Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 213: Văn Minh, Theo Ta Đi

Hồng Huyễn Hoa Túc héo tàn, tiểu viện bị tổn hại nặng nề.
Tô Thiển Thiển bình tĩnh ôm Nhiêu Âm Âm đang dần khôi phục, khí sắc đê mê.
Nàng sững sờ nhìn thanh kiếm trong tay người bịt mặt ở trên bầu trời, trong mắt đầy vẻ không muốn.
Bởi vì được một thanh kiếm lựa chọn, mình cửa nát nhà tan.
Bởi vì mình muốn chọn thanh kiếm kia, những người quý trọng đều bị liên lụy chết đi.
Thậm chí ngay cả sư phụ cũng kém chút chết mất, nếu không phải Tang lão xuất hiện kịp thời, chỉ sợ ngay cả Tiểu Thú ca ca cũng sẽ...
Tô Thiển Thiển nắm chặt nắm đấm, căn bản không thể buông ra, nàng cũng muốn thoải mái, nhưng mà...
Rất khó!
Lời nói của người bịt mặt nàng nghe thấy rất rõ ràng, thậm chí lúc trước nàng cũng từng nghĩ qua, nhưng mà Trì Kiếm Nhân luôn phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với tử vong, đây là lời gia gia nàng từng nói.
"Gia gia..."
Suy nghĩ dần dần chếch đi, Tô Thiển Thiển nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến người nhà, nghĩ đến lời nói trước kia của ngươi bịt mặt.
"Là ta sai rồi sao?"
Lông mi run lên, nước mắt to như hạt đậu nhỏ ở trên mặt Nhiêu Âm Âm trên, tan rã ở khóe môi.
Nhiêu Âm Âm mở mắt ra, đầu ngón tay chạm tới khuôn mặt Tô Thiển Thiển.
Nàng nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán tiểu cô nương, âm thanh có chút suy yếu, nhưng lại thập phần kiên định:
"Thủ hộ luôn đi cùng với hy sinh, thành tựu là bởi vì trong lòng có yêu, người sống sót chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng như thế, mới càng có ý nghĩa!"
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đừng bi thương."
Tô Thiển Thiển rất là thương tâm, nước mắt rơi như mưa nói: "Thế nhưng muội không muốn kiếm, muội chỉ muốn bọn họ ở bên muội!"
Nhiêu Âm Âm bưng lấy gò má của nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, tiểu cô nương ngày thường luôn ngụy trang kiên cường, cuối cùng cũng tháo xuống tất cả phòng bị.
Nàng ôn nhu nói: "Một số thời khắc, chúng ta không có lựa chọn nào khác."
"Muội ghét thanh kiếm này, muội ghét bọn họ..."
Tô Thiển Thiển oa một tiếng gào khóc, chôn mặt vào trong ngực Nhiêu Âm Âm.
Nhiêu Âm Âm vỗ vỗ lưng nàng, ngọc dung đắng chát.
Nàng lật ra song chưởng, phía trên có vết máu khô, lúc trước ở trong phế tích lưu lại.
Ở giữa một mảnh đỏ thẫm, tựa như có hồng quang lưu chuyển, phác hoạ ra một cái hình dáng mơ hồ.
Tựa hồ là một nữ tử trần truồng, trên người mang theo xiềng xích, ôm đầu gối khóc ròng.
Nhiêu Âm Âm im ắng thở dài, linh nguyên tuôn ra, loại bỏ vết máu, đường vân màu đỏ thoáng cái biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng sờ lấy đầu tiểu cô nương, ôn nhu thì thầm nói: "Khóc đi, phát tiết thống khổ cùng bất mãn ra ngoài."
"Có đôi khi, không phải ngươi sai, mà là cái thế giới này sai!"
Ông.
Mộ Danh Thành Tuyết trong tay người bịt mặt run rẩy, cơ hồ cùng một thời gian, kiếm tu ở đây đều có thể cảm nhận được nó bi thương.
Một giọt máu bị bức ra, chảy qua thân kiếm tuyết trắng, nhỏ vào hư không.
Mộ Danh Thành Tuyết kịch liệt rung động, muốn tránh thoát người bịt mặt thao túng, thu lại giọt máu này.
Hưu!
Nhưng mà người bịt mặt vừa nhiếp, tuyết kiếm một lần nữa trở về trong tay.
Ngón tay y mơn trớn thân kiếm, sau khi run rẩy một trận, Mộ Danh Thành Tuyết đã yên tĩnh lại.
Sắc mặt Tiếu Thất Tu ảm đạm.
Cuối cùng, mình vẫn không thể nào bảo vệ được thứ quý giá nhất của đồ đệ, hiện tại là một thanh kiếm, tương lai...
"Vẫn là thực lực không đủ sao?"
Kiều Thiên Chi vỗ vai y, lúc này trầm mặc im ắng, mới là an ủi lớn nhất.
Từ Tiểu Thụ tựa hồ có thể nhìn thấy, hắn Cảm Giác đến vị trí của Tô Thiển Thiển, không khỏi ai thán.
Một số thời khắc, thân bất do kỷ...
"Xem ra không cần ngươi đưa ra đáp án, chủ nhân thanh kiếm này, đã lựa chọn." Trong mắt người bịt mặt có ý cười.
"Hắc hắc." Sầm Kiều Phu cười ra tiếng.
Khóe miệng Tang lão co quắp một trận, ông ta càng nhìn càng tức, song quyền mãnh liệt nắm chặt.
Phanh! Phanh!
Bạch sắc hỏa diễm trên thân hai người nổ tung, hai đoàn huyết vụ lập tức thấu thể bay ra.
"Khụ khụ."
Người bịt mặt rạn nứt tại chỗ, nhưng mà kiếm ý trên thân tái hiện, liên tục lôi kéo chữa trị.
"Phốc!" Sầm Kiều Phu trực tiếp phun máu, trợn mắt nhìn, "Ngươi..."
"Tiều phu!"
Người bịt mặt kịp thời mở miệng, y thật sợ hai lão đầu trước mặt lần nữa đánh nhau, nếu còn không dứt, chỉ sợ thật sẽ bị kéo lại.
"Cút cho khuất mắt lão phu!" Tang lão khó thở nói.
Lần thứ hai, đám gia hỏa này thật tưởng Linh Cung là đình viện nhà mình?
Nói đến là đến, nói đi là đi.
Nhưng mà, kết quả tựa hồ thật đúng là như vậy...
Ông ta hung hăng trừng Diệp Tiểu Thiên.
Lúc trước bảo gọi người, kết quả lại chỉ gọi tới một tên phế vật!
Diệp Tiểu Thiên mặt mũi vô tội, y làm sao biết Thánh Thần Điện chỉ qua loa cho xong, y hung hăng trừng mắt liếc Giang Biên Nhạn.
Một đám thiểu năng trí tuệ!
Giang Biên Nhạn hoang mang.
"Đi thôi."
Sầm Kiều Phu khuôn mặt tang thương, tựa hồ hoàn toàn không lo lắng vấn đề tuổi thọ, ông ta chém một búa lên trời, đại trận bị chém tan.
Một khe to lớn xuất hiện, khuôn mặt Kiều Thiên Chi co rút lại.
"Đợi, đợi một chút."
Người bịt mặt lại lên tiếng nói: "Còn có một chuyện cuối cùng chưa giải quyết."
"Hửm?" Sầm Kiều Phu quay đầu.
Ánh mắt người bịt mặt nhất chuyển, nhìn xuống thiếu niên duy nhất ở bên dưới.
"Văn Minh, ngươi muốn đi theo ta không?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng mất một hồi mới lấy lại tinh thần.
Ngọa tào, không đi đi còn nhắc tới ta làm gì?
Hắn vội vàng lui ra phía sau mấy bước, nhìn tứ đại Vương Tọa bảo tiêu ở trước mặt, lúc này mới cảm thấy an toàn.
"Văn Minh? Văn Minh là ai?" Từ Tiểu Thụ nhìn quanh bốn phía.
Người bịt mặt trầm mặc.
"Ngươi muốn dẫn con nhím này theo?" Sầm Kiều Phu kinh ngạc.
Giang Biên Nhạn cũng kinh ngạc quay đầu, Thánh Nô vậy mà lại coi trọng tiểu tử này, hắn có gì lạ thường?
Chỉ bởi vì có thể đứng đây quan chiến?
Khuôn mặt Tang lão lạnh lẽo, ông ta biết được người bịt mặt muốn tìm người, nhưng lại yên tĩnh lạ thường, tựa hồ không có dấu hiệu xuất thủ.
Từ Tiểu Thụ bị dày vò một trận, lần trước người bịt mặt muốn dẫn mình đi, không phải Tang lão cực kỳ lo lắng sao?
Sao lần này, hờ hững?
Không còn yêu mình?
Ài, nam nhân!
Người bịt mặt vẫn nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, không coi ai ra gì nói: "Tiểu tử, chỉ cần ngươi muốn, hiện tại ta liền có thể mang ngươi rời đi."
"Không, ta không muốn." Từ Tiểu Thụ quả quyết mở miệng.
"Ngươi suy nghĩ thêm một chút."
"Ta cự tuyệt!"
Có gì phải suy nghĩ, một tổ chức khủng bố tà ác, cho dù nhất thời huy hoàng, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị vùi dập giữa chợ.
Từ Tiểu Thụ cực kỳ thanh tỉnh, không có giống những người khác đi cân nhắc chuyện này, hắn cũng không muốn làm con chuột qua đường bị người người hô đánh hô giết.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Giang Biên Nhạn chấn kinh, tiểu tử này thật to gan, sau khi nhìn thấy chiến lực của người bịt mặt, lại dám nói chuyện như vậy.
Sầm Kiều Phu cũng nghe có chút mộng bức.
"Hảo tiểu tử, ngươi là con nhím có cá tính nhất trong đám hậu bối ta từng gặp, lão phu thưởng thức ngươi!"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Những người khác đã không còn cảm thấy kinh ngạc, ngay cả người bịt mặt cũng dần quen với phương thức nói chuyện của hắn.
"Vì sao không theo ta đi?"
Người bịt mặt nhẹ lau cự kiếm trong tay, tản mát ra áp bách chi ý.
Từ Tiểu Thụ phảng phất chưa từng phát giác, tự nhiên nói: "Ta sống ở Linh Cung rất tốt, tại sao phải đi theo ngươi? Đây mới là vấn đề a!"
Khí tức người bịt mặt trì trệ, tiểu tử này...
Cho dù đã quen với phương thức nói chuyện của hắn, nhưng vẫn luôn bị nghẹn lại.
"Ở đây sẽ chỉ khiến tài năng của ngươi bị mai một, đi theo ta, ta có thể dạy ngươi toàn bộ kiếm đạo!"
"Toàn bộ?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, khẩu khí không nhỏ a!
Nhưng mà...
"Thật ngại quá, kiếm đạo của ta, không cần người dạy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận