Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 820: Thật Xin Lỗi! (1)

"Người kia là. . . ai?"
Lão đầu đội nón lá khí thế bễ nghễ, tay cầm hung kiếm, bay giữa thiên băng địa liệt, đám người Hồng Y thế thế, trong lòng lập tức xiết chặt.
Thân hình khô gầy, khí chất xế chiều, nón lá mang tính tiêu chí, quầng thâm mắt dày đặc. . .
Thủ Dạ gian nan nuốt ngụm nước miếng.
Bên tai, lần nữa vang lên lời Thuyết Thư Nhân vừa nói.
"Lão nhị, tiếp kiếm!"
Cho nên, lão đầu kia. . .
Lan Linh đồng dạng dời mắt nhìn qua, thần sắc gian nan, cực kỳ ăn ý gật đầu.
"Là hắn!"
Tình báo bên ngoài truyền đến.
Thánh Nô Nhị Tọa tại Thanh Long Quận chặn giết Vô Nguyệt Kiếm Tiên, ngoại hiệu Vô Tụ, không phải là bộ dáng kia sao?
"Thế nhưng, Thánh Nô Nhị Tọa, không phải trọng thương bại lui rồi ư?"
"Trải qua trận chiến kia, ngay cả Vô Nguyệt Kiếm Tiên cũng bị thương."
"Vô Tụ, sao có thể khôi phục nhanh như vậy?"
Đám người Hồng Y không hiểu.
Nhìn khí thế kia!
Ông ta chỉ cầm kiếm đứng đấy, toàn trường liền tĩnh mịch.
Ngay cả Thuyết Thư Nhân cũng một mặt ngưng trệ, nửa ngày nói không ra lời.
Không gian băng liệt, dưới khí thế áp bách sắp ngưng thành thực chất của người kia, tốc độ khôi phục, trở nên vô cùng chậm chạp.
"Vô Tụ không có trốn, sau khi chặn giết Vô Nguyệt Kiếm Tiên thất bại, liền tiến vào không gian dị thứ nguyên Bạch Quật?"
"Sau đó, tùy thời mà động?"
Cơ hồ cùng một thời gian, trong đầu toàn bộ Hồng Y đều lóe lên suy đoán này.
Bọn họ cảm thấy tương lai của mình vô cùng mờ mịt.
Một tên Thánh Nô Thất Tọa Thuyết Thư Nhân, đã tra tấn mọi người thành bộ dáng này.
Hiện tại, Thánh Nô lão nhị đến?
Trận chiến này, còn đánh thế nào?
Thánh Nô điên hết rồi à!
Cả đám chạy vào Bạch Quật, thật không sợ Bạch Y một mẻ hốt gọn? !
. . .
Tràng diện lặng ngắt như tờ.
Từ Tiểu Thụ một tay nhấc kiếm, một tay vịn nón lá.
Hắn không nói chuyện, khí thế vẫn không ngừng tích lũy.
Dưới bầu không khí ngột ngạt như thế, căn bản không có ai dám lên tiếng chất vấn.
Thuyết Thư Nhân hô một tiếng "Lão nhị, tiếp kiếm", quá có tính mê hoặc.
Bởi vì ngay cả Thánh Nô Thất Tọa đều thừa nhận, cho nên không ai hoài nghi thân phận của hắn.
Càng đừng nói đến chuyện hiện tại Từ Tiểu Thụ cầm kiếm đứng đấy, dưới tác dụng của Khí Thôn Sơn Hà, trong lúc vô hình, đã khắc sâu vào trong tâm trí bọn họ.
"Ngao! ! !"
Xích Song Long Mãng thống khổ rên rĩ.
Ma khí của Hữu Tứ Kiếm rất đáng sợ.
Cho dù ương ngạnh chống lại, nhưng nàng không phải kiếm tu, càng không có kiếm niệm, căn bản không cách nào đối kháng uy lực bội kiếm ngày xưa của Đệ Bát Kiếm Tiên.
Kiếp vân đã sớm tản đi.
Nhưng lực lượng lưu lại trong thân thể, đã đủ hủy diệt Xích Song Long Mãng khổng lồ.
Không ai chú ý đến Quỷ Thú hấp hối.
Cho dù tiếng rên thê thảm đến đâu, ánh mắt mọi người, vẫn gắt gao khóa chặt lão đầu đội nón lá.
. . .
Nơi xa.
Khuôn mặt Thuyết Thư Nhân có hơi ngốc trệ.
Khác với những người còn lại, y không kinh ngạc lão nhị cường thế đăng tràng.
Ánh mắt của y, thẳng tắp nhìn Hữu Tứ Kiếm nằm trong tay phải khô cằn.
Làm sao dám?
Cho dù là lão nhị, thế nhưng không phải kiếm tu, sao ngươi dám trực tiếp nắm lấy?
"Lão nhị, ngươi. . . "
"Im miệng."
Từ Tiểu Thụ khẽ động cái cổ cứng ngắc, lạnh nhạt nhìn tới, trực tiếp ngắt lời Thuyết Thư Nhân.
Toàn trường nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới phát hiện.
Người được gọi là Thánh Nô lão nhị kia, trạng thái cơ bản không khác gì Trình Tinh Trữ.
Ông ta là một trong số ít người cấm lấy Hữu Tứ Kiếm, lại không bị ma hóa.
"Đây là. . . "
"Hung kiếm, tán thành?"
"Nhận nghi ngờ, điểm bị động, +13."
Từ Tiểu Thụ cảm nhận cỗ dục niệm nguyên thủy, đang không ngừng trùng kích linh hồn mình.
Hắn đang cật lực đối kháng, cố gắng để mình không hóa thân Cuồng Bạo Cự Nhân.
Hiệu quả lần đặc huấn lúc trước với Tân Cô Cô hiện ra.
Nương theo ý thức cứng cỏi hơn xa người thường, Từ Tiểu Thụ gắt gao thủ vững linh đài thanh minh.
Nhưng hắn biết.
Nguyên nhân chân chính khiến mình không bị ma hóa, không phải cái gọi là ý chí.
Mà là kiếm niệm!
Kiếm niệm lúc trước đại thúc lôi thôi nhét vào, nằm trên đan điền, tựa hồ hô ứng với Hữu Tứ Kiếm.
Hung kiếm nơi tay.
Từ Tiểu Thụ rõ ràng có thể cảm nhận được, nó đang thử tiếp cận đạo kiếm niệm kia.
Có hơi sợ sệt, cẩn thận từng li từng tí.
Mà mau khi tiếp xúc với đạo kiếm niệm kia. . .
"Oanh!"
Thân thể Từ Tiểu Thụ, đột nhiên bị ma khí nổ thương.
Hắn ráng chống đỡ không để mình phun máu, Sinh Sinh Bất Tức cấp tốc vận chuyển, chữa trị thân thể, mặt ngoài không có chút rung động nào.
"Nổi giận?"
Không sai.
Thời điểm Hữu Tứ Kiếm tiếp xúc với đạo kiếm niệm kia, cảm xúc kỳ quái đột nhiên biến mất không thấy đâu, thay vào đó là lửa giận bừng bừng.
Giống như khắc khoải chờ mong, cuối cùng mộng đẹp tan vỡ.
Loại cảm xúc nổi giận sau khi huyễn cảnh phá diệt kia, Từ Tiểu Thụ có thể cảm nhận rõ ràng.
"Chống đỡ."
Gắt gao cắn răng, Từ Tiểu Thụ không nói một lời.
Hắn không biết Hữu Tứ Kiếm rốt cuộc đang thử thăm dò thứ gì, nhưng nếu không chống được hung kiếm nổi giận, không trấn được tràng. . .
Một khi lộ tẩy, mình chết là cái chắc!
"Ông!"
Hữu Tứ Kiếm run lên, ma văn càng đậm, cơ hồ muốn lan khắp người Từ Tiểu Thụ.
Cảm giác bất lực, suy yếu, bần cùng. . .
Đủ loại cảm xúc mệt mỏi từ linh hồn truyền tới, mí mắt càng ngày càng nặng.
Từ Tiểu Thụ kiệt lực chống đỡ, hắn biết một khi mình nhắm mắt lại, có lẽ sẽ lập tức đánh mất bản thân.
Nhưng. . .
Quá khó!
Uy lực của Hữu Tứ Kiếm, sâu kiến Tiên Thiên làm sao chống?
Tâm lớn hơn trời.
Mệnh mỏng hơn giấy.
Hiện thực luôn có thể trong lúc lơ đãng, hủy diệt toàn bộ huyễn tưởng.
"Ta đã khinh thường. . . "
Thời điểm Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình sắp xong đời, sắp giao phó thân thể cho Hữu Tứ Kiếm, mặc kệ nó phá hủy thế giới này.
"Ông!"
Trên đan điền, một đạo kiếm niệm nhỏ bé bị các loại hào quang khác sức mạnh khác che phủ, đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ.
Dưới sự áp chế của Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, Tam Nhật Đống Kiếp, đại kiếm niệm các loại, kiếm niệm nhỏ bé giống như sợi tơ, lúc này đứng ra.
"Kiếm niệm. . . của ta?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngẩn.
Sợi kiếm niệm kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là kiếm niệm do mình không gián đoạn sử dụng Quan Kiếm Thuật, từ trên người Tàng Khổ quan ra.
"Cho nên. . . Quan Kiếm Điển?" Hắn không rõ ràng cho lắm.
Giờ phút này, tiểu kiếm niệm khẽ động, hung ma kiếm ý lập tức trì trệ.
Một giây sau, tựa như phát điên, mãnh liệt xông đến tiểu kiếm niệm không đáng chú ý.
"Ong ong ong!"
Thời khắc tiếp xúc, chỉ một thoáng, Hữu Tứ Kiếm kịch liệt rung động.
Nổi giận biến thành thành mừng rỡ, ma khí không ngừng rót vào tiểu kiếm niệm.
Giống như đang che chở, lại như đang thai nghén, nuôi nấng. . .
"Oanh!"
Ly Kiếm thảo nguyên bỗng nhiên bạo phát kiếm ý đầy trời, trực tiếp bức lui đám người đang kinh hãi.
Từ Tiểu Thụ vừa khôi phục thần trí, liền muốn thu liễm kiếm ý nhập thể.
Dù sao, Tang lão không phải kiếm tu, nếu giờ phút này lộ ra kiếm ý, sẽ khiến người khác hoài nghi.
Nhưng mà. . .
"Nhận e ngại, điểm bị động, + 8."
"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +19."
". . . "
Bạn cần đăng nhập để bình luận