng nề nhắm mắt lại.
Trốn không thoát, trốn không thoát!
Trốn lâu như vậy, Từ Tiểu Thụ một câu, đã kéo cả Phong gia vào cuộc. Chuyện vì nô lệ cho Thánh nhân mà liên kết với quỷ thú, sao có thể không sai?
Chuyện quỷ thú, chỉ cần dính dáng vào một chút cũng là sai! Hoặc phải nói là...
Thụ gia vô ý ư? Không! Tiểu tử này quá tinh ranh.
Phong Thính Trần đã nghiên cứu người này, biết kẻ này tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Chỉ có thể nói...
Cứ để cho phát triển vậy đi, khi đến lúc ứng kiếp, ai có thể toàn thân mà rút lui chứ?
Trước gương truyền đạo, những người quan chiến năm vực đầu tiên là ngơ ngác, chợt như ăn phải dưa bở, trở nên hưng phấn.
Trong số người xem không chỉ có cổ kiếm tu, cổ kiếm tu so với luyện linh sư mà nói, chỉ là thiểu số.
Xem kịch, phần lớn là người tốt, mà người đó thích truyền chuyện nóng trong thời đại này nhất, là luyện linh sư!
Người vốn còn đắm chìm trong Thụ gia học mèo kêu buồn cười, đột nhiên chuyển phong cách, Thụ gia kéo đến cục diện thế giới.
Hắn thậm chí ngay trước mặt thế nhân, cường điệu việc "hợp tác" với Tuất Nguyệt Hôi Cung, lại còn khế ước với "Tham Thần đại nhân" gì đó của Tuất Nguyệt Hôi Cung....
Bảo rằng Trên Trời Đệ Nhất Lâu của hắn và thế lực Quỷ thú mạnh nhất là Tuất Nguyệt Hôi Cung không có gì, người năm vực có thể không tin, nhưng Thánh Thần Điện Đường coi như không có chuyện gì xảy ra?
Dương mưu!
Khôn khéo thì từ câu nói của Thụ gia, có thể thấy Tuất Nguyệt Hôi Cung bị cưỡng ép trói lên chiến xa Trên Trời Đệ Nhất Lâu của hắn.
Không nhận ra được tầng ý này thì vẫn đang suy tư "Quỷ thú" một từ....
Nghe nói dính vào thứ này liền chết? Nghe thôi cũng chết? Thật hay giả vậy?
Phong Trung Túy trên thành Ngọc Kinh cảm thấy không khí lạnh buốt, Thụ gia mở miệng nói đùa, còn hắn thì không mở miệng nổi.
Trường hợp này, không thích hợp một tiểu bối ở lại nữa, có chút đáng sợ.
Đây là muốn thế chiến sao?
May mà lão gia chủ nhìn thấu sự khó xử của tiểu gia hỏa, kịp thời bay đến, đoạt lấy truyền đạo gương.
Phong Trung Túy như được đại xá, vội vàng lui ra, rồi bắt đầu quan sát nghiêm túc, học tập cách lão gia chủ khẩn cấp tránh hiểm.
"Ha ha, Thụ gia, bây giờ chúng ta là Thất Kiếm Tiên chiến, truyền đạo gương đương nhiên hướng về thế nhân, nhưng có một số chuyện, chúng ta vẫn nên cân nhắc một chút." "Phong lão gia chủ? Phong Trung Túy, thằng nhóc đó gọi ngươi là lão gia chủ?"
".... Đúng."
"Tốt, lão gia chủ, ngươi bây giờ vẫn còn hạn chế quyền tự do ngôn luận của ta sao?"
"Ách, không phải, chủ yếu là..."
"Không phải là được rồi, truyền đạo gương đã mở rồi, mượn dùng chút nha, nhỏ mọn vậy làm gì, lão gia chủ meo?"
"Ha ha, được, được.... Thất Kiếm Tiên chiến, kiếm tiên là chính, người nhà họ Phong chúng ta kể cả truyền đạo gương, đều là phụ, có câu nói rất hay, khách tùy chủ liền, Phong gia chúng ta không miễn cưỡng, không miễn cưỡng...."
Phong Trung Túy thấy lão gia chủ đổ mồ hôi hột.
"Không không không!"
Ngay sau đó, Thụ gia liền ôm lấy lão gia chủ, dùng giọng điệu quen thân như đã quen biết từ lâu nói: "Lão gia chủ, Phong Trung Túy là bạn của Tiêu Vãn Phong, người có tình giao quá mạng với ta đó, suy ra vậy, Phong gia cũng là bạn của Từ mỗ ta rồi."
Phong Thính Trần sửng sốt, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía tiểu tử kia.
Phong Trung Túy lập tức cảm thấy sau lưng tê dại như điện giật, có sát ý đánh tới, tử ý cực độ.
Ta thề!
Vừa rồi chỉ là một thủ đoạn nhỏ làm quen.
Đương kim năm vực, cổ kiếm tu nào không muốn nói hai câu với Thụ gia? Hơn nữa ta với Tiêu Vãn Phong chỉ có một bữa cơm duyên phận thôi lão gia chủ, xin minh giám!
Nhưng lúc này có nói cũng vô dụng… Phong Trung Túy ủ rũ mặt mày, trong lòng tràn đầy uể oải, sao mà mồm miệng Thụ gia cũng lợi dụng được thế? Trong đầu hắn chợt lóe lên bữa rượu ở Hoa Nguyệt Lâu, Tiêu Vãn Phong về câu hỏi của hắn lời nói:
"Từ thiếu?"
"Từ thiếu, là một người diệu kỳ...."
Diệu quá rồi.
Ta muốn bị hắn diệu chết rồi, Tiêu Vãn Phong.
Vẫn chưa xong!
Giữa không trung, truyền đạo gương bị cố ý che đi hình ảnh, nhưng không thể ngăn được âm thanh. Phong Thính Trần bị Thụ gia ôm vai, khí thế như thấp xuống bùn đất, run lẩy bẩy.
Thụ gia liền lấy truyền đạo gương giấu trong ngực hắn ra, tự mình giơ lên, ghé sát mặt hai người tự chụp nói: "Lão gia chủ, nói ra thì ngài và Tị Nhân tiên sinh có giao tình, mà ta còn là học sinh của Tị Nhân tiên sinh nữa."
"Tính ra, không chỉ đời sau, mà ngay đời trước chúng ta đã có nguồn gốc lắm rồi!"
"Trên Trời Đệ Nhất Lâu của ta và Phong gia Nam Vực, sao có thể không quen không biết được? Đấy là thân như cố hữu!"
Phong Thính Trần liếc nhìn truyền đạo gương phản quang trên đầu, không cẩn thận thấy cảnh thân thiết vô gian giữa Phong gia Nam Vực và Trên Trời Đệ Nhất Lâu, sắc mặt ông tái xanh.
"Không thân, không thân...."
Cái kiểu tránh hiểm khẩn cấp này căn bản không tránh được, khẩn cấp bế quan... Không, đóng lại, tạm được.
"Chiến kiếm tiên đã kết thúc, truyền đạo gương mở tốn nhiều năng lượng, Thụ gia đưa cho ta, chúng ta khóa truyền đạo gương lại rồi nói."
Phong Thính Trần nói xong liền muốn giật lấy.
"Không thân ở chỗ nào cơ?"
Từ Tiểu Thụ không chịu buông tha, kéo giãn khoảng cách ra, trở tay chỉ về hướng Quế Gãy Thánh Sơn, lớn tiếng nói: "Đạo Toàn Cơ và Đạo Khung Thương huyết mạch chi thân, ta thấy còn không thân bằng Trên Trời Đệ Nhất Lâu ta và Phong gia các ngươi đâu!"
"Ít nhất ta khẳng định sẽ không đâm sau lưng các ngươi, Phong gia cũng sẽ không ngăn ta cái quyền được tự do lên tiếng vốn sinh ra, đúng không meo?"
Phong Thính Trần lao tới.
Từ Tiểu Thụ cầm lấy truyền đạo gương, chiếu thẳng vào "Lão gia chủ" đang chật vật tiến lên phía trước.
Người sau theo bản năng khựng bước, đưa tay vuốt tóc mái, kịp phản ứng lời của Từ Tiểu Thụ thì mặt mũi trắng bệch, giận đến run cả tay.
"Phụt."
Từ Tiểu Thụ thấy mà sướng cả người.
Đối với cổ kiếm tu nhẫn nhịn giữ hình tượng mà nói, truyền đạo gương này còn đáng sợ hơn cả quỷ đói! Đã vậy rồi mà còn chú ý vuốt tóc mái?
"Thụ gia tha cho lão phu đi, Phong mỗ tuổi cao rồi, Phong gia cũng không chịu nổi dày vò nữa..."
Phong Thính Trần rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Xuất thủ không được, không xuất thủ cũng không xong.
Ông cầu khẩn nhìn về phía Mai Tị Nhân, lại thấy Tị Nhân tiên sinh lúc này đang theo mấy vị Bán Thánh của Thánh Thần Điện Đường, "chuyên tâm" chăm sóc Bắc Bắc đang bị thương hôn mê.
Tốt thôi! Một ổ chuột rắn!
Sớm biết Phong gia gặp đại nạn này, muốn nhờ cái miệng của Thụ gia này mà qua được kiếp này, thì có thế nào cũng không mang theo truyền đạo gương, mang Phong Trung Túy đến đây! Phong Thính Trần mặt đầy tuyệt vọng.
...
Mọi người đứng trước truyền đạo gương ở khắp nơi năm vực đều ngây người.
Sớm biết Thụ gia mồm mép lợi hại, nhưng tin đồn ngoài đường chẳng bằng tận mắt nhìn thấy.
Gã này vài ba câu đã kéo hai thế lực lớn của Nam vực muốn xuống nước, thành công hay không thì tính sau, nhìn cái thời gian gã chọn kìa.... Đúng lúc Tuyền Cơ điện chủ nói muốn chỉ huy xuống phía nam!
Cũng được đấy!
Sau khoảng thời gian này lên men, thêm chuyện trận chiến kiếm tiên mở màn tại Ngọc Kinh Thành nữa, khắp nơi năm vực đều đang chú ý Ngọc Kinh Thành. Thánh nô và Thánh Thần Điện Đường đại chiến, lớn nhỏ tin tức cũng theo đó bay đầy trời.
Đến giờ phút này, chuyện Đạo Toàn Cơ "nói năng bừa bãi", "bị trảm hai thân", "co đầu rụt cổ ở Thánh Sơn" đều là vết tích, nên truyền cũng đã truyền ra rồi.
Danh tiếng Thụ gia, nói là vang dội cũng không ngoa.
Lần này trận chiến mở màn lấy Thiên Giải bại Thiên Giải, càng đẩy thanh thế lên đỉnh cao.
Hiếm có ai chú ý tới...
"Danh", đã lặng lẽ không một tiếng động, điên cuồng sinh sôi, như virus dây leo lan về Trung Vực! Gốc Ngọc Kinh Thành.
Từ Tiểu Thụ là nhân vật chính trong lúc muôn người bàn tán, khi ý thức được bị động giá trị truyền đạo gương không mang đến bao nhiêu, chi bằng để cho người ở Ngọc Kinh Thành hao tổn còn nhanh hơn, hắn liền nhanh chóng ném trả truyền đạo gương cho Phong Thính Trần.
"Đừng tắt."
"Đây mới là trận chiến mở màn."
Bị động giá trị không có, nhưng "Danh" có, hắn cảm nhận được!
Trận chiến mở màn kiếm tiên này kết thúc, cộng thêm hai chuyện vừa rồi với Tuất Nguyệt Hôi Cung và Phong gia Nam Vực.
Từ Tiểu Thụ gần như có thể thấy cái năng lượng yếu ớt thuộc về "Danh" phiêu đãng từ bốn phương tám hướng đến, so với cảm ứng trước kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Danh dưỡng kiếm, cũng nuôi người.
Khi cái "năng lượng" vô cùng vô tận đó liên tục bị nuốt chửng, tiêu hóa, Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy khí hải chấn động, giống như muốn nhảy ra khỏi một trói buộc nào đó, một cảm giác huyền diệu, tự nhiên sinh ra.
"Coong coong coong coong..."
Trong một tích tắc, quanh người hắn hiện ra mấy đại đạo hư ảnh, có sinh mệnh, có không gian, có trận có kiếm, có thuật có lửa... Đẹp đẽ dị thường!
Phong Thính Trần cầm truyền đạo gương vừa định tắt thì sững sờ, cố mà nhìn kỹ, liền thấy khí hải dâng trào, bảo thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, quanh người lượn lờ vô số ảo ảnh trận đồ áo nghĩa của Thụ gia.
Mắt ông ta như muốn lồi ra ngoài.
"Tình huống thế nào?"
"Đây là, muốn đột phá?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận