Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 586: Quá Khiêm Nhường (3)

Từ Tiểu Thụ cũng cười: "Ngươi không đồng ý, có thể làm được gì?"
"Ta..."
Ta không có cách nào.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ thở dài nói: "Phế vật có tội, nhưng không trách các ngươi, quả thật, có Hồng Y tiền bối cho phép, danh kiếm, chính là của ta!"
"Tiền bối!" Lần nữa có người không cam lòng lên tiếng, "Chúng ta nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Từ Tiểu Thụ có được danh kiếm, bởi vì hắn là người đầu tiên đến?"
"Bảo vật người có duyên được, lời này không giả."
"Nhưng Từ Tiểu Thụ có lẽ còn không rút kiếm lên nổi, sao hắn lại có quyền nắm giữ danh kiếm?"
"Nếu như nói như thế..."
"Mọi người không phục!"
Từ Tiểu Thụ còn muốn nói chuyện, Thủ Dạ đã ngăn cản hắn, chậm rãi tiến lên một bước.
"Ta nói kiếm là của hắn, thì chính là của hắn, Hồng Y làm việc, trước nay không cần giải thích."
"Ta..."
Tất cả mọi người kém chút bị tức đến thổ huyết.
So với trình độ giảo biện của Từ Tiểu Thụ, Hồng Y mới gọi là khó chơi.
Cho dù ngươi có lý đến cỡ nào, Thủ Dạ nói không, vẫn chính là không.
Cố Thanh Nhị dừng bước, y đã dẫn tiểu sư đệ đi tới cuối đội ngũ, nhưng giờ phút này, cũng không nhịn được quay đầu lại.
"Tiền bối, nói thật, ta một mực tin tưởng Hồng Y, nhưng hôm nay, ngài làm như thế, tha thứ ta không dám gật bừa."
Không có động tác kháng cự gì.
Nhưng câu trần thuật này, biểu đạt thái độ Cố Thanh Nhị chân thật nhất.
"Không sai."
Cố Thanh Tam phụ họa.
Bọn họ tham dự rút kiếm, không phải xem ở trên mặt mũi Từ Tiểu Thụ, mà là nhìn phân thượng Thủ Dạ.
Thủ Dạ nhìn lại, vẫn giống như giếng cổ không gợn sóng: "Có một số việc, Hồng Y không cần phải giải thích, các ngươi, cũng không có tư cách nghe."
Lần này, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng có chút líu lưỡi.
Khá lắm.
Trước mắt người nói chuyện trang bức nhất hắn từng gặp qua, chính là Thủ Dạ ở vào trạng thái không giao lưu.
Khẩu khí kia...
Từ Tiểu Thụ đổi vị suy tư một chút, kém chút nhảy dựng lên phiến lão gia hỏa này mấy bạt tay.
Có thể nghĩ, đám thế hệ thanh niên bị nghẹn đến sắc mặt phát tím, trong lòng đến cùng khó chịu đến cỡ nào.
"Ta không có tư cách?"
Cố Thanh Nhị cười hỏi lại.
Y cõng kiếm luân, phía trên kiếm luân có chín thanh linh kiếm.
Linh kiếm vô phong, khinh thanh tự động.
Lần này im ắng tự tin, khí thế hiên ngang, trực tiếp khiến mọi người ở đây chấn động không thôi.
"Ngươi thật đúng là..."
Thủ Dạ thầm nghĩ ngươi thật không có.
Dù sao trong thiên hạ, có thể lấy tu vi Tông Sư chém Quỷ Thú, cho dù nhìn hết toàn bộ sử sách một lượt, cũng chỉ có một mình Đệ Bát Kiếm Tiên.
Tiểu gia hỏa ngươi, còn kém rất xa!
Nhưng Thủ Dạ đã kịp thời ngừng lại.
Có chút vinh dự, bí mật thuộc về Hồng Y, quả thật không cần thiết nói, đây là bổn phận làm việc của Hồng Y.
Nhưng Từ Tiểu Thụ, giờ phút này không phải Hồng Y a!
Thủ Dạ ông ta, tất nhiên vẫn có thể tuân theo lệ cũ, mặc kệ đám gia hỏa ồn ào trước mặt này.
Nhưng hậu quả theo sau, oán hận trong lòng mọi người, cũng không chỉ phát tiết lên Hồng Y.
Tương phản, Từ Tiểu Thụ, mới là người đứng mũi chịu sào.
Không nói rõ chân tướng, đới với mình mà nói, căn bản không phải vấn đề.
Thế nhưng đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, hắn rất có thể sẽ gánh lấy tiếng xấu.
Liếc nhìn đám gia hỏa đang kích động trước mặt, lại nhìn gương mặt phong khinh vân đạm của Từ Tiểu Thụ, Thủ Dạ bỗng nhiên cảm thấy chênh lệch rõ ràng.
Tình huống phát triển đến nước này, mình không nói, Từ Tiểu Thụ cũng sẽ không chủ động nói ra.
Tâm tính của hắn, xem như không tệ...
Thủ Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, lần đầu tiên biết cảm thụ tâm tình của người khác.
"Ngươi thật không có tư cách!"
Ông ta trịnh trọng nói ra.
Sau đó, trong nụ cười khinh thường của Cố Thanh Nhị, cùng biểu tình trợn trắng mắt của đám người, khe khẽ thở dài.
"Từ Tiểu Thụ giết Quỷ Thú, danh kiếm là Hồng Y ban thưởng cho hắn, có gì không ổn?"
"Các ngươi thì sao?"
Thủ Dạ hừ lạnh một tiếng, giận phất áo bào, "Các ngươi muốn danh kiếm, tự tin, từ đâu đến? !"
Một tiếng hừ lạnh này, trực tiếp khiến cho mọi người mộng bức.
"Cái gì?"
"Quỷ Thú?"
"Từ Tiểu Thụ giết Quỷ Thú?"
Trên mặt đám người bắt đầu nổi lên kinh dị, cùng không xác định.
Sau đó mấy người quay mặt nhìn nhau, một chút không xác định sâu trong đáy mắt, rốt cuộc triệt để tan thành mây khói, hóa thành chấn kinh!
"Nói đùa gì thế?"
"Quỷ Thú? Nếu như ta nhớ không lầm, Quỷ Thú bình thường đều là Vương Tọa cất bước, Từ Tiểu Thụ... giết Quỷ Thú? !"
"Hắn mới bao nhiêu tuổi, tu vi thế nào?"
"Ta kháo!"
Giữa sân lập tức có người ôm lấy đầu, mắt lộ ra kinh hãi.
Cho dù là Cố Thanh Nhị, lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động nói không ra lời.
Từ Tiểu Thụ, giết Quỷ Thú?
Con ngươi y co rụt lại, lập tức liên tưởng đến lúc trước ở phủ thành chủ, tin Trương Thái Doanh chết truyền đến, hơn nữa còn bị định danh là Quỷ Thú, bị Hồng Y đánh giết.
Lúc đó Từ Tiểu Thụ, trùng hợp không có mặt.
Thậm chí sau khi trở về, theo phía sau, là chân chính lão thành chủ, cùng mấy đại Vương Tọa.
Cố Thanh Nhị nắm chặt nắm đấm.
Lúc đó, kỳ thật mọi người cũng đang hoài nghi chuyện này.
Nhưng căn bản không ai dám tin, Từ Tiểu Thụ lại có thể làm thịt được Quỷ Thú.
Nhưng hiện tại...
Được Thủ Dạ khẳng định, Cố Thanh Nhị trực tiếp kết luận.
Đầu Quỷ Thú ở phủ thành chủ, chính là do Từ Tiểu Thụ giết!
"Nguyên lai..."
"Nguyên lai thực lực chân thật của hắn, đã đạt tới một bước này rồi sao?" Cố Thanh Nhị siết chặt nắm đấm.
"Từ Tiểu Thụ, Quỷ Thú thật là do ngươi giết?"
Cố Thanh Tam đồng dạng không tin.
Nhưng lời từ trong miệng Hồng Y nói ra, không ai dám không tin.
"Không phải."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh lắc đầu.
Hắn chưa từng giết qua Quỷ Thú.
Trương Thái Doanh là giả.
Hắc Minh trong cơ thể Chung Cừ, vẻn vẹn chỉ đánh bại trước khi nó biến thân.
Ngay cả chạy trốn cũng rất miễn cưỡng.
Nếu không phải Thủ Dạ đến kịp lúc, đoán chừng hiện tại mình đã lạnh thấu.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể thành thật trả lời.
Nhưng trả lời "thành thật", ở trong mắt mọi người, lại hoàn toàn biến vị.
"Vậy mà thật là ngươi giết..."
"Nguyên lai thực lực của ngươi, đã đến mức có thể giết Quỷ Thú, ngày đó, vì sao lại... nhục nhã ta như vậy?" Cố Thanh Tam sắp tức khóc.
Nguyên lai thực lực hôm đó của Từ Tiểu Thụ, là giả?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Trong lòng đám người đồng dạng xuất hiện bất lực.
Nếu như đối thủ là người khác không nói.
Chiến lực, kiếm kỹ, có lẽ, thật có hy vọng liều mạng một phen.
Nhưng Quỷ Thú...
Ha ha!
"Nhận tôn kính, điểm bị động, + 211."
"Nhận bội phục, điểm bị động, + 242."
"Nhận ghen ghét, điểm bị động, + 63."
"..."
Thủ Dạ thưởng thức nhìn Từ Tiểu Thụ một chút.
Nói thật, đến lúc này, thiếu niên nói lời như thế, quả thực nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Không có tự mãn, không có kiêu ngạo.
Càng không có sự vui sướng sau khi đạt được thành tựu to lớn.
Một câu "Không phải" nhàn nhạt, thâm tàng công dữ danh.
"Từ Tiểu Thụ..."
"Ài, Từ Tiểu Thụ cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm nhường."
Thủ Dạ cười lắc đầu.
"Nhận thưởng thức, điểm bị động, +1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận