Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1631: Bi thảm thế giới đau nhức thấu xương, phúc họa gắn bó mời kiếm đến (length: 22542)

Ảo ảnh ác mộng say khướt thoáng qua.
Lưu lại dấu vết, lại vô cùng rõ ràng:
Không chỉ có hình ảnh đại chiến tầng trời thứ ba mươi ba, còn bao gồm cảnh tượng bắt đầu thấy người khổng lồ long kích, bắt đầu thấy Mắt Thiên Tổ, bắt đầu thấy Tam Tôn Khung Thương...
Khi cánh cửa không gian mở rộng, tất cả sự kinh hãi, nhỏ bé, nghiêm trọng đều bị phóng đại.
Trong thế giới hư cấu này, điều cuối cùng Từ Tiểu Thụ thấy là Không Dư Hận trong Lầu Vong Ưu Cổ Kim.
Cực kỳ kinh hãi!
Không Dư Hận dưới góc nhìn Túy Âm, căn bản không phải vị "mặt ngọc thư sinh" yếu đuối không có cốt khí mà hắn thường thấy.
Ngược lại, hắn đứng trên dòng sông thời gian, thuận theo đại đạo mà không thể trái, thông kim bác cổ, hiểu rõ mệnh số, trên mặt hoàn toàn mông lung, khí chất có thể so găng với "Túy Âm trên thần tọa".
"Đây là Không Dư Hận?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, bảo đây là Thời Tổ hắn cũng tin.
Nhất kiếm Thế Giới Thứ Hai, khi nhìn thấy hình ảnh này suýt chút nữa không cầm nổi.
Không chỉ có sự kinh hãi mà Túy Âm đã chém bỏ.
Trước đó từng chút một, bao gồm cả việc xem Không Dư Hận như gậy chống, đùa cợt nói dối các loại sự kinh hãi của bản thân, cũng đều bị chém bỏ.
Cũng may dù sao cách biệt không gian và thời gian, trải qua hình tượng "thuật lại" dù vẫn có lực trùng kích, nhưng ảnh hưởng đã nằm trong tầm kiểm soát.
Túy Âm ta còn chặt được.
Còn sợ Túy Âm tưởng tượng ra một Không Dư Hận lời nói suông sao?
"Càn khôn ta định, thời không ta đổi."
"Mộng hoa rơi khai, đại thế hiện lên."
Quan Kiếm Điển lật trang cái rột, khi trang sách trả lời dừng lại ở tờ đầu tiên cảnh giới thứ hai Huyễn Kiếm Thuật, trong đầu cái gì cũng có.
Từ Tiểu Thụ rất thích cái kiểu "đạt được" có sẵn này.
Hắn chỉ cần đóng vai một thanh kiếm thực tiễn cái góc này, không phạm phải sai lầm nào.
Còn lại, mặc kệ là quá trình xuất kiếm, đường kiếm, thậm chí ngay cả "Kiếm từ" của Bát Tôn Am đều được tặng kèm một bài.
Ta yêu ngươi.
Bát, ta chính là ngay thẳng như vậy.
Ngươi (Quan Kiếm Điển) dùng tốt!
Khi lớn tiếng đọc lên kiếm từ của Huyễn Kiếm thuật mang tên "Thế giới đau buồn kinh khủng", Từ Tiểu Thụ cảm giác được không chỉ là sự nổi giận như gió, mà còn thường đi cùng thân mình ta.
Hắn phát hiện, kiếm tốt và từ tốt bản thân đã hỗ trợ lẫn nhau, giúp người thi triển kiếm thuật dễ dàng tiến vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất hơn.
Chính là lúc này!
Càn khôn hai vị tập trung, thiên địa tứ phương đều lay động.
Trật tự thời không đổi, Thế Giới Thứ Hai thành hình.
Khi lớp lớp hồng mai nhẹ nhàng như cát che phủ tầng trời thứ mười tám với cảm giác tiêu tan, thế giới tinh thần được xây dựng trên nền "đau buồn kinh khủng" của Sùng Âm, như cánh hoa sen lộng lẫy nở rộ từng lớp một.
"Ầm ầm!"
Thế giới thực tại không nghe thấy tiếng kêu kinh hãi.
Thế Giới Thứ Hai lại vang lên một tiếng sét chói tai giữa trời trong.
Vẫn là cấu trúc trong môi trường di tích thần bí, Túy Âm nhìn thấy, tứ đại Thần Dị, Mắt Thiên Tổ, người khổng lồ long kích, Tam Tôn Khung Thương… Thậm chí là cả Không Dư Hận đứng trên dòng sông thời gian!
Tất cả những yếu tố từng khiến hắn có dù chỉ một chút sợ hãi đều cùng xuất hiện trong Thế Giới Thứ Hai.
"Sao lại thế này? !"
Mặt Túy Âm lộ vẻ kinh hoàng, nhìn quanh quẩn lại.
Trong khi suy nghĩ dao động, tâm thần đắm chìm trong Thế Giới Thứ Hai, căn bản không thể thao túng pháp thuật hắn đang duy trì trong thế giới thực.
"Long long long…"
Từng kiện hộ thể thần khí mất khống chế rơi xuống đất.
Từng đạo pháp thuật gia trì theo đó biến mất.
Thế giới hiện thực mất đi, trả lại cho Túy Âm trong Thế Giới Thứ Hai một nỗi lạnh lẽo không rõ, ma khí của hắn càng thêm nghiêm trọng, thần sắc tràn đầy bất an.
"Có chút không đúng?"
Nhưng sự bất an của Túy Âm, theo Từ Tiểu Thụ, không phải loại "bất an" mà đáng lẽ một người đối diện với sự sợ hãi phải có trong phần giới thiệu về chức năng Thế Giới Thứ Hai ở trang sách trả lời.
Hắn đáng lẽ phải bất an vì không biết, bất an trong mê võng, bất an tay chân luống cuống, bất an vì không có cách nào phá giải.
"Hiện tại, sao lại có vẻ giống như hắn đã nhìn thấu Huyễn Kiếm Thuật của ta, bất an vì mình vẫn sẽ trúng kiếm... Bất an?"
"Từ Tiểu Thụ!"
"Giở trò quỷ gì vậy, kiếm này không làm tổn thương được bản tổ, cút ra đây!"
Khi Túy Âm trong Thế Giới Thứ Hai ổn định tâm thần trước những ý niệm ác mộng khác nhau, lớn tiếng gọi tên bản thân, tim Từ Tiểu Thụ thót lại.
Hỏng rồi.
Người đã trúng Thế Giới Thứ Hai, không thể nào còn nhớ tên thật của mình.
"Sùng Âm, ngươi còn tỉnh táo chứ?"
Tại sao vậy? Chuyện này không khoa học! A không, chuyện này quá huyền ảo!
Kiếm của Bát Tôn Am, tại sao lại sai?
Hắn không phải danh xưng Đệ Bát Kiếm Tiên, được ca tụng là thiên tài có thể so với kiếm thần Cô Lâu Ảnh sao?
Hắn không phải là người am hiểu nhất Huyễn Kiếm Thuật sao, sao có thể mất đi hiệu lực trước Sùng Âm đang trong trạng thái tinh thần suy yếu như vậy?
Chẳng lẽ Túy Âm có thể tìm ra sơ hở từ "tiêu chuẩn đáp án" của Bát Tôn Am, vốn được liệt vào ví dụ hoàng kim hàng đầu trong đạo thứ nhất ở cảnh giới thứ hai Huyễn Kiếm thuật của (Quan Kiếm Điển) sao?
"Đừng hoảng sợ."
"Từ Tiểu Thụ, ngươi chớ có hoảng."
"Ngươi có thể không tin mình, không thể không tin lão Bát... Không, tiểu Bát."
Từ Tiểu Thụ ép buộc mình bình tĩnh.
Mình… ừ, kiếm của Bát Tôn Am, cố nhiên bị nhìn ra sơ hở, nhưng mình ở thế giới thực, không có chuyện gì.
Giữa thực tại và thế giới thứ hai có một tầng xiềng xích là cảnh giới thứ hai của Huyễn Kiếm Thuật!
Với ý chí hiện tại của Túy Âm, muốn cưỡng ép phá vỡ, cần có thời gian.
Từ Tiểu Thụ thấy Túy Âm trong thế giới huyễn thuật đang nếm thử nhiều cách khác nhau để phá kiếm suy yếu, liền cười lạnh, phối hợp lật trang kế tiếp của (Quan Kiếm Điển).
"Trăm đời không ta thiên kiêu, vạn năm khó có kẻ cao hơn, Đệ Bát Kiếm Tiên tư chất ngút trời, dù có sơ hở cũng là cố ý để Sùng Âm ngươi thấy."
"Trang tiếp theo, không tràn ngập Huyễn Kiếm thuật nữa, mà sẽ chỉ là mười kiểu chết của ngươi Sùng Âm."
"Cứ chờ đó cho ta!"
. . .
Xoạch.
Trang cổ tịch được lật sang trang tiếp theo.
Bút của Bát Tôn Am tẩu long xà, nét chữ cứng cáp, những chữ lớn mang khí phách và những thâm ý của Huyễn Kiếm thuật được tiết lộ: “Kẻ đến sau, ngươi cho rằng ‘sợ hãi’ là chân lý của Thế Giới Thứ Hai sao?” “Sai! Hoàn toàn sai!” Hai câu dẫn đầu như dội nước đá, khiến Từ Tiểu Thụ cứng đờ, thân thể còn cứng hơn cả thi thể chết ba ngày.
Có ý gì?
Hắn cảm giác như mình vừa xé toạc giấy dán cửa sổ, có chút run sợ vuốt phẳng lại vết rách, nhưng lại cảm thấy như thể chính mình trúng Thế Giới Thứ Hai, đang lừa gạt dối lòng.
Kết quả là, chỉ có thể mang theo chút bất an, khẩn trương, lo lắng, đọc tiếp xuống: "Chân thực, mới là chân lý của Thế Giới Thứ Hai!"
"Không ai hiểu mình hơn chính mình, cũng không ai hiểu địch hơn chính hắn."
"Thế Giới Thứ Hai không cần 'tạo ra' mà là 'dẫn dắt' khát vọng nội tâm, bất kể thật giả, tốt xấu, toàn bộ dẫn xuất, mặc kệ sa vào."
"Khi người sa vào tưởng tượng của mình, biết được sự thật lại muốn tỉnh mà không muốn tỉnh, nếm thử thoát khốn lại muốn mơ màng say trong giấc mộng, luân hồi trong sự giãy giụa, thay phiên chuyển mình trong ảo ảnh, càng lún càng sâu."
"Đây, mới là chân ý của 'Ảo'!"
Chân thực...
Dẫn dắt...
Đúng! Từ Tiểu Thụ biết những điều này!
Hắn đương nhiên biết, dù sao cũng nắm giữ kiếm thuật tinh thông và bàn kiếm đạo, kiến thức cơ bản rõ như lòng bàn tay.
Thậm chí có thể nói, lúc nãy khi hắn nhìn nhất kiếm "thế giới đau buồn kinh khủng", hắn đã cảm thấy kiếm đó sai.
Nhưng (Quan Kiếm Điển) của Bát Tôn Am là vận dụng kiếm thuật, là một ngôn ngữ lập trình cấp cao.
Sao nó có thể sai được?
Sao có thể đem sai lầm ghi vào sách? Hắn cho dù không biết dạy người thì cũng không đến mức hại con cháu chứ?
Từ Tiểu Thụ miệng không nói, nhưng trong lòng rất tin Bát Tôn Am, có thể tin tưởng giao cả sau lưng cho hắn vào thời khắc quan trọng.
Thế nhưng...
Đọc tiếp chút nữa...
"Quên hết những phản lệ phía trước đi!"
"Nghĩ rằng giờ phút này ngươi đã có nhận thức sâu sắc về sai lầm, tiếp theo, chúng ta tiến vào dạy học ‘chân thực’."
. . .
Thế giới, vì sao lại xám xịt?
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình bị người ấn nút tạm dừng, cũng giống như đã trải qua cả một kỷ nguyên luyện linh dài dằng dặc.
Một cái "Thế Giới Thứ Hai" đến từ (Quan Kiếm Điển) đã mạnh mẽ khống chế hắn tại chỗ, không thể suy nghĩ trong khoảng năm sáu nhịp thở.
Cho đến cuối cùng… Khi tâm thái vừa sụp đổ, tay cầm kiếm của Từ Tiểu Thụ cũng mềm nhũn, suýt nữa làm rơi Hữu Tứ Kiếm xuống đất.
Bát Tôn Am ngươi có bệnh không!
Ai lại ngắt chương như ngươi?
Nếu ngươi thật sự không được thì đừng viết sách, tìm người đi chém đi, (Quan Kiếm Điển) này là thứ hố người mà!
"Sâu sắc đến xương tủy…"
Ừ, lần này nhận thức về sai lầm, thật quá sâu.
Bài học này sâu đến mức không chỉ có thể nhớ cả đời, mạng ta đưa cho ngươi luôn đó!
“Ầm ầm”.
Một tiếng nổ vang lên bên tai.
Tầng băng thứ mười tám rung chuyển, vô số mảnh vỡ không gian tinh thể long lanh.
Không cần nghĩ, thậm chí không cần nhìn, Từ Tiểu Thụ cũng biết, Túy Âm trong ảo cảnh lấy ác mộng làm điểm cơ sở, đã khám phá ảo thuật, bước ra khỏi Thế Giới Thứ Hai.
"Chân thực..."
Ác mộng quá nhiều thì ngược lại không chân thực, điều đó là đương nhiên.
Mà khi người ta thức tỉnh trong ảo cảnh, ý thức được mọi thứ đều là hư ảo, lại vô tình trầm luân sau đó.
Có thể trở thành tổ thần, Túy Âm lẽ nào không thể cưỡng ép phá vỡ ảo thuật sao?
Từ Tiểu Thụ hận quá!
Hắn không chỉ hận tên Cẩu Tôn Am, mà còn hận cả chính mình, hận bản thân đã bị Đạo Khung Thương tẩy não.
Tang lão từng nói: “Trên đời này, không nên tin bất cứ ai.” Ông ta mới là đúng!
Dù người khác mạnh hơn, cũng không thể tin, rất dễ dẫn đến phán đoán chủ quan.
Giờ phút này, nhìn qua một kiếm Thế Giới Thứ Hai vỡ vụn, nhìn qua tránh thoát trói buộc Sùng Âm, Từ Tiểu Thụ trong lòng bàn tay gan bàn chân đều cảm thấy lạnh buốt.
Lúc đó bên trong Bát Cung, phế vật lão Bát lấy Tâm Kiếm thuật đối Cẩu Vô Nguyệt chém ra một thức Đại Phật Trảm, cuối cùng cũng là vượt qua thời không, chém tới trên người mình:
"Ta một kiếm, trảm trong lòng ngươi thần phật, nhìn ngươi tự lo liệu lấy."
"Ngươi đang làm gì a!"
Linh Tê Thuật khẽ động, Đạo Khung Thương tiếng mắng liền truyền tới.
Hắn nửa điểm không nhắc đến động tĩnh tại tinh không, giống như một kẻ chỉ đem tất cả kỳ vọng đều ký thác lên người có thần phật trong lòng: "Thế Giới Thứ Hai về sau đâu, ngươi tại sao bất động?"
"(Quan Kiếm Điển)không phải ghi lại rất nhiều kiếm của Bát Tôn Am sao, ngay cả ta cũng biết, có thể ở trong thế giới huyễn thuật cấu tạo ra một ngươi mạnh hơn, điều động kiếm mạnh hơn."
"Lấy trạng thái của Túy Âm hiện tại, ngươi thậm chí có thể mạnh mẽ mở hư giả "Huyền Diệu Môn", lấy đệ tam cảnh Bàn Nhược Vô trảm hắn!"
Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu:
"Im miệng."
Đạo Khung Thương vội vàng im miệng.
Từ Tiểu Thụ không giải thích, hẳn là có nguyên nhân của hắn, dù sao mình có thể cân nhắc đến thì hắn nhất định cũng có chỗ lo.
Chỉ sợ là, Bát Tôn Am căn bản không mời được...
Hắn đem phần lớn tâm thần ném trở lại trong tinh không, tao nhã cởi lớp da trí giả, chợt... Thoải mái, hóa thân ác khuyển, muốn rách cả mí mắt, đuổi theo kiếm niệm:
"Ôn Đình!"
"Ngươi là Ôn Đình đúng không!"
"Lưu lại! Cho bản điện trở về! Không! Muốn! Chạy..."
...
"Kiệt xì xì thử..."
Túy Âm hồn, chống nạnh làm càn cười to.
So với kiếm thứ nhất, kiếm thứ hai này của Từ Tiểu Thụ trong mắt hắn bất quá chỉ là chó cùng rứt giậu, đến một phần vạn vĩ lực lúc nãy cũng không đạt được.
Một câu tổng kết: Chỉ có thế thôi?
Ma khí ầm ầm tuôn ra từ hồn thể, ánh mắt Túy Âm mang vẻ khinh miệt và ngạo mạn, đã không còn che giấu mà phun ra ngoài.
Hắn nghiêng người trên mà đến, khóe môi nứt đến vành tai, vui đùa như đang đùa giỡn kiến, hững hờ nói:
"Túy Âm từ bi, ban thưởng ba kiếm tiện lợi."
"Nhưng nếu kiếm nào cũng như vậy, nghĩ rằng không cần lại tốn công kiếm ba..."
Hắn chỉ về phía Hữu Tứ Kiếm: "Thanh hung kiếm này, có thể để quân chết, không quay lại nơi đây."
Trong tiếng nói, tam nhãn của Túy Âm biến đổi, nhất thời tà quang nhiễm cả trời, sát khí tuôn trào.
Hồn thể sáu tay của hắn khẽ động, đầu ngón tay lực lượng biến hóa.
Rõ ràng là đã kìm nén không được xúc động, mong muốn giết người cho thống khoái, rửa sạch nhục nhã trong mộng vừa rồi.
"Chậm!"
Từ Tiểu Thụ vội vàng lên tiếng.
Quả là trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Vốn cho rằng sau kiếm thứ hai, đại thế của mình đã mất, không ngờ rằng sự ngạo mạn và sơ hở của Sùng Âm lại thốt ra lời ấy, đây chẳng phải là vẫn cho mình cơ hội sao?
"Sùng Âm có lời, lời hứa ngàn vàng."
"Vừa rồi nói ba kiếm, hiện tại ta thắng một kiếm, ngươi thắng một kiếm, coi như ta trèo cao một chút cùng ngươi, vị tổ thần miễn cưỡng đánh ngang."
"Nhưng Túy Âm chẳng lẽ sợ hòa không phân thắng bại, cho rằng kiếm thứ ba này của ta thật có thể trảm ngươi, muốn ra tay xé bỏ lời hứa trước đó?"
Lời Từ Tiểu Thụ cẩn trọng, nâng Sùng Âm lên cao, nhưng cũng không giấu giếm sự khinh thường trong lời nói: "Điều này tự nhiên là có thể, chỉ là lời hứa thôi, ta cũng thường xuyên làm loại tiểu nhân bội ước này."
"Đồng ý là đồng ý, đã ước định thì chỉ có thể là ước định, cũng thật không ai quy định rằng đã hứa là nhất định phải tuân thủ."
"Ai, thôi, không nói nữa, ta cũng không phản kháng, cứ đứng đây, ngươi lại cắt cổ ta đi, cổ ta dài, rất dễ cắt."
"Hữu Tứ Kiếm cho ngươi mượn."
Xoát xoát xoát.... Thuật số đã thành.
Từ Tiểu Thụ còn chưa nói xong, động tác đầu ngón tay của Sùng Âm đều ngừng lại, vẻ mặt âm tình bất định.
"Xùy~"
Một lúc lâu sau, khóe miệng hắn mới nhếch lên, phát ra một tiếng cười nhạt khinh bỉ, tiếp theo sáu tay chắp sau lưng, như một vị chính nhân quân tử nho nhã lễ độ.
Khẽ ngẩng đầu, ngạo mạn khinh người: "Kiếm thứ ba, mời!"
...
"Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương~"
Đang thao túng 30 triệu con chó điên đuổi theo Ôn Đình, Đạo Khung Thương chợt run lên, thần trí lập tức quay trở về bản thể.
Hắn phát hiện Túy Âm đang bị cứng đờ khống chế trên không trung, sắc mặt chần chừ, có kiêng kị, có khó hiểu, muốn nói lại thôi.
Đạo điện chủ không kiềm chế như hắn.
Hắn hiểu rất rõ Từ Tiểu Thụ, Linh Tê Thuật khẽ động, trực tiếp giận dữ mắng: "Ngươi đang làm cái gì a?"
"Từ Tiểu Thụ, đừng có phát điên!"
"Ngươi nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi!"
Lúc nào?
Đây là thời khắc then chốt để cứu mạng!
Có thành công hay không, liền xem động tác này. Mà điều này, đã là tất cả vốn liếng của ta!
"Ngươi phẩm."
"Ngươi tế phẩm."
Từ Tiểu Thụ qua Linh Tê Thuật cũng chẳng muốn nói nhiều, dứt lời rút kiếm hư không, một bước một câu thơ, lúc ngước mắt lúc cúi đầu, giữa ngửa nghiêng, cảm xúc tràn đầy:
"Ngẩng đầu nhìn trăng sáng~"
"A cúi đầu nhớ cố hương!"
"Ngươi đang làm gì a!"
Đạo Khung Thương như muốn sụp đổ.
Chẳng lẽ là vừa rồi kiếm thứ hai không đánh chết Túy Âm, bị phá vỡ nên Từ Tiểu Thụ bị phản phệ đến đầu óc chấn hỏng rồi?
Hắn cố gắng tìm kiếm tín hiệu khác trong bài thơ nhớ nhà, dùng để an ủi cảm xúc sắp mất kiểm soát của mình.
Không có kết quả.
Ngoại trừ việc cảm thấy cảm xúc nhớ nhà của Từ Tiểu Thụ rất tràn đầy, mong muốn trở về Thánh Thần đại lục lên đến 120 ngàn điểm thì thôi.
Hắn không nhận được tín hiệu hữu ích nào.
Mà nhìn ra tên này có chút khuynh hướng cam chịu là sao hả?
"Từ Tiểu Thụ, có phiền não gì ngươi cứ nói với ta, thật không dám giấu giếm, bây giờ ta đang bố trí phương án dự phòng trong tinh không."
"Ta làm Đạo điện chủ 30 năm, đánh Tà Thần cũng có sức lực.... Ngươi đừng như vậy, ta sẽ thấy sợ."
Đạo Khung Thương lần đầu tiên hoảng loạn như vậy, vì kiếm của hắn đã mềm nhũn.
Nhiêu Yêu Yêu chết cũng chưa từng từ bỏ, sao ngươi Từ Tiểu Thụ lại lâm trận mà mềm lòng vậy? Linh Tê Thuật như một vũng nước đọng, không lay chuyển.
Đạo Khung Thương không còn nhận được bất kỳ hồi âm nào, Từ Tiểu Thụ đứng giữa không trung dừng lại mấy nhịp thở, rồi lại ngước mắt lên mở miệng: "A!"
Tiếng than cất lên một cách đầy cảm xúc đối với trời cao.
Đạo Khung Thương, Túy Âm, đều rùng mình, biểu lộ ngưng tụ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Liền nghe thiếu niên kia rút kiếm không ra, dao động trước khi xuất kiếm, còn có câu thứ hai:
"Đêm qua nằm mơ thấy hoa rơi dưới ao, đáng tiếc giữa mùa xuân lại không về nhà~"
Tốt!
Túy Âm không khỏi chìm vào ý cảnh này.
Không ngờ rằng, tên Từ Tiểu Thụ này cũng là một người có chút cảnh giới tinh thần, câu dưới đâu? Đạo Khung Thương trong lòng cũng phân tích bài thơ này.
Hơi ngắn, không phân tích ra, hắn lắng tai nghe câu tiếp theo.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, có vẻ như bị ngăn lại, một lúc lâu mới do dự, không chắc chắn thì thầm: "Đảo áo châm trên phật còn đến?"
"Tiếp theo là, tê.... Hỏng bét.... Quên mất rồi......."
Túy Âm bị lời lẩm bẩm của hắn làm cho thoát khỏi ý cảnh, mất hết cảm xúc, lòng sinh tức giận.
Đạo Khung Thương xóa bỏ sự chờ đợi vừa mới nảy sinh.
Không sai, Từ Tiểu Thụ chỉ là đột nhiên phát điên thôi, cũng không phải đang lấy "Huyễn" triệu hoán Bát Tôn Am mà thất bại, rồi muốn dùng "Thơ" triệu hoán Bát Tôn Am.
Hắn căn bản không có tài văn chương như vậy!
"Xuân không đến thì ngươi đọc cái gì đảo áo phụ nữ!"
"Ngươi có đang làm thơ không vậy, không biết thì đừng có làm loạn!"
Đạo Khung Thương giãy dụa lần cuối, dùng Linh Tê Thuật mắng, ý đồ mắng cho Từ Tiểu Thụ tỉnh lại.
Hắn chỉ thấy Từ Tiểu Thụ bực bội sờ mũi, rồi lấy ra Thời Tổ Ảnh Trượng:
"Nghịch!"
Quang cảnh biến đổi.
Tên này mặt đầy vẻ "Không sợ, ta có thể làm lại" tiếp theo ngâm lên: "Đêm qua nằm mơ thấy hoa rơi dưới ao, đáng tiếc giữa mùa xuân lại không về nhà~"
"Nước sông chảy mùa xuân qua đi, trăng lặn trên ao sông rồi lại về hướng Tây~"
...
"Ôn Đình, cứu ta!"
Đạo Khung Thương 30 triệu con chó dữ trong tinh không phóng như bay.
Hắn hoàn toàn từ bỏ Từ Tiểu Thụ, tên này đơn giản hoàn toàn không thể khống chế, hợp tác với hắn vào thời khắc mấu chốt không phải như xe tuột xích thì vẫn là như xe tuột xích.
Bát Tôn Am, ta chỉ có thể tự mình mời!
Bắt được Ôn Đình, tìm Táng Kiếm Mộ, trở về Nam Vực, Bát Tôn Am hẳn còn ở Nam Vực... Không đúng! Tỉnh táo!
Đều đã trở về Nam Vực rồi, ta còn thỉnh Bát Tôn Am trở về làm gì?
Từ Tiểu Thụ, cứ để hắn chết trong thơ phú đi, tội gì trở về làm khó dễ mình?
"Ông!"
Suy nghĩ này vừa hiện lên, 30 triệu kiếm ý tông sư, bay lên như dừng lại tại chỗ.
30 triệu chó dữ thiên cơ đại quân, đồng loạt thu chân, quay người về phía di tích thần, không thể kiểm soát mà run rẩy.
Đạo Khung Thương giật mình.
Không phải chứ? Cái này cũng được sao?
"Khanh."
Một tiếng kiếm reo vang vọng trong tinh không.
Hơn chục triệu kiếm quang rời khỏi tay, cùng nhau bay lượn về hướng di tích thần.
"Không thể!"
Trong đó một đạo thiên cơ khôi lỗi đang phóng thích Nộ Tiên Phật Kiếm khí, trong tiếng ngăn cản không khống chế được lấy ra nộ tiên.
"Trở về!"
Đạo Khung Thương cố gắng điều khiển thiên cơ khôi lỗi, đoạt lại vật kỷ niệm của bạn cũ tặng.
Bành!
Phật kiếm lắc lư.
Thiên cơ khôi lỗi đó nổ thành bột mịn.
Phật kiếm mất khống chế hóa thành lưu quang, gào thét xé toạc tinh hải, hướng về một hướng khác đâm vào, cúi chào.
Đạo Khung Thương lại muốn phát điên.
Sao mọi chuyện đều không đứng đắn như vậy, sao mọi thứ đều bất thường như thế... . Cổ kiếm tu!
Một ngày nào đó nếu đắc đạo, sẽ giết sạch cổ kiếm tu trong thiên hạ!
Hắn điều khiển 30 triệu đại quân thiên cơ, không đuổi Ôn Đình nữa mà giết về hướng di tích thần.
"Phật kiếm, trở về!!"
"Ngươi là của ta!"
...
Vậy, rốt cuộc muốn thế nào?
Không thể không nói, Túy Âm thật sự đã bị Từ Tiểu Thụ khống chế.
Cái kiếm thứ ba này chậm chạp không chịu ra, riêng việc dạo bước hư không trong khoảng thời gian này, Từ Tiểu Thụ liền ngâm không dưới mười bài.
Hoặc là có sai sót.
Nhưng hắn cầm lấy Thời Tổ Ảnh Trượng rồi làm lại, mỗi một bài ý cảnh đều vô cùng tốt.
Nhưng hết lần này đến lần khác chính là không xuất kiếm!
Ý muốn thế nào?
Cách làm như vậy, cho dù là Túy Âm đang ở trạng thái ngạo mạn hư, cũng cảm thấy cực kỳ dị thường.
Hắn đem việc này lý giải thành kéo dài thời gian, vậy thì kéo dài thời gian để làm gì, Từ Tiểu Thụ đang chờ cái gì?
Còn có cứu viện?
Thần thức vô ý thức hướng tinh không tìm tòi, Túy Âm như trong mộng mới tỉnh.
Cấm chế đã phá...
Thiên cơ đại quân. Ngàn vạn kiếm quang. Nộ tiên ập đến.
"Mẹ nó! Càn!"
Ý thức được bên ngoài ngâm thơ, sau lưng lại lén lút giở trò. Từ Tiểu Thụ lại là hạng tiểu nhân như vậy, Túy Âm cả cái linh hồn sưng lên như sắp nổ tung.
"Quân tử hứa một lời?"
"Sao có thể đồng ý?"
Hắn sáu cánh tay cao cao giơ lên, mặt mày đầy vẻ khuất nhục sau khi bị lừa gạt, lại cũng không để ý đến lời hứa vừa rồi liền muốn ra tay chém người.
Không ngờ rằng, ngay lúc này, Từ Tiểu Thụ nắm chặt Hữu Tứ Kiếm, từ trạng thái ngâm thơ thoát ra, nhìn về phía hắn:
"Đến?"
Đến? Cái gì đến?
Túy Âm không hiểu, liền muốn ra tay.
Ông trời một tiếng rung động vang, ngàn vạn lưu quang từ ngoài tinh không bắn tới, cầm đầu một đạo phật quang rất là chói mắt.
Lúc này, trong mắt Từ Tiểu Thụ ánh sáng mãnh liệt, toàn thân khí thế cất cao, rút kiếm như hóa thân thành chí tôn thiên địa, giữa trời hét dài một tiếng: "Kiếm đến!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận