Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 686: Lấy Giới Làm Đỉnh, Tế Luyện Vạn Vật Sinh Linh! (5)

Một phần linh hồn của ông ta, có lẽ đã lưu chiến trường lúc đó.
Những đêm muộn không ngủ, Thủ Dạ đều nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng ấy.
Khi đó phân bộ Thánh Nô chỉ còn lại một người sống sót, sau khi bị dồn vào đường cùng, vẫn có thể vượt qua một kiếm, đưa bàn tay cháy đen như than vào lồng ngực Vô Nguyệt Kiếm Tiên.
Sau trận chiến đó, Thủ Dạ mới minh bạch.
Nguyên lai, Thất Kiếm Tiên không phải truyền thuyết.
Nguyên lai, Kiếm Tiên chỉ là Kiếm Tiên, không phải Thần.
Cho dù một kiếm cuối cùng cơ hồ phế bỏ đối phương.
Nhưng Cẩu Vô Nguyệt, cũng thụ thương.
Thương thế. . . không nhẹ!
"Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ. . . "
Thủ Dạ siết chặt nắm đấm.
Đó là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy lực lượng chân chính, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cường giả Thái Hư áp đảo thế giới giao chiến.
Trận chiến kia, đối với mỗi Bạch Y may mắn sống sót mà nói, suốt đời khó quên!
"Cho nên, lần này là Thánh Nô thủ tọa xuất thủ?"
Thủ Dạ thu hồi tâm thần, có chút không dám tin.
Thánh Nô Nhị Tọa đã mạnh đến như thế.
Nếu như Thánh Nô thủ tọa xuất thủ, cần dùng bạo phá đến nổ chết Quỷ Thú sao?
Chẳng lẽ suy đoán của mình là sai?
"Không, không nhất định."
Thủ Dạ phân tích.
Nếu như Thánh Nô tiến vào Bạch Quật, chia ra hành động thì sao?
Hai mắt ông ta sáng lên, ý thức được rất có khả năng.
Thánh Nô Cửu Tọa, mặc dù mỗi người đều có tu vi thông thiên, nhưng không phải ai cũng có thực lực rung chuyển Thất Kiếm Tiên.
Nếu như chia ra hành động.
Người yếu nhất tới Linh Dung Trạch, trùng hợp gặp phải một đầu Quỷ Thú tương đối cường đại. . .
"Cũng không đúng."
Thủ Dạ lại chần chờ.
Cho dù là người yếu nhất Thánh Nô, cũng không thể đánh với một đầu Quỷ Thú phổ thông đến mức này được.
Như vậy. . .
"Không phải Quỷ Thú phổ thông?"
Đột nhiên lưng Thủ Dạ mát lạnh.
Ông ta nghĩ tới đầu Quỷ Thú từ trong Bạch Quật giết ra kia.
Nếu như dựa theo suy luận trên, e rằng chỉ có nó trở về, mới có thể đánh với người của Thánh Nô.
"Lực lượng phong ấn?"
Thủ Dạ vội vội vàng vàng mở rộng linh niệm.
Nhưng động tác trì trệ. . .
"Đúng vậy!"
"Bạo tạc đã xóa đi hết thảy vết tích, lực lượng phong ấn sao có thể lưu lại được?"
Thủ Dạ thở dài.
Tiếp tục bay về phía trước.
Bay không bao lâu, ông ta đã bay ra khỏi phạm vi Linh Dung Trạch, một lần nữa nhìn thấy sinh cơ, thảm thực vật xanh.
Ông ta đột nhiên dừng lại.
Tựa hồ linh niệm phát hiện sự tình kinh hãi thế tục, thần sắc Thủ Dạ kinh ngạc không thôi.
"Đây, đây là?"
. . .
"Ai nha, ai nha, thật là chán ghét!"
"Nổ người ta cũng thôi đi, còn nổ váy người ta, tính là anh hùng hảo hán gì chứ!"
Thuyết Thư Nhân bĩu môi, thân thể trần như nhộng trôi nổi trên dòng sông.
Sau khi rời khỏi Linh Dung Trạch, vòng vo hồi lâu, khó khăn lắm y mới tìm được nơi này.
Nhiệt độ Bạch Quật quá cao.
Đại địa bên trong, cơ bản đều là khô cằn sỏi đá.
Dòng sông này, là bởi vì một kiện bảo vật hệ Thủy xuất thế gây ra thiên địa dị tượng, bị y nhìn thấy, chớp lấy thời cơ.
"Nước là thứ tốt nha, nhiều nước hơn, nước nhiều hơn. . . "
Thuyết Thư Nhân ngâm nga câu hát, tâm tình rất tốt.
Đối với người thích sạch sẽ như y, một ngày tắm ba lần là chuyện bình thường.
Hiện tại bởi vì nhiệm vụ, số lần tắm rửa không đạt yêu cầu.
Cho nên gặp được nguồn nước, hơn nữa vừa trải qua bạo tạc kịch liệt.
Thuyết Thư y, sao có thể nhịn được?
"Ọc ọc ọc ọc ọc ~ "
Nhiệt độ cao đun nước sông thành nước ấm.
Nằm ở trong đó, giống như đang nằm hưởng thụ suối nước nóng vậy.
Thuyết Thư Nhân nheo mắt lại, tựa đầu vào tảng đá sạch sẽ ở trên bờ, từ bên trong khe hở ánh mắt, xuất thần nhìn bầu trời không gian dị thứ nguyên Bạch Quật.
"Màu đỏ. . . "
"Màu đỏ là màu may mắn a ~"
Thời gian phảng phất dừng lại.
Hài lòng, thoải mái dễ chịu đánh bại hết thảy mỏi mệt.
"Ưm ~ "
Thuyết Thư Nhân thoải mái rên rỉ, đổi tư thế, nằm nghiêng, suy nghĩ lạc trôi.
"Nếu như có thể ngâm nước nóng với ca ca, thật tốt biết bao ~ "
Y đưa tay ôm tảng đá, giống như ôm lấy người trong mộng.
"Ưm ~ "
Dùng mặt cọ cọ, thần sắc Thuyết Thư Nhân tràn đầy mê say.
"Hửm?"
Đột nhiên, y trừng to mắt, nhìn chằm chằm phía trên không trung.
Chỉ thấy giữa bầu trời màu đỏ, có một thân ảnh càng đỏ bay qua!
Người tới đột nhiên dừng giữa không trung.
Tựa hồ không dám tin ở nơi thế nhân giành giật từng giây, còn có người hoang đường hơn cả Từ Tiểu Thụ, ở trong sông. . .
Ngâm nước nóng? !
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí tựa hồ đọng lại.
"Nha!"
"Biến thái!"
Thuyết Thư Nhân đột nhiên tỉnh ngộ, hai tay che chỗ hiểm giữa hai chân, kích lấy sóng nước, sóng bay ba thước.
Sau đó, linh nguyên nổ tung, hóa thành sương mù bao phủ.
"Sột sột soạt soạt", Thuyết Thư Nhân vội vàng mặc quần áo.
"Sao ta lại không phát hiện có người tới?"
"Cho dù đang ở trạng thái buông lỏng, linh niệm cũng phải phát hiện mới đúng?"
Thuyết Thư Nhân hơi loạn.
Nhất thời quên mất Trảm Đạo thế giới này, có thể che giấu thiên cơ.
Đồng thời cũng quên mất, lão giả mới vừa bay tới, một thân Hồng Y, đại biểu cái gì!
. . .
"Ấy, thật có lỗi."
"Lão phu không phải cố ý. . . "
Thủ Dạ kinh ngạc, lắp bắp.
Giờ phút này ông ta hận!
Phi hành thì phi hành, mở ra linh niệm làm gì?
Mở linh niệm cũng thôi đi.
Sao còn để mình nhìn, nghe thấy đối phương ôm tảng đá gọi "Ca ca", thậm chí còn không phanh xe kịp, mặt đối mặt?
Nhìn tên kia thất kinh dùng lan hoa chỉ che háng. . .
Kích sóng nước bịt tai trộm chuông. . .
CMN sao có thể không nghe?
Thần mẹ nó sao có thể không thấy!
Thủ Dạ cảm thấy linh hồn ông ta bị ô uế, cần thời gian rất dài mới có thể quên được những thứ này.
"Ta, lão phu. . . "
Ông ta kìm nén bực bội, đột nhiên thở sâu, lại cảm thấy lúc này thở sâu có chút không đúng, liền vội vàng ngăn cản bản thân.
"Đúng, lão phu không phải cố ý, vừa rồi không nhìn thấy. . . "
Ngừng nói.
Sau khi linh vụ tán loạn, chân dung người bên trong liền hiện rõ ra.
Y mặc váy đỏ, mái tóc vẫn còn ướt, trên thân có nhiệt khí bốc lên.
Mặt ngọc má hồng, thanh thuần thoát tục.
"Váy đỏ?"
Thủ Dạ bị quần áo của y làm cho kinh hãi.
Đây không phải "nam tử váy đỏ" mà Hắc Minh cảnh báo sao? !
. . .
Thuyết Thư Nhân nắm lấy lan hoa chỉ, muốn nổi giận.
Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của ca ca trước khi chia tay.
Vừa rồi chỗ mình tao ngộ bạo tạc, đã xem như gây ra động tĩnh lớn.
Tuy không phải mình ra tay.
Nhưng nói ra, ai mà tin?
Sự tình nơi đây, chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
"Ai nha, không sao không sao, người ta biết ngươi không phải cố ý, người ta. . . "
"Người. . . "
"Ừm?"
Thuyết Thư Nhân hơi híp mắt lại, ánh mắt từ trên khuôn mặt cứng ngắc của lão giả kia trượt xuống.
"Hồng, Hồng Y?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận