Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 465: Mở Mắt Nói Mò (2)

Nói thật, nghĩ đến lúc đó bị Từ Tiểu Thụ trấn trụ, trên mặt Trương Thái Doanh nóng bừng.
Lúc đó, nếu như phán đoán của mình không bị Trương Trọng Mưu ảnh hưởng tới, mà là trực tiếp ra tay, có lẽ Từ Tiểu Thụ đã sớm trở thành vong hồn.
"Vương Tọa chi thân, tiểu nam hài kia có lẽ đúng, nhưng Từ Tiểu Thụ, căn bản chỉ là một tên giả mạo!"
"Ước chiến sao?"
Nhìn Từ Tiểu Thụ biến mất ở cửa ra vào, trong đầu Trương Thái Doanh lóe lên thân ảnh Tân Cô Cô vừa rồi ẩn hiện trong đám người.
"Thật sự cho rằng tam đại Vương Tọa Trương phủ không giết được ngươi, hiện tại ngươi mang theo một tên Vương Tọa, liền có thể khiến ta táng thân nơi này?"
"Thực lực Vương Tọa, có thể sử dụng số lượng đến cân nhắc sao?"
Trương Thái Doanh cảm thấy chắc chắn.
Gã quay đầu gọi một tên lão Tông Sư Trương phủ.
"Gia chủ, có gì phân phó?"
Lão Tông Sư truyền âm.
"Nếu như ta nhớ không lầm, chúng ta có thể khống chế, Thiên Tang Thành có mười sáu nhà, cộng những quận thành còn lại, là hai mươi hai nhà?"
Trương Thái Doanh nghiêng đầu hỏi.
"Vâng, gia chủ."
"Tốt, chờ một lúc khiêu chiến thi đấu, không cần quản những chuyện khác, Tô Thiển Thiển, phải chết."
Lão Tông Sư nghe vậy mí mắt khẽ giật.
"Lão nô minh bạch."
Phất tay phái lão Tông Sư đi, con ngươi Trương Thái Doanh bắt đầu trở nên nguy hiểm.
Tô gia tao ngộ gã rất đau lòng.
Cùng là tứ đại gia tộc Thiên Tang Thành, gã không muốn nhìn thấy loại tình huống mất cân bằng này xuất hiện.
Nhưng chuyện đã phát sinh.
Kết cục của Tô gia, nhất định phải ổn định!
Bất luận nhân tố gì ảnh hưởng đến đại kế Trương phủ khuếch trương, đều phải kịp thời giải quyết.
Bao gồm Tô Thiển Thiển, cũng bao gồm...
Từ Tiểu Thụ!
"Xin phép một chút."
Đứng dậy cáo biệt một đám thủ lĩnh gia tộc ngồi cùng bàn, Trương Thái Doanh cất bước đi đến.
Đêm đã khuya, gió thổi phất phơ.
Ngửa đầu nhìn trăng rằm, Trương Thái Doanh nhẹ giọng cười.
"Bóng đêm, thật tốt."
Cạch cạch cạch.
Tiếng bước chân gấp rút từ phía sau truyền đến.
Từ Tiểu Thụ không cần nhìn lại cũng biết, tiếng bước chân này không phải của Trương Thái Doanh.
"Dừng lại!"
Một tiếng khẽ kêu truyền đến.
Từ Tiểu Thụ dừng lại, quay đầu.
Hai người.
"Phó Ân Hồng... nha! Sao ngươi lại đến đây? Không phải ngươi nên chủ trì đại cục sao?"
Sắc mặt Phó Ân Hồng trầm xuống.
Nàng quả thật muốn chủ trì đại cục.
Nhưng dưới tình huống như vậy, nàng vẫn dẫn người chạy đến đây, có thể thấy là đại cục quan trọng, hay là Từ Tiểu Thụ quan trọng.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lại muốn làm gì?"
Không muốn nói nhảm với thiếu niên trước mắt, Phó Ân Hồng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Ta nói ta muốn đi tè, ngươi tin không?"
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc, ánh mắt hắn nhìn nữ tử trước mặt, nhưng Cảm Giác lại âm thầm đánh giá lão đầu ở phía sau.
Tông Sư, Tinh Tự cảnh.
Dựa theo cỗ khí tức phản phác quy này đến xem, hẳn là mạnh nhất bên dưới Vương Tọa.
Nhưng chỉ cần không phải Phùng lão tới, tất cả đều dễ nói chuyện.
Phó Ân Hồng dẫn người này tới.
Thứ nhất, lão gia hỏa này rất mạnh, chí ít ở trong ảo giác của nữ nhân trước mặt, ông ta có thể coi chừng mình.
Thứ hai, bản thân Phó Ân Hồng không có khả năng tiếp tục đi theo mình, nàng nhiều nhất hỏi thêm mấy câu, liền sẽ rời khỏi.
Thứ ba, Phùng lão tạm thời vẫn chưa liên hệ được, ông ta hẳn không thể xuất hiện, như thế, khả năng cao là một hồi sau mới tới.
Thứ tư, cho dù là mỹ nữ Vương Tọa bên cạnh Phó Ân Hồng, cũng không có đến, hoặc là nói, sự cạnh giác của Phó Ân Hồng đối với mình, xa xa không nhiều bằng Phó Hành.
Mà vô luận là có chuyện bị kéo chân, hay là Phó Ân Hồng không quá cảnh giác mình, hoặc giờ phút này lực lượng phòng hộ phủ thành chủ bị phân tán...
Đối với mình mà nói, đều là chuyện tốt.
Thứ năm...
Khụ khụ, như thế đủ rồi.
Không thể quá mức.
Từ Tiểu Thụ chỉ trong vòng một cái nháy mắt, đã suy nghĩ đâu ra đó.
Dính đến đại sự, từ trước tới giờ hắn không mập mờ.
Nhất là đại sự này còn liên quan đến sinh tử tồn vong của hắn.
Thế nhưng sự chú ý của Phó Ân Hồng lại không nằm cùng một kênh với Từ Tiểu Thụ.
Hoặc là nói, nghe lời nói nhốn nháo trêu đùa của Từ Tiểu Thụ, bất tri bất giác nàng đã bị mang lệch.
"Đi tè?"
Gia hỏa này...
Nói chuyện không thể văn nhã một chút sao?
Đối mặt với nữ sĩ ưu nhã, chẳng lẽ hắn không biết dùng lời nói thoái thác uyển chuyển?
Nàng còn chưa lên tiếng, Từ Tiểu Thụ đã vỗ đầu một cái, giống như nhớ tới chuyện gì, cười nói:
"ồ, quên mất, chúng ta từng hẹn cùng nhau đi vệ sinh, lần này đi ra, quên gọi ngươi, là ta không đúng."
Phó Ân Hồng không nói gì.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Năng lực chọc tức người của Từ Tiểu Thụ quá mạnh.
Nàng kém chút đã không nhịn được khẩu chiến với hắn.
Nhưng hiển nhiên sảnh tiếp khách nhất thời vô chủ, giống như một thanh đao treo ở trong lòng Phó Ân Hồng.
Nàng có chừng mực không loạn, trực tiếp hỏi:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì."
"Luôn đi tè... ngươi, ngươi là không nín được sao?"
"Đều là Luyện Linh Sư thành thục, buổi tối đi nhiều lần như vậy, thân thể ngươi không tốt?"
Phó Ân Hồng cảm thấy mình sắp hóa thân thành nữ lưu manh.
Nếu như ngày thường nói những lời này, không phải sẽ rất xấu hổ sao?
Nhưng đối mặt với Từ Tiểu Thụ, nàng cảm thấy không kích một phen, nàng sẽ không nhịn được.
"Thân thể không tốt?"
Từ Tiểu Thụ căn bản không hề bị lay động, hắn đánh giá thân thể Phó Ân Hồng từ trên xuống dưới.
Khoan hãy nói, nữ tử này cởi khôi giáp ra, mặc lễ phục vào, tư thái có lồi có lõm, phối hợp với mái tóc màu đỏ, có một cỗ hương vị mê người.
"Thật muốn trò chuyện vấn đề thâm ảo như thế sao?"
Từ Tiểu Thụ hơi nghiêng người, ra hiệu mời nàng cùng đi:
"Cũng không phải không được, chúng ta... vừa đi vừa nói?"
Phó Ân Hồng khó hiểu.
Chuyện này...
Gia hỏa này...
Ta là có ý này sao?
Rõ ràng là phép khích tướng, thế nhưng nghe con hàng kia phản bác, Phó Ân Hồng cũng cảm thấy lời nói của mình có chút biến vị.
Nàng một lần nữa phát hiện, nói chuyện với Từ Tiểu Thụ, cho dù là phép khích tướng, mình cùng đối phương, cũng không cùng một đẳng cấp.
Quả quyết phanh lại.
Phó Ân Hồng không tiếp tục nữa, lạnh lùng nói:
"Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, lúc trước ngươi ra ngoài một lần, Phùng lão liền đi mất, nhất định có vấn đề."
"Trung thực nói cho ta biết, ngươi đến muốn làm gì?"
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức khổ sở.
"Ta nói ta đi tè ngươi không tin, ta nói ta đi tản bộ, ngươi càng không tin, ngươi rõ ràng là không tín nhiệm ta, ngươi đến cùng muốn đáp án thế nào, tự ngươi nói đi."
"Ta..."
Phó Ân Hồng nghẹn lời.
Từ Tiểu Thụ căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng:
"Chẳng lẽ ngươi muốn ép ta nói "ta đi làm chuyện bất thường", ngươi mới hài lòng?"
"Thế nhưng nếu như ta muốn đi làm chuyện mờ ám, sao ta có thể nói với ngươi được chứ?"
"Nữ nhân này, ngươi có bị bệnh không?!"
Phó Ân Hồng trợn trừng mỹ mâu.
Nàng không ngờ tha một vòng lớn, cuối cùng mình lại bị Từ Tiểu Thụ mắng.
Hết lần này tới lần khác.
Mắng rất có đạo lý!
Là ta sai sao?
Cho dù nàng biết con hàng này đi ra ngoài nhất định không có chuyện tốt gì, thế nhưng hắn đúng là không có khả năng nói cho mình biết, vậy còn hỏi làm gì...
Không!
Phi phi phi!
Lại bị mang lệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận