Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1492: Thệ ước thánh ngừng lá tung bay nam, phong vân cuồn cuộn đợi lửa đốt (length: 18049)

Ngọc Kinh thành lập tức xôn xao một mảnh.
Thất Kiếm Tiên chiến, bỗng nhiên kéo màn che ra.
Vừa mới lên sân khấu, chính là một chọi ba màn kịch, trong đó thậm chí có đệ nhất Kiếm Tiên Cốc Vũ? Thụ gia, lại phải tạo nên truyền thuyết?
"Tốt tốt quá, trận chiến này ta đồng ý, không cần đi Nam vực lại bớt được rất nhiều tiền đi đường, Thụ gia thực sự là tuyệt!"
"Bắc Kiếm Tiên ủng hộ, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!"
"Đánh nhau, đánh nhau!"
Người Trung vực không có nhiều sự chú ý như Đông vực, Nam vực Phong gia.
Có thể miễn phí xem thi đấu, lại ngay trước mắt, vẫn là ngày đó lúc ấy… So với việc động một chút lại chiến đấu dư ba sẽ ảnh hưởng đến sinh tử của người khác thì thánh chiến, kiếm tiên chiến xem đau đầu quá nhiều rồi.
Nhưng lời nói của Từ Tiểu Thụ rơi vào tai Mai Tị Nhân, Cốc Vũ, các loại, quả thực là mâu thuẫn lễ pháp. Mai Tị Nhân lặng lẽ lấy từ sau quạt giấy ra một ngọc giản, dán lên trán, không biết đang ghi chép cái gì. Tiếp đó giống như thả bồ câu đưa tin, một kiếm đưa ngọc giản kia vào trong không gian toái lưu.
Cốc Vũ thì là người đầu tiên không đồng ý, nghiêm mặt nói: "Cái này còn ra thể thống gì?"
"Không có đánh luân chiến, cũng không có đánh hội đồng, hay là một đánh ba."
"Lại nếu không có Phong gia Nam vực giám chiến, Cốc mỗ hôm nay sẽ không cùng ngươi đánh nhau, tùy ý hẹn lần khác cũng được."
Không đánh?
Bắc Bắc trong lòng lo lắng.
Từ Tiểu Thụ cũng nhíu mày, nhưng không nói gì, ngược lại nhìn về phía Liễu Phù Ngọc.
Hắn nhớ kỹ chiến ý của cô nương này, từ khoảnh khắc mình vào thành đầu tiên, đã kéo dài đến hiện tại, một mực không có giao chiến. Cũng có lẽ là lợi dụng điểm này, người của Thánh Thần Điện Đường mới mời Liễu Phù Ngọc đến đối phó trận.
Về phần chiến lực của nàng này bao nhiêu…. Từ Tiểu Thụ liếc nhìn thanh kiếm bất phàm bên hông nàng, cảm thấy vẫn cần phải đánh một dấu hỏi.
"Còn ngươi thì sao?" Hắn hỏi, người giữ kiếm của Kiếm Lâu, có lẽ cũng không kém được đi?
"Tùy ý." Liễu Phù Ngọc ngược lại không có gì, "Tuân thủ quy củ như thế này, có Phong gia giám chiến thì tốt nhất, không thì cũng được…. Ngươi chuẩn bị xong rồi, ta tùy thời tiếp chiến."
Khẩu khí thật lớn!
Từ Tiểu Thụ từ trong giọng điệu không chút dao động kia cảm nhận được sự tự tin mười phần, luyện linh sư của Ngọc Kinh thành, đúng là cuồng vọng đến mức không ai sánh bằng!
Thụ gia trước có ngọc trai, chiến tích đã ghi nửa bầu trời, đánh cho người của cả Ngọc Kinh thành không còn đường nào để đi.
Ngươi cái Liễu Phù Ngọc ngay cả lai lịch cũng không rõ ràng, giọng điệu này không giống như là ngươi muốn đi khiêu chiến Thụ gia, mà là Thụ gia nên đến chiến ngươi mới đúng?
"Nàng này thật ngông cuồng, ta đều nhìn không nổi, Thụ gia mau dạy dỗ nàng một trận cho tốt, để nàng làm lại người."
"Cũng phải nói, chiến lực của Từ Tiểu Thụ ta đã phục rồi, hắn ngay cả điện chủ Tuyền Cơ cũng có thể chém, cái Liễu Phù Ngọc này… ta chỉ có thể nói chúc phúc."
"Kẻ kiêu ngạo tất có sức mạnh, chắc nàng có lá bài tẩy gì?"
"Nhưng nàng cũng không nhìn xem đối diện là ai, đó là Thụ gia đấy! Ở trước mặt Thụ gia kẻ cuồng vọng nhiều lắm, Khương Bán Thánh, Nhiêu Bán Thánh, coi như ngay cả điện Tuyền Cơ…."
"Suỵt!"
"Ách, dù sao ta cứ xem nàng chết như thế nào là được!"
"Nhận mong đợi, bị động giá trị, + 8466."
"Nhận ủng hộ, bị động giá trị, + 2333."
Thu hồi tâm thần từ dưới trận xôn xao, Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Bắc Bắc, có chút tiếc nuối nói: "Xem ra không ai muốn giúp ngươi, Thánh Thần Điện Đường, quả nhiên đã mất lòng dân."
Bắc Bắc sắc mặt khó coi, phì phì trừng mắt về phía Cốc Vũ: "Cốc lão, chúng ta đã nói xong rồi!" Nàng còn buông kiếm, khoe đồ vật tròn cạnh đang lăn xuống, nhưng thực ra là Bán Thánh vị cách có cạnh có góc.
"Chỉ là đã hẹn xuất chiến, nhưng phải theo trình tự." Cốc Vũ kiên quyết như sắt, ranh giới cuối cùng căn bản không có khả năng nhượng bộ.
"Ta đã phái người Nam Vực đi tìm Phong gia, Phong gia biết tầm quan trọng của trận chiến này, nhanh thì nửa ngày, chậm thì một ngày, người giám chiến nhất định có thể chạy tới!" Bắc Bắc tức giận đến dậm chân.
"Ta cũng sẽ không chờ các ngươi nửa ngày." Từ Tiểu Thụ bật cười, "Sao thế, chuẩn bị nội chiến?"
"Ngươi im miệng!" Bắc Bắc trừng mắt.
"Ta nhắc nhở một chút, bình thường trong tình huống này, tức là lá bài của ngươi không đủ…" Từ Tiểu Thụ thân mật truyền âm, "Gấp đôi tiền cược đi, nói không chừng gấp ba, gấp bốn, có thưởng lớn thì sẽ có người xông pha."
"Ngươi câm miệng đi, ai muốn nghe ngươi nói chuyện hả?"
Bắc Bắc quay người bỏ đi, lại rơi vào trầm tư… Gấp đôi, gấp ba?
Vậy chính là ba cái Bán Thánh vị cách.
Quá quý giá, cho dù có đem Bắc Bắc nàng đóng gói bán cũng không đụng đến được số tiền cược cao như vậy! Ngay khi hiện trường rơi vào bế tắc, thời điểm Bắc Bắc bất lực.
Mai Tị Nhân đứng ngoài cuộc tiến lên một bước, khóe môi đã hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cất cao giọng nói: "Lão hủ ngược lại có một biện pháp điều hòa."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên quay lại, nháy mắt ra hiệu: Tiên sinh Tị Nhân, ngài là người của ta, không được giúp người khác nói chuyện!
Tất cả mọi người trong hội trường đều đi theo ngoái nhìn lại.
Bắc Bắc càng thêm hai mắt sáng ngời.
Đúng vậy, còn quên mất tiên sinh Tị Nhân.
Hắn thành danh đã lâu, nghe nói đã từng còn chỉ ra sai lầm cho tiền bối Phong Thính Trần.
Phong gia trong thời gian ngắn không ai chạy đến giám chiến, nhưng tư cách của tiên sinh Tị Nhân lại đầy đủ, chỉ cần sớm báo với Phong gia Nam Vực một tiếng. Hơn nữa tuy ông là người của Từ Tiểu Thụ, nếu bàn về công bằng chính nghĩa thì người của Thánh Thần Điện Đường còn tin Mai Tị Nhân hơn cả Từ Tiểu Thụ!
"Tiên sinh Tị Nhân, Bắc Bắc có một yêu cầu quá đáng…."
"Không, cô nương, lão hủ biết ngươi muốn nói gì, nhưng không cần thiết." Mai Tị Nhân giơ tay ngăn lại, mỉm cười lại nói: "Lão hủ đã liên hệ với Phong Thính Trần, cho hắn biết mọi việc ở đây, hắn chắc chắn coi trọng trận chiến này."
"Tin rằng giờ này, Phong gia đã đang gióng trống khua chiêng để chuẩn bị."
"Mà như các đạo cụ truyền phát hình ảnh, lúc Thất Kiếm Tiên vừa công bố bảng xếp hạng, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi."
"Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông…. Mà ngọn gió này, chúng ta ở đây vừa vặn có thể thổi lên, nhận đại diện của Phong gia." Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt quay đầu, đồng thời ý thức được điều gì.
Diệp Tiểu Thiên cảm nhận được mấy đạo ánh mắt từ trên thành xuống, cả người đều tê dại. Không phải….
Ta! Diệp Tiểu Thiên! Bán Thánh a!
Ta qua đây, tác dụng bảo hộ Ngọc Kinh thành còn chưa nói, nói trắng ra là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Hiện tại, các ngươi lại muốn coi ta như truyền tống trận xuyên vực vừa không tốn kém lại vừa không lệch lạc sao?
Các ngươi còn là người không vậy?!
"Ta từ chối."
Diệp Tiểu Thiên mặt mày xanh mét nói.
Thánh không thể nhục, áo nghĩa không gian không phải để dùng như thế này.
Mai Tị Nhân căn bản không để ý lời từ chối của Diệp Tiểu Thiên, nói xong thì nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, không cho hắn cơ hội nói, lại hướng đám người giải thích:
"Thánh chiến một khi thật sự bùng nổ, người chết thương nặng nhất vẫn là những bách tính tầng dưới chót của Ngọc Kinh thành."
"Ta, lão Trọng, lão Phương, lão Ngư, đều ở lại, cũng là vì vậy."
"Nhưng người đau lòng nhất vẫn phải là Diệp Bán Thánh, người đã bảo vệ Ngọc Kinh thành một ngày một đêm, vãn hồi vô số sinh mạng, thật sự đã làm được việc thương dân lo cho trời đất. Hắn nhất định không muốn thấy những thảm kịch đó xảy ra!"
Diệp Tiểu Thiên nghe mí mắt giật liên hồi, ngực bị vô số ánh mắt chăm chú soi mói, giống như là bị người cưỡng ép nâng cao, người tuy nhỏ nhưng toát lên vẻ khí phách.
Phiền phức quá! Thật là phiền lũ kiếm tu cổ hủ!
Thời điểm ở Thiên Tang Linh Cung đã thấy phiền, không phải là không có đạo lý…. Khóe môi Diệp Tiểu Thiên từ từ hé ra.
"Điện chủ Tuyền Cơ đã bị ngươi chém, việc của Lệ gia nếu có điều gì còn nghi vấn, sau này còn có thể bàn lại…." Ánh mắt của Mai Tị Nhân từ trên người Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Lệ Song Hành, Lệ Tịch Nhi, gật đầu chào hỏi sau đó lại nhìn xung quanh nói với thế gian:
"Lão hủ muốn xin các vị một chút thể diện."
"Kiếm tiên chiến sẽ thay thế thánh chiến, vinh nhục thắng bại, liên quan đến cả hai bên địch ta."
"Bất luận trận chiến này kết quả như thế nào, ta, Diệp Bán Thánh, lão Ngư, lão Phương, lão Trọng và các thánh khác, đều phải đặt đại lục lên trên hết, không được ra tay, để tránh cho sinh linh lầm than."
"Các vị có thể nể mặt, đáp ứng điều này không?"
Lời này vừa dứt, các thánh còn chưa phản ứng lại, người ở phía dưới Ngọc Kinh thành, đã cảm động đến rối tinh rối mù. Thụ gia vừa đến đã tuyên bố nổ thành, đồ thành, còn muốn giết lên Thánh Sơn, so với sát thần Vị Phong còn điên cuồng hơn.
Điện chủ Tuyền Cơ cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, dân chúng thấp cổ bé họng sống chết trong mắt nàng cũng giống như sâu kiến. Có thể cho qua thì sẽ cho qua.
Nhưng hận đã đến chân rồi thì vẫn sẽ đạp xuống mà đi.
Chỉ có Mai Tị Nhân, chỉ có vị tiên sinh Tị Nhân này, xem người là người mà đối đãi, còn để ý đến việc sống chết của người dân ở dưới! Hắn xứng đáng với hai chữ “Tiên sinh” này!
Lệ Song Hành dùng ý niệm truyền âm nói với Lệ Tịch Nhi một phen rồi dẫn đầu lên tiếng: "Ta đồng ý."
Lão Ngư, lão Trọng đồng thời giơ tay: "Không có ý kiến khác."
Ngược lại Phương Vấn Tâm liếc nhìn Từ Tiểu Thụ đang quỷ thú hóa, nhíu mày không lên tiếng, nhưng rất nhanh tai khẽ động, nói: "Đồng ý."
Chuyện lớn như vậy, ta đại diện được Thánh Thần Điện Đường sao?
Bắc Bắc nhìn ba vị thánh nhà mình đều đồng ý, bản thân cũng không dám làm ẩu.
Bán Thánh có thể đồng ý không ra tay, nàng tuyệt đối không có tư cách này thay điện chủ Tuyền Cơ đáp ứng việc này.
Bởi vì nếu như sau này lại có lệnh xuống, nói muốn tiếp tục xuất chiến, vậy thì Bắc Bắc nàng nên tuân theo lệnh của điện chủ Tuyền Cơ hay là tuân theo lệnh của tiên sinh Tị Nhân đây?
"Ta..."
Sắc mặt Bắc Bắc chần chờ, ngay lúc này tai khẽ động, truyền đến thanh âm của điện chủ Tuyền Cơ: "Đồng ý với hắn."
Trong tích tắc này, Bắc Bắc trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Với tính tình của điện chủ Tuyền Cơ, chuyện này có lẽ chỉ là kế hoãn binh, sau này nàng ta có lẽ vẫn sẽ tiếp tục gây sự? Bắc Bắc vẫn còn do dự.
Bên tai lại truyền đến giọng nói nghiêm nghị và nặng nề hơn: "Đồng ý với hắn!"
Bắc Bắc bất đắc dĩ: "Ta đồng ý."
Giống như Bắc Hòe "dạy bảo" vậy, vài câu tán đồng vang lên, Từ Tiểu Thụ thấy được hai luồng thần hồn đang sôi trào. Phương Vấn Tâm, Bắc Bắc.
Bọn họ không phải tự nguyện đồng ý, mà là bị ép buộc sao?
Đáng tiếc, đã không kịp thời khống chế đại trận Tuyền Cơ, ngăn cản khả năng truyền âm... Tị Nhân tiên sinh nhìn mình.
Từ Tiểu Thụ lại không dám quá lý tưởng để đối đãi với tất cả sự phát triển thực tế này. Đạo Toàn Cơ chắc chắn sẽ phản bội, chỉ cần viện binh của nàng ta đến...
Ngư, Trọng, Phương tam thánh dù lúc này đồng ý, sau này nếu có lệnh truyền xuống, vẫn phải tiếp bọn họ... Cái miệng minh ước này xem ra có nhiều vị Bán Thánh tán đồng, nhưng nghĩ kỹ lại thì chỉ là một tờ giấy mỏng, có thể dễ dàng phá bỏ. Dù Tị Nhân tiên sinh nói đến mức nào đi nữa...
Nên đáp ứng sao?
Từ Tiểu Thụ giơ tay lên, đồng thời cũng giơ chân lên: "Tị Nhân tiên sinh, dù sao lời ngài nói, ta tán thành cả hai tay hai chân!"
Tị Nhân tiên sinh thật sự ngây thơ sao?
Không, lão cáo già ấy không thể nào không nghĩ đến điều này.
Cái minh ước này dĩ nhiên sau này có thể bị hủy, nhưng dưới sự chứng kiến của mọi người, nó sẽ tạo ra một cái "Danh" chính nghĩa. Nếu mọi người sau này thật sự làm theo cái danh này, thì mọi việc đều là thiện.
Nếu đến lúc đó Thánh Thần Điện Đường bại trận, lại muốn bội ước, thì sẽ bị mang tiếng bất nghĩa, còn Từ Tiểu Thụ hắn sẽ trở thành người đại diện cho đạo chính nghĩa. Đồ thành đương nhiên không đến mức, Từ Tiểu Thụ từ trước đến nay cũng chỉ là dọa dẫm vậy thôi, không nghĩ tới muốn thật sự làm vậy.
Vậy thì những người mang đạo chính nghĩa, sẽ xử trí kẻ bất nghĩa. Vạch trần bộ mặt thật của bọn chúng, Từ Tiểu Thụ vô cùng thích làm loại chuyện này. Giờ khắc này, trong đầu hắn còn xuất hiện thêm vô vàn ý nghĩ gây tức giận, có thể dùng để đối phó với một mặt bẩn thỉu của Thánh Thần Điện Đường.
"Như thế, rất tốt."
Mai Tị Nhân thấy tất cả mọi người đều nể mặt, tự nhiên trên mặt nở nụ cười như gió xuân, sau đó lại nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên với nụ cười sâu sắc: "Vậy làm phiền Diệp Bán Thánh đến Nam vực dẫn người."
"Vị trí Phong gia, hẳn là Diệp Bán Thánh đã rõ?"
Diệp Tiểu Thiên uể oải, "Ừ" một tiếng, dưới chân đạp lên trận đồ áo nghĩa, một câu cũng không muốn nói, liền biến mất.
Nam vực, Phong gia.
Tọa lạc ở Tội Thổ, tuân theo tinh thần thời đại cổ kiếm tu, bộ tộc này ở Nam vực có thể nói là một sự tồn tại khác biệt. Bọn họ là số ít những người không bị treo thưởng!
Phàm là người họ Phong, tại Nam vực chỉ cần không gây ra chuyện quá đắc tội, dù bạn không phải là người nhà họ Phong... bên hông có đeo một thanh kiếm, ai thấy cũng đều nể mặt ba phần.
Phong gia thống trị một thành, gọi tắt là "Phong gia thành".
Phong gia thành thật ra rất nhỏ, thua xa Vương thành Đông Thiên, mà giống với loại thành nhỏ như Thiên Tang thành hơn.
Ở Nam vực, tuy vẫn có quận và thành do Thánh Thần Điện Đường phân chia, nhưng Thánh Thần Điện Đường không có quyền lên tiếng, người Nam vực cũng không hề công nhận.
Cho nên lãnh thổ Nam vực hết sức hỗn loạn, các phe cát cứ, thật giả lẫn lộn, có thể chiếm được một thành trên danh nghĩa đã là một thế lực siêu cường. Phong gia thành chỉ chia làm chủ gia và phụ thành.
Lấy ba danh lam thắng cảnh nổi tiếng thiên hạ "Tê Hạc Cư", "Kiếm Tháp", "Thính Phong Đình" xây thành dinh thự Phong gia, đó là chủ gia. Xung quanh chủ gia, như một trận đồ Bát Quái, trải dài các con đường dành cho người giỏi kiếm tu tập, đó là phụ thành. Giờ phút này, bên trong đại trạch Phong gia, khắp nơi đều đang sôi trào.
Các hạ nhân áo xám và thị nữ nhanh chân qua lại, vội vã đưa tin; người nhà họ Phong với trang phục khác màu ngự kiếm bay lượn, nhanh như sấm sét.
"Nhanh nhanh nhanh!"
"Tị Nhân tiên sinh tự mình truyền lệnh, chú ý, là "Tự mình"! Con cháu Phong gia, mau hành động!"
"Tất cả mọi người nghe kỹ cho ta... Lệnh của gia chủ, ai rảnh thì lập tức xuất động, liên hệ với các vương thành lớn ở năm vực, tìm những người cầm gương truyền đạo, trận chiến đầu tiên của bảng tranh giành vị trí kiếm tiên sắp khai hỏa!"
"Đặc biệt là gương truyền đạo bên Kiếm Thần Thiên Đông vực, tuyệt đối không được sơ suất, để cho người ở đó mở mang tầm mắt... Đệ Bát Kiếm Tiên thống trị giới cổ kiếm tu lâu như vậy, Tham Nguyệt Tiên Thành mới nổi cũng muốn lấn át chúng ta... Danh hiệu này, cũng đã đến lúc nên giành lại về cho Phong gia chúng ta!"
"Vâng!"
"Phong Tiêu Hàn ở đâu? Lệnh của gia chủ, lập tức đến kích hoạt đài quan chiến đầu tiên của phụ thành Phong gia, kiếm tiên Bắc Bắc, kiếm tiên Từ Tiểu Thụ, phải ghi lại hết phong thái trước khi chiến đấu... Đặc biệt là Thụ gia! Nơi chuẩn bị đài quan chiến đã sẵn sàng, mọi người đều đang đợi, nhanh chóng đến đó!"
"Vâng!"
"Phong Tiêu Sương ở đâu? Lệnh của gia chủ, lập tức đến "Tê Hạc Cư" mời tiền bối Dương Tích Chi Dương lão, cùng nhau đến "Thính Phong Đình" chờ thánh... Diệp Bán Thánh sắp đến, đây là việc lớn của Phong gia, tuyệt đối không thể lười biếng! Nhớ kỹ, Bán Thánh họ Diệp, gọi sai sau này không cần đến gặp ta, tự vẫn là xong!"
"Vâng!"
"Phong Trung Chỉ ở đâu? Lệnh của gia chủ, lập tức đến "Kiếm Tháp", mời Hạc Kiếm Thính Trần ra tháp, đốt hương, lau kiếm, thử kim, phong vỏ... Tất cả quá trình mời kiếm, đều do ngươi phụ trách! Nhớ kỹ, đây là vinh dự của ngươi, cơ hội chỉ có một lần, mau đến đó!"
"Vâng! ! !"
"Phong Trung Túy ở đâu? Tên nhãi con nhà ngươi, lại trộm rượu! Lệnh của gia chủ..."
Vút!
Phong gia đang náo động điên cuồng, đột nhiên dừng lại, tất cả theo âm thanh nhìn lên không trung.
Trong phụ thành Phong gia, từng kiếm tu luyện linh sư, nhiệt huyết dâng trào, lòng tràn đầy mong đợi, bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Trên đài quan chiến số một, nơi quảng trường rộng lớn có thể chứa mười vạn người, trước một tấm gương lớn dài trăm trượng, có thể truyền âm, truyền cảnh, truyền ý truyền đạo, từng kiếm tu bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên.
"Từ thiếu..."
Trong đám người, Tiêu Vãn Phong sờ tay lên ngực, nơi trái tim bùng cháy kiếm ý.
Ánh mắt nóng ruột của hắn chuyển từ ánh sáng trên gương truyền đạo, sang bầu trời.
Chỉ thấy trên trời cao, thánh lực dao động, nhanh chóng mở ra một vòng trận đồ áo nghĩa rực rỡ. Bên trong có đạo tắc phức tạp, thông hiểu chân lý đại đạo, khiến người ta khiếp sợ.
Trong đại trạch Phong gia, trên Thính Phong đình, một bóng dáng già nua dẫn đầu bay ra ngoài theo tiếng kiếm ngân: "Cung nghênh Diệp Bán Thánh!"
Một tiếng này, trung khí hùng hồn, vang vọng khắp Phong gia thành.
Tất cả các cổ kiếm tu, luyện linh sư trong Phong gia thành cùng chấn động, trăm miệng một lời hô to: "Cung nghênh Diệp Bán Thánh! ! !"
Tiếng hô như thủy triều, không gian rung động.
Diệp Tiểu Thiên xuất hiện trên trận đồ áo nghĩa, khi nhìn xuống, chỉ thấy chúng sinh dưới đất đều cúi đầu chắp tay. Giờ phút này, sự uể oải của hắn bỗng tan biến.
Truyền tống trận thì cứ truyền tống trận vậy đi!
Mẹ nó, phong thánh lâu như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tôn trọng. Diệp Tiểu Thiên phất tay áo, tươi cười rạng rỡ:
"Tốt."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận