Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 960: Yên Tâm, Ta Có Chừng Mực (1)

Từ Tiểu Thụ lập tức yên lặng.
Khảo hạch?
Tổ chức Thánh Nô nát này ngoặt người đến đây rồi, còn khảo hạch?
"Nếu như khảo hạch thất bại?"
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ trừng đến một lớn một nhỏ, nhìn chằm chằm đại thúc lôi thôi trước mặt.
"Đương nhiên là trực tiếp đá. . . ngô."
Bát Tôn Am vừa nói được một nửa, đã kịp thời ngậm miệng lại.
Y đột nhiên thấy được thần sắc thiếu niên có chút kích động, sâu trong đáy mắt ẩn hàm chờ mong. . .
Chờ mong?
Sau khi chân chính biết được suy nghĩ của tên kia, Bát Tôn Am lập tức có chút dở khóc dở cười.
Đổi thành người khác đến, được Đệ Bát Kiếm Tiên y coi trọng, nhất định sẽ thề thốt nên núi đao xuống chảo dầu.
Còn Từ Tiểu Thụ, biểu lộ "Tranh thủ thời gian khảo hạch thất bại đá ta đi" là có ý gì?
"Nếu như thất bại, trực tiếp thu hồi tư cách tự do hành động, sau này phải một mực đi theo bên cạnh ta, để ta tự mình dạy bảo."
Bát Tôn Am vừa nói xong, liền cảm thấy rất quái dị.
Đây nào giống trừng phạt khảo hạch thất bại?
Đổi thành người khác, đây không phải trọng đại khen thưởng hay sao?
Thế nhưng, nhìn sắc mặt Từ Tiểu Thụ đột nhiên phủ lên một tầng tro tàn, y liền minh bạch.
"Nguyên lai, lực hấp dẫn của Bát Tôn Am, không có lớn như ta nghĩ. . ."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ trong khổ tìm vui, miễn cưỡng xác định được một đầu tin tức trọng yếu đối phương nói ra.
"Tự do hành động?" Hắn hỏi.
"Ừm." Bát Tôn Am gật đầu.
"Ý ngươi là, nếu ta đi Đông Thiên Vương Thành, mọi chuyện đều do ta quyết định, mọi sự lựa chọn của ta, các ngươi. . . sẽ không can thiệp?"
"Ừm."
"Ta không tin!"
Từ Tiểu Thụ hất đầu lên.
Càng như vậy, hắn càng cảm thấy mình bị hố.
Bát Tôn Am bật cười: "Không chỉ như thế, nếu thật gặp phải khó khăn, chỉ cần truyền tin về Thánh Nô, sẽ có người lập tức tới trợ giúp!"
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Hắn trầm mặc hồi lâu, nghiệm chứng nói: "Ngươi không có gạt ta?"
"Không có."
"Thật không phải đang lừa ta?"
"Không phải!"
Nhìn lướt qua cột tin tức.
Cột tin tức thờ ơ.
Như vậy, nói cách khác, Bát Tôn Am đang nói thật.
Thế nhưng, vì sao?
"Vì sao tốt với ta như vậy?" Từ Tiểu Thụ không hiểu.
"Bởi vì ngươi là đồ đệ của Tang lão nhị, cũng xem như một nửa đồ đệ của ta."
Bát Tôn Am nói xong, trầm ngâm một chút, lại nói: "Đương nhiên, nói cho ngươi tin tức này, là muốn ngươi buông tay buông chân không cố kỵ đi làm, muốn làm thế nào thì làm thế nấy, ta chỉ cần thanh thế kinh người, càng lớn càng tốt."
Mộc Tử Tịch ở bên cạnh giật mình kêu lên.
Gì thế!
Người này điên rồi?
Y thật sự là Đệ Bát Kiếm Tiên?
Đầu bị nước vào?
Chẳng lẽ y không biết, mặc dù bị Tang lão áp chế, Từ Tiểu Thụ vẫn có thể làm ra đủ loại chuyện tà ác không thể diễn tả.
Thật giao cho hắn quyền hạn này, Đông Thiên Vương Thành, còn không nổ?
Mộc Tử Tịch không quan tâm Đông Thiên Vương Thành rốt cuộc mạnh cỡ nào, lớn bao nhiêu, liệu có bởi vì lực lượng một người, hoàn toàn mất đi trật tự.
Nàng chỉ biết, Tiên Thiên Từ Tiểu Thụ, đã có thể trêu chọc Vương Tọa, Trảm Đạo, thậm chí Thái Hư.
Thật cho hắn chỗ dựa. . .
"Không thể. . . ngô."
Nàng vừa hé miệng, thế nhưng Từ Tiểu Thụ đã nhanh tay bịt miệng nàng lại, kéo ra sau lưng, mặc kệ nàng chân đá loạn đả, thần sắc bình tĩnh nhìn Bát Tôn Am.
"Ta xảy ra chuyện, làm sao liên hệ ngươi?"
Trái tim Bát Tôn Am đột nhiên đập nhanh một nhịp.
Chiến tích phá hoại của Từ Tiểu Thụ, phần lớn là do Tang lão nhị nói cho y biết.
Thật lòng y chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Dù sao sự tình hậu Bạch Quật, giao chiến với Cẩu Vô Nguyệt, vốn nằm trong dự liệu của y.
Những thứ này, hoàn toàn không liên quan gì đến Từ Tiểu Thụ.
Chuyện duy nhất khiến y bất ngờ, chính là Tẫn Chiếu lão tổ vậy mà không tiếp tục ẩn nhẫn, cấp tốc liên hệ với Từ Tiểu Thụ.
Ngoài chuyện đó ra, con đường Từ Tiểu Thụ đi qua, tựa hồ không mấy đặc sắc?
Lực phá hoại rất lớn. . . sao?
Bát Tôn Am bình tâm tĩnh khí.
Y dự định làm một đợt lớn, Tiên Thiên nho nhỏ, lực phá hoại có thể lớn đến cỡ nào.
Nói không chừng đến cuối cùng, còn phải dựa vào đám người Thuyết Thư trợ giúp một tay.
Tựa hồ cũng không có khoa trương như mình nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận