Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1535: Linh cữu vì xác Ly làm rùa, gánh nước một đâm Niệm thành tro (length: 18544)

"Ầm!"
Bàn chân khổng lồ ánh vàng lại giáng xuống, mặt đất hoàn toàn sụp đổ.
Một cước giẫm lên Ám bộ thủ tọa Niệm, một cước giẫm lên Bán Thánh Nguyệt Cung Ly.
Bụng bầu vượt mặt Chu Thiên Tham thấy mí mắt giật loạn, bị cái này tàn bạo thủ pháp làm cho rung động đến cực điểm.
Trên đường đi, từ Thiên Tang Linh Cung đến Bổ Thụ Tông, Chu Thiên Tham đã nghe vô số chuyện về Từ Tiểu Thụ.
Biến hình....
Biến lớn.... Biến tính!
Cái gì cũng có!
Nhưng những tin đồn ấy mãi mãi chỉ là tin đồn.
Nghe danh không bằng một thấy, tận mắt chứng kiến một cước bạo lực phát tiết đến cực hạn này, còn khiến người ta phải ngẩn người hơn cả lúc bị hắn chém một đao.
"Quá kinh khủng!"
Mấy người bị Long Dung Giới vây khốn ai nấy cũng tái mặt.
Hình thể khổng lồ của cự nhân ánh vàng hung hăng vận chuyển, không hề liên quan gì đến “vụng về” hay “chậm chạp”, tốc độ nhanh nhẹn và phản ứng linh hoạt kết hợp lại khiến người ta cảm thấy bất lực vô cùng.
Hắn kiếm, thánh lực, tổ nguyên lực và cả triệt thần niệm đều chưa dùng đến! Chỉ giẫm hai cước mà thôi….
"Đại nhân Nguyệt Cung Ly cũng bị giẫm chết rồi sao?"
Giữa vô vàn tò mò, Cự Nhân Cuồng Bạo chậm rãi nhấc bàn chân vàng của mình lên.
Cảm nhận của Từ Tiểu Thụ khi tự mình giẫm người khác khác hẳn với người ngoài cuộc, hắn nhận được những phản hồi rõ ràng nhất.
Hắn biết Nguyệt Cung Ly không nát.
Vừa rồi Cự Nhân Cuồng Bạo chỉ giống như giẫm phải một con rùa đen lớn, toàn thân lực lưỡng, cả các loại bị động kỹ năng phản chấn đều khiến hắn bị chấn đến đau nhức.
"Cái thứ gì?"
Không chỉ Từ Tiểu Thụ mà tất cả mọi người đều tò mò nhìn xung quanh.
Chân vừa nhấc lên, mọi người không thấy Nguyệt Cung Ly mà thấy một cái quan tài màu xanh xám.
Quan tài không nhỏ, phong kín sự tà ác mờ nhạt, dán đầy lá bùa màu vàng.
Cự Nhân Cuồng Bạo giờ tuy đã thu bớt kích thước nhưng cũng phải cao đến ba mươi trượng.
Cái quan tài màu âm u, chỉ bằng nửa bàn chân của nó, nhìn xuống dưới vẫn dài hơn ba trượng.
Quả thực nó không có ý nghĩa gì so với cự nhân, nhưng đối với người bình thường mà nói có thể xem là cực lớn.
Hiển nhiên, nó không dùng để đựng người.
"Cái quan tài lớn này...."
Dù ở đây đều là các bậc lão niên bối sống nhiều năm tháng, nhưng hiếm ai nhận ra vật này.
Lực phòng ngự của nó nhìn sơ đã thấy rất cao, có thể chống lại được một cú giẫm của Cự Nhân Cuồng Bạo, vô cùng cường đại.
Nhưng đây có phải là tất cả?
Không!
Điểm chính là những tia tà lực mờ nhạt vẫn tràn ra từ kẽ quan tài bị đóng đinh... Cái này càng khiến người ta sợ hãi!
"Cái thứ gì?"
"Tổ nguyên lực?"
"Không biết nữa, nhưng cảm giác có chút mạnh mẽ...."
Mọi người dần dần lùi lại, cố ý tránh xa chiến trường.
Nếu không phải Long Dung Giới phong tỏa chiến trường, Thụ gia rõ ràng cũng không muốn cho những người này rời đi, thậm chí có người còn không muốn nhìn nữa.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Nhìn tiếp, sớm muộn gì cũng bị vạ lây!
"Âm Linh Quan Tài?"
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm vào cái quan tài dưới chân, trong đầu lóe lên thông tin của Lý Phú Quý...
Chiến trường rơi vào tĩnh lặng.
Một cái quan tài dưới chân cự nhân, mặt đất đầy vết rạn như mạng nhện trải dài ngàn dặm.
Trong Long Dung Giới, nhiệt độ bỗng trở nên lạnh lẽo băng giá, âm lãnh thấm vào tận xương, khiến người ta run rẩy.
"Không sai!"
Bầu không khí quỷ dị này rất nhanh bị một tiếng than thở mang vẻ bất lực phá vỡ, giọng nói từ trong quan tài phát ra:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi cũng có kiến thức đấy, đây chính là một trong mười dị năng vũ khí hàng đầu, Âm Linh Quan Tài."
"Chưa bàn đến những năng lực khác, ít nhất với nó trong tay ta, ngươi tuyệt đối không thể phá vỡ được lớp phòng ngự này."
"Giờ, chúng ta có thể yên tĩnh nói chuyện rồi chứ?"
Mọi người ở khu vực rìa chiến trường đều ngước mắt nhìn qua.
Chu Thiên Tham vuốt bụng lớn nhìn qua.
Tất cả đều trợn to mắt, trong đầu cùng lúc hiện lên một ý nghĩ hoang đường...
"Hắn đang uy hiếp Thụ gia?"
Một giây sau!
Kinh hãi tột độ!
Chỉ thấy Thụ gia hóa thân cự nhân ánh vàng, sau khi giọng nói của Nguyệt Cung Ly ngừng lại thì bắt đầu một cước tiếp một cước, liều mạng đạp xuống dưới.
"Ầm ầm ầm ầm ầm oanh!"
Mặt đất đều bị nó đạp xuyên thủng!
Âm Linh Quan Tài bị nó giẫm đến lún sâu xuống dưới đáy hố đất!
Lấy Cự Nhân Cuồng Bạo làm trung tâm, cả mảng chiến trường sau những cú đạp rơi kia đều đang đổ sụp xuống dưới, theo sự rung chuyển không ngừng của mặt đất… "Ta, mẹ nó!"
Trong tiếng nổ, giọng của Nguyệt Cung Ly đã lạc cả đi: "Đừng làm...!"
"Chấn, chấn đến ta!"
"Mẹ kiếp! Đừng đạp nữa... Nó nó nó! Nó kẹt ta rồi!"
"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại—"
Tất cả đều ôm trán, da đầu tê dại.
Chu Thiên Tham càng hít vào một hơi lạnh: “Ta đã bảo là kích thước không khớp rồi mà, sẽ bị trượt thôi....” Cự nhân lắp cái quan tài chứa một người hình thể nhỏ bé, thế này không phải là dùng lực giẫm cho chết tươi sao? Cự Nhân Cuồng Bạo nghe ra ý đau khổ trong giọng nói, ngừng lại hành động tàn nhẫn của mình.
Nguyệt Cung Ly nén lại tiếng thở yếu ớt của mình rồi lại lên tiếng: "Từ Tiểu...."
Lời còn chưa dứt!
Mọi người kinh hãi lại thấy cự nhân thu nhỏ xoay người lại, hai tay cắm thẳng xuống đất.
Chiếc quan tài màu lam xám Âm Linh Quan Tài lập tức bị nó nhấc lên khỏi mặt đất, giơ cao!
"Uy! Uy! Uy...."
Giọng của Nguyệt Cung Ly mang theo chút run rẩy từ trong bay ra, giọng nghẹn ngào: “Đừng có làm bậy, đừng có làm bậy… A!” Rầm!
Cự Nhân Cuồng Bạo co lại đầy bạo lực, Âm Linh Quan Tài bị vung mạnh thành vòng cung, phá nát không gian, phá nát mặt đất.
"Phụt!"
Một tiếng phun máu vang lên từ bên trong.
Binh!
Cự Nhân Cuồng Bạo lại co rút, Âm Linh Quan Tài bị quật từ trái sang phải, tạo thành một vòng cung trên không trung, đánh nát không gian, mặt đất bên phải.
“Ốc… Ta…” Rầm! Lại quật sang bên trái.
Bang! Lại quật sang bên phải.
Rầm! Trái… Bang!
Phải… “Dừng tay! Thụ gia dừng tay!” Khi Cự Nhân Cuồng Bạo đã bắt đầu đứng không vững mà vẫn đánh, Nguyệt Cung Ly còn chưa ý thức được, chỉ cố gắng lên tiếng: “Cho ta một cơ hội, cho ta ra trước…” Bành bang bành bang bành bang bành bang bành bang bành hoả… Trước cơn bão là sự tĩnh lặng, cao trào quật đánh chính thức giáng xuống!
Dưới ánh lửa Bạch Viêm rực rỡ của Long Dung Giới, cự nhân ánh vàng trung bình tấn cắm vào mặt đất, nửa thân trên hai bên vung cao với tốc độ nhanh tạo thành một cái bóng mờ.
Đôi tay vốn nhìn có vẻ cồng kềnh nhưng cực kỳ khỏe mạnh của nó mạnh mẽ vung Âm Linh Quan Tài giống như một thứ đồ chơi hung bạo đập qua đập lại liên tục.
"Bịch."
Dưới Long Dung Giới, có người nhìn đến nhìn đi, mặt tái mét ngã xuống đất.
"Sao thế?"
Chu Thiên Tham vừa nghiêng đầu, vô ý định đỡ người này lên, nhưng chợt nghĩ đến đây là một người trong đoàn truy sát, liền rụt tay lại.
"Người của Thánh Thần Điện Đường à?"
Một nam tử mặt nhọn bên hông mắt vừa nghiêng, cười nói:
"Sợ là tự vẫn rồi thôi, đây là cách chết nhanh nhất, cũng có thể đi báo tin cho Thương Sinh Đại Đế của các ngươi.” "Nếu như rơi vào tay Thụ gia, các ngươi chết một đòn thì tính là may rồi, nếu thân xác các ngươi mà cứng cáp chút, phòng ngự mạnh chút…” Hắn chỉ vào món đồ chơi quan tài trên tay Cự Nhân Cuồng Bạo ở đằng xa, khóe miệng cong thành một đường xiên:
“Thì kết cục sẽ giống cái đó!” Lẫn trong đám đông, một nam tử tướng mạo bình thường, chiều cao bình thường, tu vi cũng bình thường ngoái đầu liếc qua người vừa lên tiếng, lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài Long Dung Giới, trầm mặc thu ánh mắt nhìn về phía chiến trường.
Hắn rõ ràng không nói gì.
Vừa rồi nên kinh hãi thì kinh hãi, nên rung động thì rung động, nói chung là mặc cho dòng đời trôi.
Nhẫn nhịn đến giờ liền ý chí muốn chạy trốn cũng không dám nảy sinh, không dám có một cử chỉ khác người nào.
Chỉ dư ra một chút tò mò nhìn… Chỉ một chút!
"Vù."
Gió lớn lướt qua mặt.
Thời gian như ngưng đọng lại tại thời khắc này.
Bụi đất xung quanh tung bay, tất cả mọi người “Ngao” một tiếng lại bay lên, kể cả Chu Thiên Tham bụng lớn kia và cả túi Thần Chi Mệnh Tinh không ai dám đụng tới… Ánh vàng! Lấp kín tầm mắt!
Người khổng lồ kia lại xuất hiện từ xa, xoay tròn Âm Linh Quan Tài, mang theo thế chém Thánh Sơn hung hăng giáng xuống cái đồ chơi cứng rắn đến kinh khủng mà vẫn không vỡ vào mặt mình:
“Mẹ nó nhìn cái gì mà nhìn!” “Chuyện bên ngoài Long Dung Giới, Nguyệt Cung Ly nhìn được, ngươi cái loại người qua đường Giáp Ất Bính Đinh cũng nhìn được sao?!” Rầm.
Trong nháy mắt, nhịp tim của Niệm lỡ đi một nhịp.
Từ Tiểu Thụ đánh Nguyệt Cung Ly chỉ là giả, chú ý toàn bộ động thái của đám người mới là thật?
Hắn giết "Niệm" bên ngoài Long Dung Giới chỉ là giả, tương kế tựu kế tính toán mới là thật? Mạnh tay quật linh cữu chỉ là hả giận, một đao găm báo thù một đêm mới là thật? Không kịp chuẩn bị không gian xuyên toa… Đón đầu liền chém Âm Linh Quan Tài… Tất cả tất cả, đều xảy đến quá đột ngột.
Niệm bước một bước hụt, chẳng những không kịp phản ứng, mà còn biến mất tại chỗ.
“Mị Ảnh Xuyên Linh!” Ngay thời khắc ánh vàng vừa tới, kẻ qua đường Giáp bình thường không có gì đặc biệt lẫn trong đám đông, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, rút Hoàn Niệm Dao Găm ra, xuất hiện ở sau đầu cự nhân ánh vàng… Một dao găm!
"Thánh Hồn Chết!"
Ảo ảnh viễn cổ mờ ảo khổng lồ của thần thánh ngưng tụ sau lưng rồi vỡ nát thành năng lượng khuếch trương.
Sức mạnh thần tính khủng khiếp rót vào cơ thể khiến đôi mắt điềm tĩnh, lạnh nhạt của Niệm không kìm được lộ ra vẻ đau khổ.
Nhưng vẫn cố dùng nó để đổi lấy một kích trí mạng hơn!
“Hoa!” Những người xung quanh dù ngốc đến đâu cũng đã phản ứng kịp, ngoại trừ Chu Thiên Tham.
Vừa rồi là một đòn tấn công thầm lặng, nếu một đòn không thành thì phải mau chóng trốn xa.
Thụ gia không để cho người khác lừa gạt, hắn phản ứng lại, đem cái "Niệm" kia giẫm chết.
Đáng tiếc là, kẻ hiểu rõ Thụ gia mà đến từ Long Dung Giới chịu chết giả, "Niệm" kia có lẽ chỉ là một kẻ đáng thương của Thánh Thần Điện Đường.
Bây giờ, tiếng một kích vang lên, chân tướng phơi bày, tử chiến đến cùng.
Cái bóng tổ thần bỗng nhiên bùng phát, sức mạnh thần tính đáng sợ, tất cả đều tụ hợp vào một trong chín đại vô thượng thần khí - Hoàn Niệm Dao Găm, hóa thành một đòn chí mạng nhắm vào linh hồn...
Thụ gia, chống đỡ nổi không?
"Dừng tay!"
Đến lúc này, bên trong Âm Linh Quan Tài giống như bị nghẹn đầy máu, tiếng kinh hô chậm nửa nhịp mới khoan thai đến chậm.
"Oanh!"
Quan tài lớn trong tay cự nhân, hung bạo rút xuống mặt đất.
Khói bụi tạo nên cùng với lực trùng kích mạnh mẽ, lập tức đánh bay những người xung quanh, nghiền nát.
"Nằm..."
Chu Thiên Tham nhào lộn một cái, bắt lấy Thần Chi Mệnh Tinh, đồng thời kích phát lực lượng bên trong miễn cưỡng bảo vệ mình.
Những người khác đến gần, không may mắn như vậy nữa.
Có người có thủ đoạn bảo mệnh thì chống được sóng xung kích.
Không có thì tại chỗ nát vụn như ánh sao, vĩnh viễn mất đi tư cách truy đuổi truyền thừa trảm thần quan.
"Cẩn thận!"
Chu Thiên Tham không chú ý người khác, chỉ quay đầu hét lớn.
Âm Linh Quan Tài đã rút xuống đất, Niệm đã sớm bỏ chạy, vậy chẳng phải là Từ Tiểu Thụ cự nhân rỗng tuếch... nghển cổ lên mà giết sao?
"Xùy!"
Không hề lưu tình!
Hoàn Niệm Dao Găm mạnh mẽ xuyên qua đầu Cuồng Bạo Cự Nhân, phá tan trùng trùng trở ngại, đâm thủng.
Thân thể Niệm thậm chí do quán tính sử dụng mười hai phần lực, từ sau đầu cự nhân vòng ra phía trước, cuối cùng đập ầm ầm lên nắp Âm Linh Quan Tài, cánh tay rơi xuống gãy xương.
"Đông!"
Quan tài rung động.
Bên trong vang lên tiếng thở dài nặng nề cùng tiếng khạc máu: "Ngươi không nên ra tay...."
"Hắn có phòng bị và hắn không phòng bị là hai người khác nhau."
Toàn trường im lặng.
Yên ắng như tờ!
Chu Thiên Tham mờ mịt nhìn cự nhân kim quang bị đâm xuyên đầu, rồi nhìn Niệm bị mình đánh gãy xương... Không phải chứ?
Chuyện gì xảy ra?
Rốt cuộc ai thắng, Nguyệt Cung Ly đang nói gì?
"Một kiếm này..."
"Tây Phong Điêu Tuyết."
Xa xa, bên ngoài chiến trường, bỗng nhiên vang lên một tiếng nhỏ.
Chu Thiên Tham không nghe rõ lắm, đầu rụt lại, sững sờ nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Thấy bên kia xuất hiện một bóng đen tiêu sái, hắn nghiêng người, nghiêng mặt, thanh Hữu Tứ Kiếm màu đen trong tay vòng vo hai vòng trước mặt, phong tao đến chậm rãi tra vào vỏ.
"Cạch."
Khi tận vỏ, Chu Thiên Tham hoảng hốt trong mắt.
Hữu Tứ Kiếm?
Từ Tiểu Thụ?
Hắn chẳng phải đã biến lớn, biến thành cự nhân, ở chỗ này bị đâm xuyên... Sao? Một khoảnh khắc, bông tuyết rơi trên chóp mũi.
Quay đầu lại, cự nhân kim quang trong chiến trường "Oanh" nổ thành những mảnh vụn như mặt kính, lại hóa thành mai đỏ cùng tuyết bay xen lẫn giữa hư ảo và chân thực, nhẹ nhàng tàn lụi.
"Xùy!"
Ngã trên Âm Linh Quan Tài, mới miễn cưỡng nhấc thân eo lên, chỗ cổ Niệm bỗng nhiên có một vòng kiếm khí Hữu Tứ Kiếm màu đen quét ra.
Kiếm khí cắt không sâu không cạn, không dùng kiếm niệm, chỉ phá vỡ mạch máu, không đến mức chém đầu tại chỗ.
Rõ ràng, người xuất kiếm nắm bắt đến đỉnh cao về giới hạn thống khổ mà sinh mệnh thể có thể tiếp nhận.
Mặt Niệm nhíu lại, hai mắt nhấp nháy đau đớn, đưa tay ôm cổ.
"Xuy xuy xuy!"
Tay vừa khẽ động, chỗ cánh tay lớn, chỗ khuỷu tay, chỗ cổ tay, mỗi nơi đều bắn ra một vòng kiếm khí màu đen.
Cổ không che kịp, gân tay bị kiếm khí gỡ đến nát vụn như rối gỗ mất khống chế chỉ có thể bất lực rủ xuống, lại đánh tới đùi.
"Xuy xuy xuy xuy xuy!"
Lần này, theo thân thể rung động dữ dội, trước ngực, sau lưng, đùi, khớp gối, mắt cá chân... toàn thân!
So le nhau!
Vô số kiếm khí màu đen quét ra, bay lượn về phía xa, đẹp như u lan đen!
"Ta!"
Chu Thiên Tham một người thô kệch, lúc này cũng rung động trước nghệ thuật mỹ học một kiếm này, thấy lỗ chân lông thư giãn.
Hắn trơ mắt nhìn kiếm khí từng tầng lột lớp nhục thân tên gia hỏa Niệm, không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn vị trí cự nhân kim quang vừa rồi...
"Huyễn Kiếm thuật?"
Lại nhịn không được nhìn về phía kiếm khách phong tao nghiêng kiếm đứng ngoài chiến trường Từ Tiểu Thụ...
"Tây Phong Điêu Tuyết?"
Đây chẳng phải là chiêu kiếm nhỏ của hắn ở Thiên Tang Linh Cung sao?
Đóa hoa màu đen rơi trên thân Niệm, liên quan gì đến Tây Phong Điêu Tuyết? Ngươi tùy tiện há miệng liền ra!
"A, có..."
Nhìn Từ Tiểu Thụ vẫn còn dư vị một kiếm vừa rồi, hít thở nhẹ mũi, vẻ mặt say mê, Chu Thiên Tham nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống.
Bổ Thụ Tông, bắt buộc phải làm!
Truyền cho con cháu truyền nhân ngàn ngàn đời, vậy nhất định phải thắng hắn một lần, hắn quá đáng ghét!
"Phanh."
Kiếm khí hoa rơi xuống bụi, cuối cùng tan hết.
Khi hung ma chi khí của Hữu Tứ Kiếm chồng chất đến một lượng cực hạn, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng không thể ép xuống, cả người Niệm bị ma khí xâm nhập, nổ thành một đống đồ chơi đẫm máu khó coi sau khi tẩu hỏa nhập ma.
Giống như Tang lão sau khi trúng tên.
"Ngô..."
Dù vậy.
Từ Tiểu Thụ quay đầu lại, nhìn vị tân nhậm thủ tọa Ám bộ, đối phương lại chỉ chịu đựng được mà phát ra tiếng kêu đau đớn này.
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."
Nguyền rủa? Từ Tiểu Thụ nhíu mày.
Ngoại trừ tiểu sư muội, thật là có người đang sau đại chiến đường đường chính chính, vừa trò chuyện về nguyền rủa để an ủi bản thân? Hắn lại giật mình.
Không phải là nguyền rủa kiểu Thiên Nhân Ngũ Suy đấy chứ?
Mặc dù linh ý tất cả đều ổn thỏa, ý thức tinh thần cũng không báo khác thường.
Niệm trúng kiếm của Hữu Tứ Kiếm, mà không phải cổ kiếm tu, hiển nhiên không còn sức xuất chiêu nữa. Kẻ thất bại cuối cùng giở thói ngạo kiều?
"Từ Tiểu Thụ..."
Trong hàng vạn hung ma chi khí lượn lờ, Từ Tiểu Thụ cuối cùng thấy được "chân dung" của người nữ giả nam trang này.
Mặt nàng lộ ra, bình thường không có gì đặc biệt.
Áo nàng rách nát, da thịt cũng lộ ra, không đến mức trắng hơn tuyết, chỉ có thể nói đẫm máu, vẫn như cũ bình thường không có gì đặc biệt.
Nàng nắm chặt Hoàn Niệm Dao Găm, vạch một vòng lên cổ mình, linh niệm truyền âm, thần sắc như thường:
"Chúng ta, sẽ còn gặp lại."
Thân thể Niệm từng chút một hóa thành ánh sao.
Từ Tiểu Thụ nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, quay đầu, cười nói:
"Cầu mong Nhiễm Mính quá thiện tâm, khi đưa ngươi ra khỏi di chỉ cũng tiện giúp ngươi thanh lý sạch sẽ vết bẩn trên người."
"Nếu không sau khi về nhà đợi ngươi, vẫn là một mảnh hỗn độn."
"A, tiện thể!"
Tay chộp một cái, Từ Tiểu Thụ hút chiếc túi lớn trên tay Chu Thiên Tham từ xa đến, bao gồm cả viên Thần Chi Mệnh Tinh rơi dưới đất không ai dám nhặt.
Đến đây, số Thần Chi Mệnh Tinh trong tay hắn đã đạt tới bảy viên.
"Về cũng chuyển lời giùm ta một tiếng đến Ái Thương Sinh."
"Bảy, đại diện cho khoảng cách... đêm thất tịch không trăng người có nước mắt chia ly, nói cho hắn biết, xem ở chữ Lệ này, bỏ gian tà theo chính nghĩa, lúc vẫn còn chưa muộn."
Quay đầu lại, Từ Tiểu Thụ cuối cùng nhìn thẳng vị thủ tọa Ám bộ này.
Thân thể nàng đã hoàn toàn hóa thành ánh sao tiêu tan, chỉ còn lại đôi mắt bình tĩnh cuối cùng, thêm một chút sắc thái đau đớn yếu ớt.
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."
Từ Tiểu Thụ mím môi, thuận miệng nói: "Ngươi cũng vậy."
"Ta biết ngươi là ai."
"Nhận kinh xem, bị động giá trị +1."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận