Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1700: Không thấy thang trời phía dưới họa, Tiên cung còn tấu Thương Nam Đình (length: 20573)

"Người đâu!"
Góc tường, hoàn toàn tê liệt Nguyệt Cung Hối, dường như thích ứng Cấm Võ Lệnh cùng Hàn Ngục lực lượng, bỗng nhiên gạt ra một chút khí lực, la mắng và gầm gừ:
"Nguyệt Cung Mịch! Nguyệt Cung Lãnh! Nguyệt Cung Ly! Nguyệt Cung Ngưu!"
"Người đâu, mau tới người!"
Cái này vài tiếng kêu cực kỳ cao vút, kẹp lấy Đạo Khung Thương cùng Nguyệt Cung Nô ngươi tới ta đi đánh cờ tiết tấu cường thế lên tiếng, căn bản vốn không có thời gian để người phản ứng.
Nhưng vừa hô xong, Nguyệt Cung Hối tuyệt vọng phát hiện.
Ngồi tại bàn băng đằng sau Đạo Đại Nhi cười nhẹ nhàng nhìn qua, ánh mắt bên trong không có nửa điểm ngoài ý muốn.
Biểu tình kia của hắn phảng phất đang nói: Hô đi, ngươi tiếp tục hô đi, hôm nay ngươi có la rách cổ họng, cũng khó có khả năng có người phát hiện ra ngươi.
"Không nghe thấy, sao."
Nguyệt Cung Hối vô thần rủ xuống đầu, chỉ còn lắc đầu cười gượng.
Hắn kỳ thật rõ ràng, Hàn Ngục chỗ Hàn Hải dưới đáy, vị trí địa lý cơ hồ ở vào Hàn Cung đế cảnh chỗ hẻo lánh nhất, ngày bình thường không có ngoại nhân đến nơi. Lại coi như hắn kêu lại chuẩn xác, vậy gọi thẳng thánh danh. . .
Hàn Ngục quy tắc, nếu không hạn chế lại việc gọi thẳng thánh danh có thể khiến đối phương có phản ứng, bên trong giam giữ lấy tội nhân không biết ngày đêm ân cần thăm hỏi, ai chịu nổi?
"Là muốn gây nên sự chú ý của Hàn Ngục Âm Thần Vệ sao?"
Đạo Đại Nhi tay trắng nâng má, chống trên bàn băng, ha ha nói:
"Nhưng ngươi có hay không nghĩ qua, nhiều như vậy thị nữ đến thăm Nô tỷ tỷ, các nàng đâu?"
"Ngươi bản thân nhìn thấy, trước đây chẳng phải chỉ có ta một người ở ngoài cửa chờ ngươi tới sao?"
Nguyệt Cung Hối giật mình.
Xác thực lúc đó bọn thị nữ ba người năm tốp cùng nhau đến Hàn Ngục, hiện tại trong phòng giam Nguyệt Cung Nô, một người cũng không thấy được.
Vậy xem ra, lúc ấy Đạo Khung Thương ở ngoài cửa chờ, thật đơn thuần chỉ là đang chờ mình?
Hắn cứ như vậy chắc chắn, mình sẽ mắc câu?
Thậm chí chủ động đưa cho hắn thân phận ngọc bài, muốn hắn ban đêm đi Hộ Linh điện?
"Ta. . ."
"Ngươi không có sai, ngươi chỉ là phế vật thôi." Đạo Đại Nhi phun ra từ miệng, vĩnh viễn là lời nói còn băng lãnh hơn Hàn Ngục.
"Thả ta ra. . ." Nguyệt Cung Hối bất lực phản bác, chỉ có thể cầu khẩn nói: "Đạo Khung Thương, ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta. . ."
Ta muốn sống!
Lão phu muốn sống a!
Đau khổ cùng nước tiểu giày xéo Nguyệt Cung Hối, hai mắt Nguyệt Cung Hối không còn hăng hái chảy nước mắt.
Hắn rất muốn lấy ngôn ngữ lay động đối phương, khi ý thức được điều này là không thực tế, thì nghẹn ngào đến khó mà lên tiếng.
"Bỏ qua cho ta đi. . ."
Chưa từng có lúc nào, ý chí cầu sinh của Nguyệt Cung Hối mạnh mẽ hơn lúc này.
Lúc còn nhỏ, hắn từng huyễn tưởng có một ngày mình vì Hàn Cung đế cảnh đấu tranh mà thất bại bị bắt, lại thà chết chứ không chịu khuất phục hình tượng anh hùng.
Hắn phát hiện huyễn tưởng và hiện thực khác xa nhau quá lớn!
Hắn không thể nào tiếp thu nổi sự không chịu nổi của mình hiện tại, đây căn bản không phải biểu hiện và đãi ngộ mà một điện lệnh Hộ Linh điện nên có!
Ta là ai?
Ta chính là Nguyệt Cung Hối!
Ta chịu đựng qua mấy đời người, cuối cùng cũng lăn lộn đến chức vụ ngon Hộ Linh điện này.
Tiếp theo nhân sinh của ta, là những gì trên dưới mấy đời người Hàn Cung đế cảnh đều tha thiết ước mơ cao ở trên mây, ngồi không cũng có vô số người trước tới hầu hạ ta. . .
Vậy mà vì một thị nữ!
Ta Nguyệt Cung Hối, phải chết ở Hàn Ngục?
Từ các biểu hiện vừa rồi của Đạo Khung Thương, Nguyệt Cung Hối có ngốc đến mấy cũng nhìn ra được, mình không có khả năng còn sống rời khỏi Hàn Ngục.
Thế nhưng là. . .
"Ta nói, ta sẽ không giết ngươi."
Đạo Đại Nhi vẫn luôn quán triệt lời nói và hành động của mình, không giết kẻ yếu tay trói gà không chặt.
Vậy ta sẽ chết như thế nào?
Nguyệt Cung Hối không cách nào tưởng tượng, giật mình, ngơ ngác chuyển mắt sau đó, liếc đến một bên chính hai tay bắt kiếm Nguyệt Cung Nô. . .
Ầm!
Đầu óc hắn cảm thấy trống rỗng.
"Muốn ta giết hắn?"
Nguyệt Cung Nô tất nhiên là thấy được ánh mắt của Nguyệt Cung Hối.
Nhớ lại lời Đạo Khung Thương nói không giết người, nhưng Hối lão sẽ chết, không khó có được kết luận hoặc là Nguyệt Cung Hối tự sát, hoặc là mình giết hắn.
Nhưng là. . .
"Ngươi cảm thấy, ta sẽ vì ngươi một ngoại nhân, tàn sát điện lệnh Hộ Linh điện tộc ta?" Nguyệt Cung Nô không hiểu Đạo Khung Thương.
Hắn cũng là người xuất thân thế gia.
Hắn nên rõ, bất luận Hối lão phạm phải lỗi sai gì, đều không nên chết ở tay mình.
Điều này không hợp với quy củ.
Người Hàn Cung đế cảnh, cho dù phạm phải sai lầm lớn đến đâu, đều có quy tắc của Hàn Cung đế cảnh thẩm phán.
"Keng."
Đạo Đại Nhi không nói tiếp, lần thứ hai không để ý Nguyệt Cung Nô.
Hắn lại lần nữa gảy đàn, tiếp theo là một nửa sau của khúc ( Thương Nam Đình ) lúc nãy còn dang dở.
Tranh tranh khúc nhạc súc tích giết chóc quanh quẩn trong phòng giam.
Nguyệt Cung Hối run rẩy không còn dám phát ra tiếng, sợ mình lỡ một chút bất cẩn, chỉ vì phá hư không khí mà bị Đạo Khung Thương vin vào cớ kết liễu. Nguyệt Cung Nô cũng an tĩnh lại.
Theo làn điệu tiến lên, nàng nắm Nộ Tiên Phật Kiếm, lại lần nữa cảm nhận được cái âm hàn thấm vào cốt tủy.
Vì thế mà nàng thanh tỉnh.
Cơ hội?
Đạo Khung Thương sẽ không cho người cơ hội!
Hắn từ trước đến nay là người sẽ đem tai họa ngầm bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Đã trao cho mình kiếm này. . .
Nếu là người khác, tất nhiên có khả năng xem nhẹ chi tiết mối quan hệ giữa Nộ Tiên Phật Kiếm và mình, rồi sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng hắn là Đạo Khung Thương.
Hắn không chú ý tới kiếm niệm bao hàm trong Nộ Tiên Phật Kiếm sao?
Hắn không đoán ra mình có thể có khả năng cầm lên Nộ Tiên Phật Kiếm sao?
Hắn vẫn đưa kiếm. . .
Giao cho một kẻ tay không tấc sắt hung khí giết người, đương nhiên không phải là để tự chém bản thân, mà là để mượn đao giết người.
Nguyệt Cung Nô nghe theo khúc nhạc, chuyển mắt nhìn Nguyệt Cung Hối, người kia đang ném hai mắt đẫm lệ liếc nhìn.
Từ thần sắc đau khổ cầu khẩn, cùng với những tiếng môi miệng không dám bật ra, Nguyệt Cung Nô đọc được hai chữ lay động lòng người:
"Tiểu thư. ."
.
Keng!
Một khúc kết thúc.
Đạo Đại Nhi giữ im lặng, chính Đạo Đại Nhi phá vỡ nó.
Hai tay của hắn phủ trên đàn, trước tiên mỉm cười nhìn về phía Nguyệt Cung Nô, có chút mong chờ nói: "Nô tỷ tỷ cảm thấy, cầm nghệ của ta như thế nào?"
Nguyệt Cung Nô đã hoàn toàn không rõ ràng ý muốn của Đạo Khung Thương thế nào, lạnh mặt nói:
"Tệ."
Đạo Đại Nhi cười: "Hay, tự nhiên là hay!"
Hắn lại nhìn về góc tường Nguyệt Cung Hối, ý cười thu về, trở nên không vui không buồn, giọng lãnh đạm hỏi:
"Điện lệnh đại nhân cảm thấy, cầm nghệ của Đại Nhi như thế nào?"
Lúc đó cái boomerang bắn đi từ hành lang ngục giam, cuối cùng vào lúc này hung hăng quấn lấy trên mi tâm mình.
Thân thể Nguyệt Cung Hối kịch liệt chấn động sau đó, nghiễm nhiên hiểu rõ Đạo Khung Thương muốn làm gì.
Hắn như phát điên cố gắng treo mình lên, đã không lo được hình tượng, chổng mông hai đầu gối quỳ xuống đất, phanh phanh phanh không ngừng dập đầu, khiến đầu tóe máu, giọng buồn nói:
"Thả ta ra!"
"Thả ta ra!"
"Đạo điện chủ, thả cho lão phu, cầu xin ngài, tha cho ta một mạng a, ta sai rồi. . ."
Nguyệt Cung Nô ngây người.
Hắn không rõ ràng Nguyệt Cung Hối vì sao có phản ứng lớn đến vậy.
Hắn bị Đạo Khung Thương bắt được, bị tra tấn, cũng nghe qua từ khúc ( Thương Nam Đình ), mà nay mới có phản ứng căng thẳng như thế?
Nguyệt Cung Nô nắm Nộ Tiên Phật Kiếm, giữ quan sát.
Trên mặt Đạo Đại Nhi không nhìn ra nửa điểm cảm xúc, đối với sự giả bộ của Nguyệt Cung Hối cũng không có nửa điểm lay động, chỉ lạnh nhạt lặp lại một lần:
"Điện lệnh đại nhân cảm thấy, cầm nghệ của ta như thế nào?"
Nguyệt Cung Hối sao dám đáp?
Nguyệt Cung Hối có thể trả lời thế nào?
Hắn gắt gao đầu tựa trên mặt đất, chỉ hận mình lúc đó tinh trùng lên não, làm ra một chuyện hối hận cả đời.
Hắn nuốt xuống bọt máu, nuốt nước mắt, vẫn vùi đầu không dám ngẩng lên, nhỏ giọng nói:
"Hay. . ."
"Không đúng."
"Cầm nghệ của Đạo điện chủ cao siêu, trên đời hiếm thấy!"
"Không đúng."
"Đạo điện chủ trên đời vô song, đối với đạo khúc đàn. . ."
"Vẫn là không đúng."
Đạo Đại Nhi lạnh nhạt ngồi ngay ngắn ở trước bàn băng, hắn nhìn băng lao giống như thành âm tào địa phủ, người dưới bàn này, là tội nhân đang đợi bị thẩm phán.
Nguyệt Cung Nô hiểu ra cái gì.
Vấn đề này không phải để hỏi, đáp không phải chỗ đáp.
Đạo Khung Thương không phải đang muốn một lời đánh giá vô nghĩa, hắn chỉ là đang khôi phục lại.
Khôi phục lại khi băng lao hành lang phát ra tiếng động lạ, lúc hắn vẫn còn là Đại Nhi, mình không nhìn thấy, hắn và Nguyệt Cung Hối đã xảy ra một số việc gì?
"Điện lệnh đại nhân cảm thấy, cầm nghệ của ta như thế nào?" Đạo Đại Nhi lại lần nữa lên tiếng.
Nguyệt Cung Nô biết Đạo Khung Thương có một tật quái gở.
Hắn từ nhỏ tự cao tự đại, cũng không thích lặp lại nhiều lần một lời.
Điều đó sẽ khiến hắn cảm thấy hoặc là bản thân ngốc không biểu đạt được, hoặc là đối phương ngốc, càng không cần thiết phải nhiều lần biểu đạt.
Vậy mà một câu hỏi nói tới ba lần, thấy rõ được, việc này, câu hỏi này, trong lòng hắn cực kỳ nặng.
Nguyệt Cung Hối quỳ phục trên mặt đất, toàn thân run rẩy, lấy hết can đảm, vì mạng sống chỉ có thể run rẩy trả lời:
"Ta sao dám đánh giá, khẳng định là xuất thần nhập hóa. . . Nha. . ."
Cách dùng từ này, giọng điệu này. . . Nguyệt Cung Nô sâu sắc nhắm mắt lại, nàng đã hoàn toàn thấy rõ.
Đạo Khung Thương là Nguyệt Cung Hối, Nguyệt Cung Hối là Đại Nhi.
Băng lao không phải băng lao, là hành lang cách một bức tường, là bóng tối cùng dơ bẩn không thấy được!
Tiếp theo chuyện gì, không cần phải nói, Nguyệt Cung Nô đã có thể mường tượng ra được đại khái.
Nàng không thể nào tin được rằng, ngay trước mặt mình, ngay sau bức tường băng kín, Đạo Đại Nhi lại là người Nguyệt Cung Ly, còn Hối lão . . .
Nguyệt Cung Hối, thật sự dám làm vậy sao?
Hắn chẳng phải vì A Ly, A Tứ mà đến sao?
Vì lẽ đó, Nguyệt Cung Nô trước đó thậm chí từng nghi ngờ, những chuyện có vẻ như dội nước bẩn kia, cũng có thể là lời nói một phía của Đạo Khung Thương!
"Ông..."
Bên trong lao băng, tiếng kiếm ngân vang lên.
Phật kiếm, nổi giận!
Trong đầu Nguyệt Cung Nô hiện lên cảnh tượng lúc ban đầu hỏi Đạo Khung Thương, định xử trí Nguyệt Cung Hối như thế nào.
Đối phương trả lời là: "Tùy ngươi."
Lúc này Nguyệt Cung Nô mới hiểu ra, sớm vào lúc đó, hắn đã biết đáp án của mình lúc này rồi.
Nhưng mà...
Nguyệt Cung Hối, có thể giết sao?
Dù cho giờ phút này thân sa Hàn Ngục, biến thành tội nhân.
Nguyệt Cung Nô vẫn biết, mình là người của Nguyệt thị Hàn Cung, là con gái của Hàn Cung Thánh Đế, là tỷ tỷ của truyền nhân Thánh Đế Nguyệt Cung Ly.
Một động tĩnh nhỏ của mình thôi, dù là nhỏ nhặt đến đâu, cũng sẽ bị kẻ có tâm phóng đại, sau đó ảnh hưởng đến A Ly và cha, khiến họ vô cớ phải chịu thêm công kích.
"Người của đế cảnh Hàn Cung phạm sai lầm, sẽ có quy tắc đế cảnh Hàn Cung thẩm phán, người không thuộc nơi đó không có quyền can thiệp!"
Đây là tín niệm mà Nguyệt Cung Nô được quán triệt từ nhỏ đến lớn, nàng cũng giữ vững cả một đời.
Cũng chính bởi vì người của đế cảnh Hàn Cung đoàn kết nhất trí, tất cả đều giữ vững tín niệm này, nên sau lần nàng phạm sai lầm cách đây ba mươi năm, nàng mới có thể sống sót.
"Lạnh..."
Nguyệt Cung Nô nắm phật kiếm, lạnh đến run người.
Nàng quay đầu, Đạo Khung Thương cố ý làm to chuyện, không phải vì đối phó Nguyệt Cung Hối, mà là nhắm vào mình!
Nàng nhẫn nhịn.
Nếu hiện tại rút kiếm chém Nguyệt Cung Hối.
Thì sẽ không chỉ chém rụng một người, mà còn là quá khứ mình đã thủ vững, sẽ phủ định ba mươi năm trong Hàn Ngục thành con số không.
Hơn nữa, đó sẽ là điều mà Đạo Khung Thương thích thấy nhất, dùng người khác làm chứng minh cho cái danh "quỷ thần khó lường" của hắn!
"Tranh..."
Nhưng ngay lúc này, Loan Tuyết rung dây cung.
Đó là khi hai tay Đạo Khung Thương giơ thẳng lên, phát ra âm thanh không có ý nghĩa gì, nhưng lại làm cho lòng người rối bời.
Đối diện với Nguyệt Cung Hối sám hối, hắn không chút cảm kích, như thần linh coi thường chỗ góc tường ô uế, tiếp tục hỏi:
"Điện lệnh đại nhân, cũng biết đàn tấu (Thương Nam Đình) sao?"
Phanh phanh phanh!
Nguyệt Cung Hối liều mạng dập đầu.
Lực đạo mạnh đến mức như muốn ném cả đầu óc ra ngoài.
"Thả cho ta...
Bỏ qua cho ta đi!!!
Hắn lại tiếp tục lặp đi lặp lại: "Điện lệnh đại nhân, cũng biết đàn tấu (Thương Nam Đình) sao?"
"Ta không biết! Ta không biết đánh đàn mà!" Nguyệt Cung Hối như phát điên, khi ngẩng đầu lên, hai mắt gần như muốn lồi ra.
"Điện lệnh đại nhân, cũng biết đàn tấu (Thương Nam Đình) sao?" Đáp lại hắn, là mộng yểm quấn thân tuần hoàn tra tấn.
Nguyệt Cung Hối suy sụp, miệng không ngừng lẩm bẩm vô thức, phát ra tiếng quái dị phản kháng yếu ớt, như là giọng nữ.
"Vậy, có biết... à?"
Đạo Đại Nhi tiếp lời: "Điện lệnh đại nhân đến Càn Thủy đế cảnh của ta đi, vừa vặn chỗ ta có chỗ trống, thiếu một truyền nhân Thánh Đế."
"Ta, ta không xứng..."
"Ngươi quả thực không xứng, nên không phải tới nhậm chức, chỉ là tới một cái thôi, ngay đêm nay đấy."
"Tới, tới làm gì..."
"Không làm gì cả." Đạo Đại Nhi ở trên cao nhìn xuống, hờ hững nói: "Bản điện muốn nghe ngươi đơn độc đàn tấu (Thương Nam Đình) cho ta."
Đông!
Nguyệt Cung Hối mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Âm thanh phát ra, giống như khi đó vách ngăn băng, Nguyệt Cung Nô nghe thấy tiếng vọng cổ quái dị.
Chi.
Nộ Tiên Phật Kiếm, cào trên mặt đất một đường kiếm sâu hoắm.
Toàn thân Nguyệt Cung Nô run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì giận.
Thanh cự kiếm vốn nặng đến mức hai tay khó nhấc nổi, giờ phút này bị nàng dùng sức xách lên!
"Thương Nam Đình..."
Nguyệt Cung Nô thất thần lắc đầu, khăn che mặt phủ sương.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, nếu như khi đó ở hành lang giữa, Đại Nhi không phải là Đạo Khung Thương, mà thật sự là Đại Nhi...
Nàng thậm chí không dám nghĩ, nếu mình không phải là Nguyệt Cung Nô, không phải tỷ tỷ của A Ly, không phải con gái của Thánh Đế Hàn Cung, mà chỉ là một tội nhân khách quan bình thường, dù chỉ là ở nửa tầng lớp thôi...
Từ trước đến giờ, nàng không dùng ác ý lớn nhất để ước đoán thế giới này.
Nhưng sau 30 năm trong Hàn Ngục, vốn cho rằng đã nhìn thấu sự ấm lạnh của lòng người, giờ phút này nàng lại mở mang tầm mắt lần nữa.
"Thương Nam Đình!"
Nguyệt Cung Nô nghiến răng nghiến lợi, dẫn theo Nộ Tiên Phật Kiếm, từng bước một đi đến trước mặt Nguyệt Cung Hối đang co rúm ở góc tường, không còn đường lui, "Ngươi vì A Tứ mà đến! Ngươi vốn là vì A Tứ mà đến!"
"Nguyệt Cung Nô, ngươi không thể giết ta!"
"Ta là điện lệnh Hộ Linh điện, ngươi muốn cấu kết với ngoại tộc, giết trưởng lão trong tộc sao... Nguyệt Cung Nô! Tỉnh lại!"
"..."
"Tiểu thư! Nô tiểu thư!"
"Bỏ qua cho ta đi tiểu thư, đây đều là ảo thuật của hắn, hắn ép ta làm, đây không phải là ý của ta mà..."
Những tiếng ma quái hoặc gào thét, hoặc cầu xin tha thứ cứ quanh quẩn bên tai.
Gương mặt hoặc điên cuồng, hoặc cầu khẩn cứ liên tục biến đổi trước mắt.
Cứ như hiện thực và ảo ảnh đan xen, bản thân và bản thân trong mắt người khác vỡ vụn, khi Nộ Tiên Phật Kiếm cao cao nhấc lên, thực ra Nguyệt Cung Nô đã không còn nghe được tiếng gì khác.
Hình ảnh vụt qua trong đầu nàng, chỉ còn lại một mình nàng, vô số con người nàng trong những năm qua.
Thân ở Hàn Ngục.
Mất đi tất cả những gì vốn nên có.
Ba mươi năm, ở đây nàng buồn tẻ mà ngồi xuống, sám hối, chỉ còn lại Loan Tuyết làm bạn, nàng vẫn luôn cho rằng như vậy là "Nên", sao?
"Bành!"
Một kiếm chém xuống, máu văng tung tóe.
Nửa thân dưới của Nguyệt Cung Hối trực tiếp lìa khỏi cơ thể.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên bên tai, vẫn cứ xa xôi, cũng không hề lay động được Nguyệt Cung Nô.
Nguyệt Cung Nô một kiếm chém xuống, như nếm được tủy xương ngon ngọt.
Một kiếm rồi lại một kiếm, hung hăng chém xuống, gần như mất kiểm soát, giống như ma quỷ.
Nàng đứng ở đây.
Nàng rõ ràng đã không còn gì.
Trên vai nàng vẫn còn đang đè nặng một ngọn Hàn Ngục, một mảnh Hàn Hải, cả một Hàn Cung đế cảnh!
Đó là trách nhiệm không thể trốn tránh từ khi sinh ra, là mệnh, là quy củ, đương nhiên cũng là gánh vác.
Nhưng người thừa kế Hàn Cung đế cảnh, vốn dĩ nên gánh vác những thứ này, chẳng phải sao?
Sự giáo dục rèn giũa từ nhỏ đến lớn, khiến Nguyệt Cung Nô tự nhiên tiếp nhận tất cả, nàng biết mình đã từng làm một vài chuyện sai, vì thế nguyện cam tâm trả giá.
Vậy nên mới bị giam trong Hàn Ngục, nàng từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ tìm đường ra, mà giao hết tất cả cho A Ly.
Đó là "hoàn trả".
Nên hoàn trả sao?
"Bành! Bành! Bành!"
Không có đáp án.
Đã nhiều năm như vậy, Nguyệt Cung Nô phát hiện, mình vẫn không thể nào tìm được đáp án.
Chỉ có lúc vung cự kiếm lên, nàng mới có thể giải tỏa được sự bực bội kìm nén suốt 30 năm qua, hành hạ mình suốt 30 năm, càng về sau nghĩ cũng không dám nghĩ về vấn đề kia, cái phần thống khổ kia.
Nàng muốn chém tan ô uế, chém tan dơ bẩn, chém tan nhơ nhuốc, chém rơi tất cả những gì đã nhìn, đã thấy, đã lĩnh giáo, lại còn lừa mình dối người mà nói với bản thân, rằng nên bỏ cái nhỏ để bảo vệ cái chung này!
Nàng trảm là con đường quá khứ.
Phật kiếm tịnh hóa những linh hồn đau khổ.
"Thương Nam Đình..."
"Thương Nam Đình! Ta cho ngươi Thương Nam Đình!"
Nguyệt Cung Nô chưa từng dám nghĩ, (Thương Nam Đình) cũng có thể dính líu tới những thứ nhơ bẩn này, nàng hoàn toàn mất đi ý nghĩa mà 30 năm mình giữ gìn Hàn Ngục.
"Chết đi!"
Khi phật kiếm giận dữ đâm xuống lần cuối cùng...
Ba.
Một bàn tay trắng ngọc từ bên cạnh đưa tới, giữ chặt cổ tay đang cầm kiếm dính đầy máu.
Lúc này Nguyệt Cung Nô mới giật mình nhận ra hai bàn tay mình đã nát bét, máu thịt lẫn lộn, chiếc váy dài trắng tinh càng dính đầy máu tươi.
"Đủ rồi."
Vừa quay đầu, cái dáng vẻ nam đầu nữ thân dị dạng của Đạo Đại Nhi đã biến mất, phật kiếm tựa hồ cũng được hắn tịnh hóa, tất cả trở lại bình thường.
Đạo Khung Thương vội vàng bỏ tay Nguyệt Cung Nô, lui nhanh mấy bước, không dám mặc váy dài mà mặc lại bộ trường bào có khắc tinh văn.
May mà ta không chọc giận nàng... Đạo Khung Thương co mình lại cạnh bàn băng, vô thức muốn ngồi lại vào ghế, nhưng như bị điện giật bắn người lên, không dám ngồi nữa.
Hắn do dự một chút, trên mặt miễn cưỡng gượng cười, mắt không nhìn đến chỗ góc tường máu me, dùng một giọng nửa trêu chọc, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý trêu chọc, mà nói:
"Đại tiểu thư, ngươi lại sa đọa."
Nguyệt Cung Nô chống kiếm buông thõng eo, quay đầu đi chỗ khác, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Nàng đã đầu đầy mồ hôi, không đáp lời của gã lão đạo đáng ghét, dù suy yếu, vẫn cố gắng dùng giọng nói ngắn gọn mà có lực:
"Mang ta rời khỏi Hàn Ngục."
"Ta muốn gặp Bát Tôn Am."
Đây là chuyện tốt, ta vốn vì vậy mà đến. Đạo Khung Thương yên lặng gật đầu: "Không ở lại đây? Không thủ vững?"
"A."
Nguyệt Cung Nô cười lạnh, ngẩng đầu lên: "Coi như ta sai rồi, 30 năm, cũng nên trả hết rồi, bây giờ ta chỉ muốn ra ngoài, ta muốn gặp hắn."
Có thể, đương nhiên là có thể... Đạo Khung Thương từ trước đến giờ đều tán thành Nguyệt Cung Nô, càng tin tưởng nàng có thể mua trướng vì quyết định của mình, rồi lại nói:
"Ngươi sai rồi."
"Nếu chỉ là như vậy thì ta không cần thiết mang ngươi đi."
Nguyệt Cung Nô chống kiếm, đứng thẳng lưng lên, phủi tay, cũng chỉnh lại chiếc váy máu me nhàu nhĩ của mình, còn có cả suy nghĩ nữa.
Đứng giữa Hàn Ngục, giữa cái lạnh giá, nàng nghiêm túc suy nghĩ lời của Đạo Khung Thương, cuối cùng khẽ gạt tay một cái, nói:
"Phải, ta sai rồi."
"Ta không hề sai."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận