Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 157: Hôi Vụ Nhân

"Nhận truy đuổi, điểm bị động cộng 2."
"Nhận truy đuổi, điểm bị động cộng 2."
Từ Tiểu Thụ phát hiện hình như mình đã chọc nhiều người tức giận, vừa rồi hai cô nương giết đến nhiệt hỏa tạc thiên, vậy mà đồng thời đuổi theo mình.
Nếu không phải mình có Tông Sư Nhanh Nhẹn, sợ là chạy không được bao xa liền bị bức dừng lại.
Cũng may mặc dù tu vi hai người này không tầm thường, nhưng hiển nhiên không có tốc độ kinh khủng như Lạc Lôi Lôi, không đuổi kịp.
Nhưng đã rất nhanh, nhanh vượt thói thường.
Cũng trong quá trình truy đuổi này, Từ Tiểu Thụ mới nhìn ra, không chỉ Mạc Mạt đã Cư Vô cảnh đỉnh phong, ngay cả tiểu nha đầu Mộc Tử Tịch cũng đã đạt đến Nguyên Đình cảnh đỉnh phong!
Hắn vừa chạy, vừa không hiểu vò đầu.
Là Tang lão lừa mình, hay là mình hoa mắt?
Mạc Mạt thì thôi đi, trên người cô nương này có cổ quái, tu vi tiến cảnh doạ người một chút, Từ Tiểu Thụ có thể lý giải.
Làm sao Mộc Tử Tịch cũng...
Đừng nói tiểu cô nương này còn thiên tài hơn cả Tô Thiển Thiển?
Một ngày không gặp, tiến cảnh tu vi còn nhanh hơn cả mình, chuyện này...
Từ Tiểu Thụ cảm thấy đầu có hơi choáng váng, hắn nhìn giao diện màu đỏ trong Nguyên Đình, rơi vào trầm tư.
Có lẽ, các nàng cũng có hack...
"Từ Tiểu Thụ, tên lừa gạt, mau dừng lại cho ta!"
Mộc Tử Tịch đuổi ở phía sau thật bị chọc tức, nàng đã vô số lần khuyên bảo mình, Từ Tiểu Thụ không đáng tin cậy, nhưng vẫn không cẩn thận bị hắn gạt.
Gia hỏa này, quá ghê tởm, còn Linh Tinh... a a a sắp điên rồi!
Hưu hưu hưu!
Cành đập, thiếu nữ chu miệng mượn lực truy đuổi, khuôn mặt nhỏ xoay thành một đoàn, biểu lộ hung dữ.
Nàng thề nếu đuổi kịp, nhất định sẽ cho gia hỏa kia biết vì sao cây mây lại cứng!
Nhờ nhánh cây gia tốc, còn có địa lợi, tốc độ của Mộc Tử Tịch vậy mà chỉ thua Từ Tiểu Thụ một chút, hoàn toàn bỏ lại Mạc Mạt ở phía sau.
Mạc Mạt rơi ở phía sau, tốc độ càng ngày càng chậm, biểu lộ dần dần thống khổ.
Tiểu lư đồng ở trên tay phải, tử đàn hương gia tốc thiêu đốt, sương mù bất thường điên cuồng toát ra, không ngừng chui vào trong cơ thể nàng.
"Không được!"
Biểu lộ Mạc Mạt bắt đầu giãy giụa, thân thể lao tới trước đột nhiên dừng lại, mà hết thảy, hai con hàng đang chơi diều hâu bắt gà ở phía trước hoàn toàn không chút phát giác.
Âm thanh gian nan truyền ra kẽ răng: "Hai người này, không thể..."
Thân thể run rẩy, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Huyết quang ở trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, một chữ cuối cùng kia thuận miệng bay ra.
"Giết!"
Chỉ bất quá, âm thanh không còn điềm đạm, đã hoàn toàn mơ hồ.
Từ Tiểu Thụ bay như cá chạch ở phía trước, thân thể mãnh liệt phát lạnh, chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, lưng lạnh buốt.
Hắn lập tức phát hiện, Cảm Giác đã không nhìn thấy bóng dáng Mạc Mạt đâu nữa.
Linh niệm quét qua, nàng đang đứng lặng ở phía sau...
Nhưng khí tức, đã không còn là khí tức của Mạc Mạt!
Trong sát na, Mạc Mạt vốn đang sững sờ đứng tại chỗ, toái diệt thành sương mù, tiêu tán không thấy.
"Ngọa tào!"
Từ Tiểu Thụ lập tức hoảng sợ, trong chớp mắt vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy tiểu lư đồng trên tay Mạc Mạt rơi xuống.
Đây là đồ vật bất ly thân của nàng, đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, thứ này mang ý nghĩa tượng trưng cao hơn tính thực dụng.
Lúc này không bưng nữa, chẳng lẽ...
"Cánh tay phải... giải phong?"
Con ngươi co rụt lại, hắn nhìn thấy phía sau Mộc Tử Tịch đang cực tốc bay tới, tựa hồ có thêm một đoàn sương mù xám?
"Cẩn thận!"
Từ Tiểu Thụ muốn bay ngược lại, thân tùy ý động, chỉ thấy dưới chân bộc phát ra hỏa quang, trong nháy mắt hoành không chuyển hướng.
Nhưng mà, vẫn không kịp!
Khoảng cách quá xa!
Sương mù xám ngưng tụ thành thực chất ở phía sau Mộc Tử Tịch, mơ hồ phác hoạ ra hình dáng Mạc Mạt, nhưng Từ Tiểu Thụ có thể chắc chắn người bên trong đã bị tráo.
"Phía sau!" Từ Tiểu Thụ bay bổ nhào qua, nhắc nhở.
Mộc Tử Tịch đang đùng đùng nổi giận, nào có nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: "Từ Tiểu Thụ, đừng hòng gạt ta!"
Xong đời, chơi xảy ra chuyện!
"Đồ đần, sau lưng ngươi!" Từ Tiểu Thụ gào thét.
Rống xong một tiếng này, toàn thân hắn rung mạnh, da gà da vịt nổi khắp người.
Bởi vì ngoại trừ mắt thường cùng Cảm Giác, linh niệm đã hoàn toàn không nhìn thấy Mạc Mạt tồn tại.
Như thế chẳng phải mang ý nghĩa, chỉ cần Mộc Tử Tịch không quay đầu lại, liền không thể nào phát hiện sương mù xám sau lưng?
Ta thảo, đây là loại linh kỹ quái quỷ gì?
Từ Tiểu Thụ hữu tâm xoay người, nhưng chẳng biết tại sao, cảm tính tại thời khắc này lực áp lý tính, Nhanh Nhẹn toàn lực bộc phát, chỉ hận không thể tăng thêm mấy cấp.
Nhưng vẫn trễ!
Ngốc cô nương nhìn mình bay ngược lại, chẳng những không có ý thức được nguy hiểm, còn cười đến vui vẻ? !
Quả nhiên là đồ đần!
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy sương mù xám ở phía sau giẫm lên cành gia tốc, đưa tay phải ra.
Oanh!
Một kích.
Thân hình Mộc Tử Tịch hoàn toàn xiêu vẹo, thẳng tắp bị đánh bay, thân thể nhỏ bé phảng phất muốn đứt lìa, nàng lập tức phun một ngụm máu.
Két!
Nắm đấm Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt bóp vang, con ngươi lập tức lạnh xuống.
Mạc Mạt... không, sương mù xám đã trực tiếp bao trùm Mạc Mạt, lúc này phải gọi Hôi Vụ Nhân.
Hôi Vụ Nhân đánh bay Mộc Tử Tịch, vậy mà không có tiếp tục xuất thủ, quay đầu đi, cười nhìn lấy Từ Tiểu Thụ lao tới chỗ Mộc Tử Tịch rớt xuống.
Xoát!
Thiếu nữ sắp rơi xuống đất, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc đuổi tới, đưa tay ôm lấy nàng.
Vì sợ Phản Chấn đả thương, hắn còn cố ý trượt một đoạn, chân đều chui vào trong đất.
Vững vàng rơi xuống.
"Ngươi bị ngốc à? Ta đã nói ở phía sau có người!" Từ Tiểu Thụ nhịn không được gào thét.
Linh nguyên tràn vào trong thân thể nàng, toàn bộ khí hải đều bị phong lại, khó trách không thể dùng ra một chút phòng hộ nào.
Dưới một kích này, kinh mạch trong cơ thể đứt từng khúc, cơ hồ đã tàn phế.
Nhưng chẳng biết vì sao, vậy mà không ngừng có sinh mệnh lực từ trong thân thể tàn phế chảy ra, dần chữa trị.
Sinh Sinh Bất Tức?
Không phải... hẳn là ngày thường tiểu cô nương cắn thuốc nhiều, năng lượng còn sót lại?
Từ Tiểu Thụ móc Sinh Mệnh Linh Ấn, suy nghĩ một chút, không chút do dự cởi áo nàng ra, nhét vào trong ngực tiểu cô nương.
Trên lý luận, nếu như đặt ở vị trí đan điền sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng không được a, cô nương này mặc váy liền áo...
Từ trên không được, từ dưới bất nhã...
Sinh Mệnh Nguyên Tuyền trong nháy mắt chảy xuôi vào khí hải Mộc Tử Tịch, sau đó chữa trị, thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, mí mắt nhúc nhích.
"Lừa đảo..." Ý thức còn sót lại hiển nhiên không đủ chèo chống để nàng nhiều lời.
Tròng mắt tiểu cô nương quay tít, hiển nhiên không có nhiều ý thức, nhưng vẫn cực kỳ mơ hồ, ngữ khí suy yếu hỏi một câu: "Ai đánh ta?"
Đây là ngốc thật à!
Từ Tiểu Thụ bó tay rồi, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Hôi Vụ Nhân.
Hiển nhiên, mục tiêu gia hỏa này, không phải Mộc Tử Tịch, mà là mình.
Ánh mắt dừng lại ở trên tay phải, lúc này hoạt tính trên đó đã hoàn toàn kích phát, Mạc Mạt đã bị một người khác thay thế.
Từ Tiểu Thụ từng phỏng đoán qua thứ bị phong ấn trong cánh tay phải là gì, nào ngờ bên trong phong ấn một lão gia gia!
Đậu xanh...
Khí tức Hôi Vụ Nhân rất nhanh đột phá Cư Vô cảnh, tăng tới Thượng Linh cảnh, vẫn không dừng lại trực tiếp nhảy lên Tông Sư!
Ong!
Đúng lúc này, thiên địa run lên bần bật, khí tức của nó bị áp chế lại.
"Hừ, quả nhiên là tiểu thế giới rác rưởi, chỉ có thể đột phá tu vi Tông Sư thôi sao..." âm thanh mơ hồ xuất hiện.
Chạy!
Trong lòng Từ Tiểu Thụ chỉ có ý nghĩ này, nhưng mà chân giống như mọc rễ... không run run giống ngày xưa, bởi vì lúc này hắn tràn ngập phẫn nộ!
"Ngươi đả thương sư muội ta!"
Dùng ống tay áo lau sạch nhẹ vết máu, âm thanh Từ Tiểu Thụ lành lạnh.
"Đối với sự tồn tại của ta, hình như ngươi không quá kinh ngạc?" âm thanh mơ hồ của Hôi Vụ Nhân cực kỳ chói tai, thập phần khó nghe.
Thiếu niên ở trước mặt không có tiếp lời, máy móc lặp lại một câu: "Ngươi đả thương sư muội ta!"
Hôi Vụ Nhân nghe được trong lời nói kiềm chế phẫn nộ, khóe môi nhất câu: "Thì sao?"
Tách tách!
Phương viên mấy trăm trượng trong nháy mắt vang lên tiếng thiêu đốt, Tẫn Chiếu Thiên Viêm tàn phá bừa bãi toàn trường, trực tiếp đốt sạch mọi thứ xung quanh.
"Không làm sao..."
Thần sắc Từ Tiểu Thụ khôi phục bình thản, thả lỏng nắm đấm, ngón tay cái đè lại ngón trỏ, âm thanh két vang lên.
"Nhưng khó chịu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận