Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1942: Hàn Thiên Chi Chồn (2)

"Trần! ! Đàm! ! !"
"Nhận kêu gọi, điểm bị động, +1."
Thời điểm từ sắc tà khí tán đi, bạch vụ hàn khí lần nữa giáng lâm, Hàn gia đã khôi phục hình thái nhân loại, từ trong phòng giam bước ra.
Trên khuôn mặt trắng nõn tràn ngập hắc sắc ma văn, hai mắt cũng xuất hiện tử sắc, trở nên vô cùng tà dị.
Tuy nhiên đáng chú ý nhất chính là, y phục trước ngực Hàn gia đã hoàn toàn biến mất, lồng ngực khảm lấy con mắt màu tím lớn cỡ đầu người, máu me đầm đìa, tà khí bắn ra bốn phía.
"Y trúng chiêu!"
Tha Yêu Yêu, Dạ Kiêu ngoái nhìn, đồng thời biến sắc.
Hàn gia thế mà thật trúng chiêu, y tuyệt đối đã xem thường Trần Đàm, tên kia thoạt nhìn yếu kém, lại có thể trong nháy mắt hóa giải băng sương phong cấm cấp bậc Bán Thánh, đồng thời còn khảm Túy âm Chi Nhãn vào trong người y.
"Đại Từ Đại Bi Thủ. . ."
"Thần mẹ nó Đại Từ Đại Bi Thủ. . ."
Hàn gia tức sùi bọt mép, chuyển mắt nhìn xuống ngực, phát hiện Túy âm Chi Nhãn đang chậm rãi nhúc nhích, trong khoảng thời gian ngắn không thể giải quyết được, chỉ có thể tạm thời đóng băng.
Dạ Kiêu nghĩ lại mà sợ.
Nàng từng trúng qua một kích này.
Nhưng bởi vì lúc ấy cẩn thận, sớm giải trừ thân thể hạn chế, biến thành cú đen ba chân hóa giải.
Hiện tại xem ra, ngay cả Bán Thánh Hàn gia, sau khi bị trúng chiêu đều bất lực giải quyết!
Nơi xa, Từ Tiểu Thụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thế liền hé mắt nhìn, sau đó lần nữa nhắm mắt lại, giả bộ kiệt lực, tiếp tục điều tức.
"Hung ác!"
"Mặc dù chỉ là khí tức lực lượng Tổ Nguyên, thế nhưng chất lượng quá đủ, ngay cả Bán Thánh cũng không thể lập tức giải trừ!"
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng minh bạch vì sao Khương Bố Y kiêng kị lực lượng Ma Thần của Đằng Sơn Hải như vậy.
Cho dù chỉ là khí tức, nhưng một khi bị nó quấn lên, nếu không nắm giữ phương pháp hóa giải đặc thù, mặc kệ tu vi cảnh giới cao bao nhiêu, đều khó mà giải cấm.
"Chít chít chít chít!"
Hàn gia đầu đầy mồ hôi, đôi mắt đỏ bừng, trừng muốn rách cả mí mắt, đột nhiên ngửa đầu cười the thé, dùng băng hàn trấn trụ cảm xúc sắp mất khống chế, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, không bị "lực lượng Tà Thần" quấy nhiễu.
"Khá lắm, đều không phải đèn đã cạn dầu. . ."
Y nắm lấy Túy âm Chi Nhãn khảm ở trong ngực mình, muốn kéo ra, nhưng tựa hồ có chỗ cố kỵ.
Ánh mắt từ trên người Trần Đàm lướt qua, liếc nhìn Tha Yêu Yêu, cuối cùng dừng ở chỗ Dạ Kiêu đứng trên vai Tử Vong Đại Pháp Sư, không biết Hàn gia đang suy nghĩ chuyện gì.
"Vậy thì tới đi! "
Bất chợt, Hàn gia điên cuồng gào thét, tứ chi trương dương, dùng một loại tư thế không giống nhân loại, giống như mèo lớn nhảy lên không trung.
Cửu thiên lập tức trở nên băng hàn.
Khí tức Quỷ Thú màu đen tựa như thủy triều, từ trên người nó điên cuồng tuôn ra, hư không đông kết, toàn bộ Bất Xá Sảnh cơ hồ hóa thành thế giới băng hàn.
"Giải!"
Hàn gia ở trên không trung gầm thét, "bành" một tiếng quần áo trên người nổ tung, thân thể tăng vọt.
Nó khôi phục bản thể, dùng Quỷ Thú chi tư ép Túy âm Chi Nhãn khảm trong cơ thể ra ngoài, tạm thời áp chế lực lượng Tà Thần xâm nhập bản thân.
Sau đó, y biến thành sinh vật lớn hơn mười trượng, hình thể thon dài, tứ chi ngắn nhỏ, toàn thân mọc đầy lông trắng, tạo thành chỉnh thể với cái đuôi bồng bềnh lúc trước.
Cho dù giờ phút này nổi giận đùng đùng, bản thể Hàn gia cũng không có chút "dữ tợn" nào, so với Hư Không Thị, nó có thể được xưng là "tiểu xảo đáng yêu".
Khuôn mặt vừa giống mèo vừa giống chuột thuần trắng, ngoại trừ băng hàn quỷ khí màu đen, toàn thân trên dưới Hàn gia, chỉ có đôi mắt to tròn cùng mười mấy sợi râu hai bên má không phải màu trắng.
(Dịch: Độc giả vào google tìm "chồn tuyết" là ra hình.)
"Hàn Thiên Chi Chồn!"
Tha Yêu Yêu sửng sốt một lát, sau đó kinh thanh hô lên.
Dạ Kiêu đứng trên vai Tử Vong Đại Pháp Sư, đôi mắt giấu bên dưới mũ trùm khẽ nhấc, có chút hiếu kỳ.
Người khác không biết, thế nhưng thân là Hồng Y chấp đạo chúa tể, mỗi ngày liên hệ với Quỷ Thú, Tha Yêu Yêu sao có thể không nhận ra sinh vật đang đứng trước mặt mình, lúc này mở miệng giải thích:
"Hàn Thiên Chi Chồn, Quỷ Thú hệ Băng cấp bậc Bán Thánh, xuất xứ không rõ, mấy trăm năm trước do Nhan lão cùng Ngư lão phối hợp truy sát mới bắt được, là một đầu họa thú."
"Chiến lực thời kỳ toàn thịnh rất mạnh, sau khi bị bắt, đầu tiên phong bị tại Tẫn Chiếu Ngục Hải, mượn nhờ hỏa hệ cực hạn mới có thể trấn được."
"Sau đó Tẫn Chiếu Ngục Hải có biến, lại đi tới Tứ Tượng Bí Cảnh, thế nhưng tên này vẫn tiếp tục làm loạn, cuối cùng bị đánh vào nội đảo Hư Không Đảo mới yên ổn."
Tha Yêu Yêu không chút kiêng kị nói ra, tựa hồ hoàn toàn quên mất nơi này còn có người ngoài.
Từ Tiểu Thụ nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng Cảm Giác một mực chú ý chiến trường, nghe Tha Yêu Yêu nói như thế, trong lòng không khỏi giật mình.
"Hàn Thiên Chi Chồn, Tẫn Chiếu Ngục Hải?"
Hắn biết một trong Thất Đoạn Cấm, Tẫn Chiếu Ngục Hải, chính là tiền thân của Bạch Quật.
Cho nên, Hàn gia từng bị phong ấn bên trong Bạch Quật, mượn lực lượng Thất Đoạn Cấm đến trấn áp?
"Chuyện này. . ."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ có chút cổ quái.
Hắn nghĩ tới Linh Dung Trạch, nghĩ đến từ nơi đó thu hoạch được Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, nghĩ đến địa phương quỷ quái kia cuối cùng băng hỏa giao hội, phát sinh bạo tạc.
Không gian dị thứ nguyên to như vậy, hơn nữa còn lấy hệ hỏa làm chủ, sao có thể xuất hiện một nơi như Linh Dung Trạch, có một tòa tuyết sơn bị linh trận phong bế, bên trong thậm chí tồn tại thánh vật Tam Nhật Đống Kiếp?
Không thể nào?
Từ Tiểu Thụ càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đây tính là chuyện gì?
Đừng nói lực lượng hệ băng bên trong Linh Dung Trạch, là do Hàn gia để lại đi?
Gia hỏa này cũng từng bị nhốt vào trong Tứ Tượng Bí Cảnh, như vậy nhiễu loạn nó gây ra, sẽ không phải có liên quan đến "di tích Nhiễm Mính" đấy chứ?
Cuối cùng bị đánh vào nội đảo Hư Không Đảo. . .
Lông mi Từ Tiểu Thụ đột nhiên run lên, kém chút trợn mắt nhìn tới.
Nội đảo Hư Không Đảo, đây không phải địa bàn của Bát Tôn Am hay sao?
Hắc Bạch song mạch phụng Bát Tôn Am vi tôn, ngay cả Thánh Đế đều không ngoại lệ, Hàn gia từng bị nhốt ở trong nội đảo, có lẽ cũng là một trong số đó?
Nếu đúng như vậy, y khả năng cao chính là hậu thủ lão Bát lưu cho mình, từ nội đảo chạy ra tới Bất Xá Sảnh?
Không đúng!
Thánh Đế đều không làm được, Hàn gia sao có thể thoát ra được?
Dạ Kiêu hiển nhiên cũng có nghi vấn tương tự, nhưng nàng còn có bận tâm khác, đôi mắt giấu bên dưới mũ trùm thoáng chuyển động, liếc nhìn Trần Đàm nhắm mắt dưỡng thần.
Không đợi nàng hỏi, Tha Yêu Yêu biết nàng tích chữ như vàng, lần nữa vờ như bên cạnh không có ngoại nhân, tiếp tục nói ra:
"Hàn Thiên Chi Chồn am hiểu nhất chính là chạy trốn, nó có thể từ trong các loại vết nứt không gian, vết nứt thời gian, vết nứt phong ấn, khe hở đại đạo xuyên tới xuyên lui, khó lòng phòng bị."
"Nội đảo Hư Không Đảo, người khác không ra được, nhưng nếu là Hàn Thiên Chi Chồn, chỉ cần bỏ ra đại giới nhất định, trên lý thuyết nó vẫn có thể trốn ra."
"Chỉ là sau khi trốn ra, nó tựa hồ không tìm được phương hướng chuẩn, chui vào bên trong Bất Xá Sảnh, lần nữa bị phong cấm, cho đến khi các ngươi đến."
Cho nên. . .
Đây là một đầu Quỷ Thú Bán Thánh từ nội đảo Hư Không Đảo chạy ra, nhưng lại bị mất phương hướng?
Từ Tiểu Thụ nghe thế sợ run, hắn có thể tiếp nhận lời giải thích này nhanh hơn bất kỳ người nào, thậm chí nhanh hơn cả Hồng Y!
Tuy việc này nghe không hợp thói thường, thế nhưng quả thật có căn cứ.
Từ Tiểu Thụ chưa từng tiến vào nội đảo Hư Không Đảo, nhưng có vẻ như người càng mạnh càng khó đi ra, đều có hạn chế, chỉ có người có năng lực quỷ dị, mới có một chút xíu khả năng trốn ra.
Phong Vu Cẩn là một, Vô Cơ lão tổ là hai, hiện tại đến lượt Hàn gia Hàn Thiên Chi Chồn?
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ đã bắt đầu ngồi không yên.
Bởi vì nếu đúng như những gì hắn nghĩ, Hàn Thiên Chi Chồn. . . là người một nhà!
"Ta, đứng nhầm đội rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận