Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1086: Diêm Vương (2)

Đối phương quả thật không kịp phản ứng, nhưng ý thức chiến đấu cường đại đã cứu y một mạng.
Mặc dù bắn chệch, thế nhưng mười mấy viên áp súc hỏa chủng vẫn còn chưa thoát ly Từ Tiểu Thụ khống chế.
Sau khi hỏa chủng bay đến điểm cực hạn, liền bị linh tuyến kéo lại, lần nữa oanh đến chỗ người đeo mặt nạ.
Lần này Từ Tiểu Thụ không có nhắm chuẩn mục tiêu, chỉ cần hỏa chủng đến gần, hắn liền lập tức dẫn bạo.
"Ầm ầm ầm ầm ầm!"
Tiếng bạo tạc kịch liệt trong nháy mắt xuyên thấu không gian, sóng khí cuồn cuộn bắt đầu đẩy lên, tạo thành khí lưu hình nấm khổng lồ, vô cùng hùng vĩ.
Cùng một thời gian, Từ Tiểu Thụ "Oa" một tiếng quái khiếu.
"Cứu mạng!"
"Có cái năng lực giả hệ Hỏa muốn giết người, có người muốn động thủ tại Đông Thiên Vương Thành oa!"
"Vương thành, còn có vương pháp hay không?!"
Hắn vừa kêu vừa cong chân chạy, trơn như cá chạch trượt tới đường cái đông người qua lại.
Nhưng vừa ra khỏi hẻm vắng, hình ảnh đập vào mắt đã hoàn toàn thay đổi, không còn ngựa xe như nước, phồn vinh náo nhiệt, thay vào đó, là một mảnh hỗn độn màu đen trống rỗng.
Từ Tiểu Thụ dừng chân.
"Ngọa tào. . . "
Khóe miệng hắn giật giật, đột nhiên ý thức được, đánh một trận với đám tuyển thủ Tiên Thiên, giằng co với Khương Nhàn không dám phản kháng, trong lúc vô thức, mình tựa hồ đã trở nên khinh địch.
Cảm thụ thiên đạo xung quanh ba động, một cỗ cảm giác nguy cơ truyền tới.
Rất quen thuộc!
Lần trước mình bị Hồng Cẩu dùng giới vực Vương Tọa vây khốn, hình như cũng có cảm giác như vậy.
Tao ngộ giới vực bao phủ không nhiều, cộng thêm Bạch Quật lợi dụng cường giả Trảm Đạo có chỗ cố kỵ, không dám toàn lực xuất thủ quá nhiều, khiến cho Từ Tiểu Thụ quên mất.
Trên thế giới này, phương pháp đối phó tu sĩ dưới Vương Tọa tốt nhất, chính là không quản hắn nói gì, trực tiếp mở giới vực.
"Chủ quan!"
Từ Tiểu Thụ trì trệ quay đầu, lập tức nhìn thấy hẻm nhỏ vẫn là hẻm nhỏ, phố phường vần là phố phường.
Phảng phất âm thanh bạo tạc vừa rồi chỉ là nghe nhầm, lực lượng bạo phá kinh khủng, chỉ là ảo giác.
"Ừm a. . . "
Người đeo mặt nạ vẫn còn đang đứng trong hẻm vắng, bước chân chưa từng xê dịch, Từ Tiểu Thụ tranh thủ mở miệng: "Ừm, nếu như ta nói, vừa rồi chỉ là một trò đùa nhỏ, ngươi tin không?"
"Hệ Hỏa ư. . . "
Người đeo mặt nạ căn bản không thèm phản ứng tôm tép nhãi nhép trước mặt, lẳng lặng cảm ngộ năng lượng hỏa diễm thiêu đốt.
Đây là một loại lực lượng hệ Hỏa y chưa từng gặp qua.
Vô cùng bá đạo!
Thập phần cường hãn!
Khó trách tên hề kia đối mặt với mình, còn dám khoa tay múa chân.
Có lẽ đổi thành người đồng lứa cùng cảnh giới tu vi, bằng vào hỏa diễm này, đối phương tuyệt đối vô địch.
Nhưng mà. . .
Đối đầu Vương Tọa, thân ở trong giới vực.
Chủ nhân giới vực chính là thần!
"Mẫn diệt."
Người đeo mặt nạ nói nhẹ.
Bên trong giới vực, hai chữ này vừa vang lên, nguyên tố hệ hỏa trong nháy mắt về không.
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên có chút phát lạnh.
Cho đến khi đối phương chân chính động thủ, hắn mới có cảm giác run sợ.
Từ Tiểu Thụ biết, đây là tâm huyết dâng trào đang nhắc nhở hắn.
Người đeo mặt nạ đối diện, chính là một cái người hung ác!
"Ngươi là ai?" Từ Tiểu Thụ chính thức hỏi.
"Diêm Vương." Đối phương thế mà cũng đáp lại.
"Diêm Vương?" Từ Tiểu Thụ nghiêng mắt suy tư, lại hỏi: "Trong ấn tượng của ta có Thập Điện Diêm Vương, ngươi là Tần Quảng Vương, Chuyển Luân Vương, Bình Đẳng Vương, hay là Diêm La Vương?"
Người đeo mặt nạ khá kiên nhẫn, trả lời: "Diêm Vương, cũng chỉ là Diêm Vương."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Hắn không theo lẽ thường ra bài, muốn nhìn xem đối phương sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng đối phương lại theo lẽ thường ra bài, căn bản không để lộ thêm một chút tin tức nào.
"Diêm Vương, lại là thứ gì?" Từ Tiểu Thụ hỏi lại.
Người đeo mặt nạ vẫn không xúc động, lặp lại như trước: "Chính là Diêm Vương."
"Ngươi có bệnh." Từ Tiểu Thụ đột nhiên trùng điệp lên tiếng.
". . . "
Đối phương trầm mặc.
Hiển nhiên loại trêu đùa miệng lưỡi trẻ con này, người đeo mặt nạ không muốn tiếp tục chơi, y trầm giọng nói ra: "Giao đồ vật ra, ta có thể thả ngươi đi."
"Đồ vật?" Từ Tiểu Thụ mơ hồ, "Đồ vật gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi."
"Ta thật không biết." Từ Tiểu Thụ nhún vai.
"Thiên Tri Chi Nhãn."
Người đeo mặt nạ một năm một mười, nghiêm túc đáp lại.
Từ Tiểu Thụ thề, đây là địch nhân có kiên nhẫn, không bị mình chọc giận choáng đầu, tính tình tốt nhất.
Tên kia hoàn toàn nhìn ra mình đang làm gì, tựa hồ đang nhìn một thằng hề biểu diễn, còn thỉnh thoảng phối hợp.
Một tên địch nhân vừa thông minh, vừa có kiên nhẫn!
Từ Tiểu Thụ ở trong lòng phán đoán, hắn híp mắt lại, thần sắc nghiêm túc, không còn vui đùa bỡn cợt: "Ngươi có biết ta là ai, dám cướp đồ từ trong tay ta?"
"Không biết." Người đeo mặt nạ lắc đầu.
"Ta tên, Khương Lam!"
Từ Tiểu Thụ hơi ngửa mặt lên, giờ khắc này lực lượng Bán Thánh thế gia, lấy phương thức Khí Thôn Sơn Hà, phô thiên cái địa ép xuống, "Ngươi dám động thủ với ta, không sợ ngày sau chết cũng không biết chết thế nào sao?"
"Ngươi không phải Khương Lam."
Người đeo mặt nạ lắc đầu như cũ, lần này y nói thêm một câu: "Khương Lam, thuộc tính Phong, tu vi Vương Tọa, Thiên Cơ Thuật Sĩ, làm người điệu thấp, bất thiện ngôn từ."
Từ Tiểu Thụ nhất thời run lên.
Chỉ dựa vào câu này, hắn đã lập tức minh bạch, đối phương đã điều tra Khương Lam rất kỹ.
Nói cách khác, nguyên bản "Diêm Vương" đã nhìn chằm chằm Khương Lam, hoặc là nói, để mắt tới Thiên Tri Châu trong tay Khương Lam.
Mặc dù biết đối phương là người của Bán Thánh thế gia, nhưng người đeo mặt nạ Diêm Vương vẫn chuẩn bị kỹ càng, muốn mạnh mẽ đoạt đồ vật từ trong tay Khương Lam.
Thế nhưng. . .
Có thể bởi vì trùng hợp, cũng có thể là ngoài ý muốn.
Hôm nay đối phương hành động, ngoài ý muốn phát hiện lực lượng Thiên Tri Chi Nhãn đã không còn ở trong trang viên Khương thị, mà lại xuất hiện trong một tửu lâu vô danh.
Thế là, Diêm Vương hành động!
"Có năng lực không nhìn Bán Thánh thế gia, lại có thể bị Thiên Tri Châu cảm ứng. . . "
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm, nhất thời cảm thấy tê cả da đầu.
Diêm Vương trước mặt, sẽ không phải đang thu thập "Lệ gia đồng" đấy chứ?
Khá lắm. . . Từ Tiểu Thụ cảm khái, lên tiếng nói ra: "Các hạ mắt sáng như đuốc, liếc mắt liền nhận ra ta không phải Khương Lam, như vậy, ngươi có hiếu kỳ Thiên Tri Chi Nhãn trong tay ta, từ đâu mà đến?"
"Hiếu kỳ."
Người đeo mặt nạ bình tĩnh nói.
Y quả thật rất tò mò, đường đường Bán Thánh thế gia, tên hề trước mặt sao có thể từ trong tay Khương Lam, cầm tới Thiên Tri Chi Nhãn, nên biết, ngay cả y cũng không dám manh động.
Từ Tiểu Thụ nghe ngữ khí đối phương bình thản, giận không chỗ phát tiết, hắn cũng nghiêm túc nói ra: "Đây là tiền bối ta đưa!"
"Ồ?"
Âm thanh người đeo mặt nạ có thêm một chút kinh ngạc: "Vị tiền bối nào?"
"Là thủ tọa chúng ta." Từ Tiểu Thụ một mặt bướng bỉnh.
"Thủ tọa. . . "
Người đeo mặt nạ nỉ non, trên thế giới này, tổ chức dùng "Thủ tọa" đến tôn xưng cũng không nhiều, y bỗng nhiên nghĩ đến chueyn65 gì, nghiêng đầu hỏi: "Các ngươi là ai, ngươi, là ai?"
"Ha ha ha!"
Giờ khắc này Từ Tiểu Thụ ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười tràn đầy càn rỡ, phóng đãng, phóng túng, hắn đột nhiên im tiếng, trùng điệp nói ra:
"Thánh Nô, Chu Thiên Tham!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận