Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1529: Vòng đất mầm nuôi các nhà lợn, mau mau lớn lên Từ Tiểu Thụ (length: 20534)

"Chu Thiên Tham đứng đầu bảng tổ thần, cầm trọn vẹn sáu viên Thần Chi Mệnh Tinh?"
Mắt của Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Cái này chẳng khác nào Trình Tinh Trữ phục sinh phong thánh đế, đem năm đại Thánh Đế thế gia diệt sạch sành sanh, khác nhau ở chỗ nào?
Hỏi Trình Tinh Trữ là ai.
Ai nhớ chứ!
Dù sao không hợp lẽ thường là được!
Nhưng Chu Thiên Tham, Từ Tiểu Thụ vẫn nhớ là đồng bạn ở Thiên Tang Linh Cung, một thiên tài hiểu ý đao, cũng là một kẻ điên có thể tự chặt tay vì tu tà công.
"Nhưng Chu Thiên Tham làm gì có mạnh như vậy, có phải hay không là người khác mạo danh thay thế?"
Khi suy nghĩ này vừa lóe lên, nhìn chăm chú lên bảng tổ thần trước mặt, Từ Tiểu Thụ trong đầu lóe lên một nhận thức:
Tên trên bảng không phải do ai viết ra, mà là được tạo ra từ ký ức của những người từng mở bảng danh sách, hoặc do những người trong di chỉ Nhiễm Mính đều biết.
Nếu mình lên bảng, người khác có thể nhìn thấy tên là "Thụ gia", là "Chu Thiên Tham", là "Tiểu Thạch Đàm Quý", nhưng xét đến cùng, đều là "Từ Tiểu Thụ" cái người này.
"Tên thật lên bảng?"
Đầu óc của Từ Tiểu Thụ choáng váng.
Cái bảng lẳng lơ này đã sớm bóp chết rất nhiều thao tác lén lút trong đầu hắn.
Nhưng điều này chẳng phải cũng có nghĩa là Chu Thiên Tham không phải là giả, chính là Chu Thiên Tham mà mình biết ư?
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn xuống danh sách bên dưới, càng xem càng kinh hãi:
"Một, Chu Thiên Tham, sáu."
"Hai, Nguyệt Cung Ly, năm."
"Ba, Hoàng Tuyền, ba."
"Bốn, Bạch Vị, ba."
"Năm, Sầm Kiều Phu, hai."
"Sáu, Niệm, một."
"Bảy, Tang Thất Diệp, một."
Hết rồi!
Đến đây, tổ thần bảng chỉ có bảy người!
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu, nhìn bầu trời mờ mịt, cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn nhớ không lầm thì di chỉ Nhiễm Mính mở ra cho tất cả mọi người ở năm vực, dù tỷ lệ đào thải có cao, chắc chắn số người sống cũng phải bảy, tám triệu chứ?
Đã qua nhiều ngày như vậy, mới chỉ có bảy người có được Thần Chi Mệnh Tinh?
Mà còn người đứng đầu bảng tổ thần, bước một cái đã là cao độ của người đứng thứ hai Thánh nô rồi?
"Phong Vu Cẩn, Thần Diệc, Vệ An, Quỷ Nước đâu?"
"Bọn họ đều không sờ đến Thần Chi Mệnh Tinh?"
Từ Tiểu Thụ không khỏi lại nhìn về vị trí đầu bảng tổ thần, lại bị dòng "Chu Thiên Tham, sáu" đâm vào mắt.
Một viên cũng không có thì không nói, kẻ nên không có lại ôm đầy cả bồn, cái này chẳng khác nào tặng sao?
"Chờ đã, tặng..."
Từ Tiểu Thụ không khỏi nheo mắt lại, linh niệm khẽ động, tập trung vào tên "Chu Thiên Tham".
Rất nhanh, như có chỉ dẫn, hắn cảm thấy có một luồng ánh sáng xa vời trên chân trời, chiếu xuống một vị trí nào đó.
"Thật sự có thể thấy vị trí đại khái của Chu Thiên Tham sao?"
"Vậy sáu viên Thần Chi Mệnh Tinh của hắn, chắc chắn không thể không ai đi lấy chứ, có phải đại lão nào đang chăn heo không?"
Từ Tiểu Thụ nghĩ kỹ lại, xem xét vị trí những người khác trên tổ thần bảng.
Có người là truyền nhân của Thánh Đế thế gia, có người là Diêm Vương thủ tọa, lại có người là cung chủ Tuất Nguyệt Hôi Cung… Hắn Chu Thiên Tham có tài đức gì mà cầm được sáu viên Thần Chi Mệnh Tinh?
Cái khoai lang nóng bỏng này dù rơi vào tay mình, Từ Tiểu Thụ cũng sẽ phải đề phòng đại lão bốn phương tám hướng, đề phòng đến mức thần hồn nát thần tính...
"Ách."
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ chợt tỉnh ngộ.
Hoặc là bên cạnh Chu Thiên Tham có một đại lão, Thần Chi Mệnh Tinh là người đó bảo hắn cầm, tạo ra chuyện tên thật lên bảng theo một ý nghĩa khác.
Hoặc là mọi người ngầm hiểu, chờ con lợn này béo hẳn sẽ thịt.
Dù sao, trừ Chu Thiên Tham ra, những người khác ai ai cũng có danh tiếng, mọi người đều hiểu rõ.
Một khi Thần Chi Mệnh Tinh trên người ai quá nhiều, rất dễ bị liên thủ tấn công.
Một chọi một, có lẽ những người trên bảng còn không sợ.
Nhưng một chọi nhiều, Hoàng Tuyền cũng phải dè chừng!
"Khá lắm, đúng là khá lắm."
Lại quét mắt nhìn tổ thần bảng, Từ Tiểu Thụ phát hiện còn một chỗ khác không ổn.
Bảy người trên bảng đoạt được Thần Chi Mệnh Tinh, cộng lại đã lớn hơn mười tám số lượng, mà là hai mươi mốt.
"Nói cách khác, có dư thừa."
"Thậm chí giờ phút này còn có Thần Chi Mệnh Tinh đang tản mát bên ngoài chưa được tìm thấy, số lượng không giới hạn, ai gom đủ mười tám trước, người đó sẽ giành vị trí đầu?"
Nghĩ như vậy, Chu Thiên Tham con heo béo này quả thực không nên bị giết sớm.
"Nếu ta là Nguyệt Cung Ly, gom đủ mười hai viên Thần Chi Mệnh Tinh, sau đó đi tìm Chu Thiên Tham thịt, tại chỗ cất cánh!"
"Đương nhiên, những người khác cũng không phải là kẻ ngốc, khi ta tiếp cận số lượng mười hai viên, chắc chắn đã có người sớm phục kích bên cạnh Chu Thiên Tham để đối phó ta."
"Nhưng ta cũng không ngốc, chỉ cần nuôi thêm một con lợn bên cạnh, đem Thần Chi Mệnh Tinh chia bớt ra trước, sau khi thịt xong lợn xung quanh lại thịt lợn con bên người…"
"Nhưng bọn họ cũng có thể nhìn chằm chằm vào tổ thần bảng, hễ có tên lạ nào xuất hiện thì sẽ đoán ra ý đồ của ta…"
"Ta chỉ có thể lại đi phản chế."
Thần di tích, quả thực là một ván cờ?
Suy cho cùng, ai cũng có thể thu hoạch, cũng có thể phong thần xưng tổ, chỉ có Chu Thiên Tham là chắc chắn bị loại bỏ?
Đúng là thảm cho Chu Thiên Tham!
Chưa kịp gặp lại tiểu đồng bọn thời linh cung, Từ Tiểu Thụ đã hết sức vui vẻ.
Hắn như thể đã thấy được cảnh tên kia bị truy sát từ nam chí bắc, làm thế nào cũng không chết, còn ngộ nhận là bản thân đã mạnh lên rồi, một cảnh tượng quá mức nực cười.
"Ngươi chắc chắn có thể sống đến hậu kỳ đấy."
Vừa nói thầm bên cạnh, Từ Tiểu Thụ thu lại nụ cười, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vị trí thứ sáu trên bảng tổ thần: "Sáu, Niệm, một".
"Niệm…"
Tên những người khác đều rất quen thuộc.
Chỉ có mỗi người này, quá xa lạ.
Nhưng nói thật chưa từng nghe qua, cũng không hẳn.
Trong ngọc giản tình báo do Hương di của U Quế Các đưa lúc đó, Từ Tiểu Thụ đã từng thấy cái tên này:
"Tân nhiệm thủ tọa Ám bộ, Niệm."
Nhưng người này quá mờ, còn tối hơn cả Dạ Kiêu tiền nhiệm.
Ngoài cái tên này có thể gọi ra được, thì giới tính, tuổi tác, tu vi, chiến lực, tất cả đều không ai biết.
Thậm chí, Từ Tiểu Thụ nhớ lại cẩn thận một chút, thì "Niệm" cũng có tham gia hành động tác chiến của Thiên tổ, nhưng cho đến khi đánh xong với Đạo Khung Thương, lục bộ thủ tọa đều đã xuất hiện, mà hắn cũng chưa từng lộ mặt.
"Niệm…"
Trong trí nhớ, không có ai khác tên này cả.
Theo đặc tính của thần di tích, Niệm này chỉ có thể là Niệm trong ký ức của mình.
Hắn có thể lên bảng tổ thần, chứng tỏ thực lực của hắn tuyệt đối không yếu...
"Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có người đang chăn heo."
"Thậm chí rất có thể chính là Nguyệt Cung Ly đang nuôi lợn nhà mình để phản chế cuối cùng."
Linh niệm của Từ Tiểu Thụ tập trung, chú ý vào tên Niệm này, rất nhanh một luồng sáng mờ mịt cũng hạ xuống nơi xa xôi.
Điều thú vị là, luồng sáng kia, hình như trùng với Chu Thiên Tham… Lại là Chu Thiên Tham!
Trung tâm phong bạo của thần di tích, là Chu Thiên Tham?
"Niệm, muốn bắt đầu giết heo sao?"
Vẻ mặt Từ Tiểu Thụ dị dạng, lại cảm thấy rất không có khả năng.
Ai mà không ngốc, khi thấy những cái tên nổi danh kia trên bảng tổ thần, thì sẽ hiểu, ai có thể giết chết Chu Thiên Tham, thì người đó mới đủ tư cách làm con lợn tiếp theo.
Người này có thể cầm được Thần Chi Mệnh Tinh, trừ khi vừa mới vào thần di tích liền nhặt được rồi lên bảng ra, chứ chỉ cần cầm được nửa ngày thì chắc chắn không phải là kẻ ngu.
Vậy, hắn ở bên cạnh Chu Thiên Tham để làm gì?
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, phân tích xong cục diện, Từ Tiểu Thụ đã biết mình nên làm gì bước tiếp theo.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là ba chữ.
"Oa! Đừng đuổi nữa, các ngươi phiền phức quá!"
Chu Thiên Tham một đao chém xuống, kim quang cuốn theo thánh lực, hóa thành thủy triều ngập trời, đẩy lùi hơn ngàn người phía sau.
Tê.
Nhìn số lượng mấy ngàn người dưới đất, mấy ngàn người trên không trung, trong đất không biết còn bao nhiêu nữa, nói chung nhìn thoáng qua là đủ thấy dày đặc, nhiều như châu chấu khiến người ta buồn nôn, Chu Thiên Tham đã thấy tê cả người.
Vốn dĩ hắn không mắc chứng sợ dày đặc, nhưng mấy ngày nay đã mắc phải, lại còn bị thêm cả chứng ghét, nhìn thấy người là thấy phiền!
"Bành!"
Không biết từ đâu xuất hiện kiếm quang, liên tục chém vào cổ hắn.
Chu Thiên Tham nghiêng đầu, nắm chặt cái bao vải to trên tay, cả người bay ngược ra.
Trong quá trình bay ra, hỏa tím, thiên lôi, ẩn châm, khiêu đầu khí, vân vân và mây mây, vô số đòn tấn công nguyên tố và ám đao lén lút xông tới.
Chu Thiên Tham giữa không trung cố gắng thoát khỏi quán tính, nghiêng trái nghiêng phải, kết quả một cái không trượt, ăn hết.
"Haizz."
Sau khi rơi xuống đất, hắn chỉ còn thở dài thườn thượt.
"Phụt…"
Chu Thiên Tham thì không sao, những người đánh lén thì bị phản dame, lại một ngụm máu phun ra, lại ao ước, lại đố kị, lại hận cái túi vải mà hắn chết sống cũng không chịu buông kia.
Túi lớn tỏa ra ánh sáng lung linh, ào ào, vừa nãy chính là do năng lượng bên trong bao bọc Chu Thiên Tham.
Ai cũng biết bên trong có chứa sáu viên Thần Chi Mệnh Tinh lớn bằng đầu người, cho dù Chu Thiên Tham tự cho rằng mình che giấu rất tốt, sau khi lăn đất lồm cồm đứng dậy, vẫn còn trung khí hét to:
"Thần Chi Mệnh Tinh thật sự không có trên người ta, ta đã giao cho Thụ gia rồi, các ngươi dám gây với Thụ gia sao?"
"Hắn là Thánh nô ác độc, cường giả tàn nhẫn, tốt nhất đừng để bị rơi vào tay hắn, nếu không, nếu không sẽ không có quả ngon mà ăn đâu!"
Ban đầu vẫn còn người trêu chọc giọng điệu trẻ con của Chu Thiên Tham.
Bây giờ thì người đuổi giết ai nấy đều chỉ còn sát ý, im thin thít.
Rất rõ ràng, sự đe dọa của tên nhóc này lọt vào tai đám người tu đạo trung niên thì cũng chẳng khác gì một trò cười cả.
Thụ gia?
Mặc kệ là Thụ cha hay Thụ gia gì đó.
Hiện tại, Thiên Vương lão tử tới đều phải nhường trên, đây chính là "Thần Chi Mệnh Tinh"!
"Nhưng các huynh đệ, chúng ta căn bản không phá được Thần Chi Mệnh Tinh phòng ngự a, cái này Chu Thiên Tham làm thế nào giết?"
"Mẹ nó, ta tham gia truy sát ba ngày, ở giữa ra tay bốn trăm sáu mươi lăm lần, Bán Thánh bị lão tử như thế chém đều phải thành muôn mảnh, kết quả ta mỗi lần đều bị Thần Chi Mệnh Tinh lực lượng đẩy ra."
"Lại nói Chu Thiên Tham làm sao tiến bộ nhanh như vậy, ta đều sắp mệt chết, hắn không chỉ có vương tọa Đạo cảnh, còn lấy ra thánh lực?"
"Ngươi cũng không nhìn một chút tên chó này là tu luyện thế nào, mệt đói bụng liền ôm Thần Chi Mệnh Tinh loạn gặm, tiến cảnh tu vi đột phá há không nhanh sao?"
"Sáu viên Thần Chi Mệnh Tinh a, cái này mẹ nó ông trời đuổi theo cho ăn cơm, ta hận a!"
"A, Nhiễm Mính, ta thần, thật "Thần quan tư mệnh, chúng sinh bình đẳng" à, vì sao ta chỉ cảm nhận được nồng đậm trào phúng, cùng ác ý?"
Quân đoàn truy sát không ngừng kêu khổ.
Chu Thiên Tham một bên chạy, một bên bịt tai mà đi ăn trộm chuông mà đem đầu chui vào túi lớn bên trong loạn gặm loạn ngửi loạn hút một trận.
Trên thân bị chấn thương, tinh khí thần không đủ, rất nhanh toàn tốt!
Thần Chi Mệnh Tinh quá mạnh.
Cái đồ chơi này giao phó cho hắn bất tử bảo hộ, là đối với khí vận chi tử phù hộ, tất nhiên cũng là đối với vạn quân bụi bên trong kiên trì bất tử một loại ngợi khen! Nhưng kỳ thật chỉ có Chu Thiên Tham biết, hắn chết qua một lần.
Bốn ngày trước, đang cùng quân đoàn truy sát thương lượng xong dưới mọi người cùng nhau nghỉ ngơi một đêm, các ngươi không đuổi ta vậy không chạy quân tử ước định sau.
Chu Thiên Tham thể nghiệm một phen an nhàn hạnh phúc.
Nhưng đợi đến khi đại mộng say sưa, hắn bị đánh thức, cổ "Tư tư" bốc lên máu, túi lớn đều bị người cắt, Thần Chi Mệnh Tinh đều mất đi một viên.
Đó là Chu Thiên Tham lần đầu "Diện thánh"!
Chỉ là ngẩng đầu nhìn một chút, hắn còn chưa kịp mắng cái kẻ bội ước âm thầm ra tay, còn chưa để cho cái kẻ đánh lén này đem Thần Chi Mệnh Tinh trả lại… Mắt bị phế bỏ.
Đầu gối bị phế bỏ.
Hắn cả người cơ hồ muốn tan ra, hóa thành một đám bùn nhão sắp chết, liền Thần Chi Mệnh Tinh đều bảo hộ không được.
Nhưng cũng là một khắc này, Chu Thiên Tham ý thức được, nguyên lai Bán Thánh cũng có thể yếu ớt như vậy...
Kẻ đánh lén kia nắm lấy Thần Chi Mệnh Tinh của mình, còn chưa kịp mở miệng, chưa kịp lấy thêm một viên.
Thế giới trong nháy mắt rơi xuống điểm đóng băng.
Kẻ đánh lén Bán Thánh toàn thân "Đen", tiếp theo màu đen rút đi, hắn mờ đi, cuối cùng như băng điêu vỡ vụn, đường đường Bán Thánh, tại chỗ đã chết!
Chu Thiên Tham sợ muốn chết, Thần Chi Mệnh Tinh đều không muốn, chỉ muốn hai tay dâng lên, cho cái kia bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau hoàng tước.
Đó là một gã lớn lên giống cái nương môn gia hỏa.
Chu Thiên Tham thề, hắn thật quá trắng, quá âm nhu, làn da cũng quá bóng loáng, liền con mắt đều giống mắt hồ ly, không có chút nào dương cương.
Khó có được là, cái kia âm nhu hoàng tước đúng là người tốt!
Hắn giết kẻ đánh lén kia Bán Thánh, cuối cùng chỉ lấy đi của mình một viên Thần Chi Mệnh Tinh, nói "Đây là giao dịch".
Nhưng mạng Bán Thánh, làm sao xứng đáng với Thần Chi Mệnh Tinh cân bằng đâu, thế là tên kia trả lại cho mình một quả trái cây...
Chu Thiên Tham ăn vào, mơ mơ màng màng, có chút khó chịu, cũng có chút dễ chịu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, liền đột phá vương tọa, đồng thời nắm giữ thánh lực.
Từ đó Thần Chi Mệnh Tinh dùng làm phòng ngự cùng nguồn năng lượng bổ sung, thánh lực dùng để công kích, cái đám quân đoàn truy sát này, có chín thành không phải đối thủ của hắn! Chu Thiên Tham đối với tên âm nhu hoàng tước cực kỳ cảm kích.
Hắn cũng phát hiện một hiện tượng đặc thù, từ ngày đó trở đi, trong quân đoàn truy sát không còn xuất hiện "Siêu mạnh" đối thủ.
Bán Thánh không có.
Quá mạnh Thái Hư cũng không có.
Trước hắn còn gặp một tông sư, liền dùng một thanh kiếm sắt rách, lại mạnh đến mức suýt chút phá vỡ Thần Chi Mệnh Tinh phòng ngự, lực công kích so với bình thường Thái Hư còn không hợp lẽ thường.
Ngày đó qua đi, những tồn tại siêu mạnh này toàn bộ không thấy, truy sát hắn thành một đám người ô hợp.
Kỳ thật, bọn hắn cũng mạnh.
Thái Hư chỗ nào không mạnh, quân đoàn truy sát, tùy tiện lôi ra một người đều đủ tư cách làm đại trưởng lão Bổ Thụ Tông.
Nhưng Chu Thiên Tham luôn cảm thấy thiếu một chút ý tứ.
Nơi này là di chỉ Nhiễm Mính, không phải Thiên Tang Linh Cung, Thiên Tang Thành trước kia.
Với cường độ truy sát này, Chu Thiên Tham cảm thấy, hắn là tông chủ Bổ Thụ Tông, đáng xấu hổ bị người đùa giỡn.
Không sai!
Chu Thiên Tham không ngốc, biết mình bị hỏng rồi.
Với tư cách cường giả vương tọa Đạo cảnh có thể khai tông lập phái, làm sao có thể ngây thơ như thỏ trắng?
Cay độc Chu Thiên Tham rõ ràng biết được, hắn đã tiến vào một cái quỷ đả tường kỳ quái, nếu tiếp tục chạy nữa, cũng chỉ có con đường chết.
Hắn tuy nghĩ mãi mà không rõ quỷ dị ở chỗ nào, cuối cùng sẽ bị giết chết như thế nào, nhưng biết lúc này nên "Phá cục"!
Làm sao phá?
Đại trưởng lão không có ở đây.
Chỉ có thể dựa vào chính bản thân một tông chi chủ.
Chu Thiên Tham vắt óc chỉ nghĩ ra một biện pháp tốn công vô ích, nhưng nhất định phải làm:
Mạo hiểm!
Nơi này là di chỉ Nhiễm Mính, là thần di tích, có rất nhiều cấm địa không được xông vào, có những nơi ngay cả cái tên âm nhu hoàng tước kia cũng không dám tùy tiện bước vào.
Chu Thiên Tham dù sao bị đuổi giết nhiều ngày như vậy, chạy khắp nơi, coi như có chút kinh nghiệm.
Hắn biết có một nơi quỷ dị như vậy, chỉ cần tới gần, người đều sẽ trở nên rất kỳ lạ, rất kỳ lạ. Trước hắn đi ngang qua không dám tùy tiện bước vào.
Hiện tại, nghĩ lại cũng đã đến "thời khắc không thể không" mà đại trưởng lão trí kế vô song đã nói!
Nắm chặt túi lớn mạnh mẽ dừng lại.
Sau lưng bụi đất bay lên trời, quân đoàn truy sát cũng đi theo phanh gấp lại.
Chu Thiên Tham ngẩng đầu nhìn quanh, phía trước là một mảng rừng rậm đen âm trầm, cây so với trụ trời còn cao hơn, mười người ôm không xuể.
Nếu nói di tích thần vĩnh viễn là trời âm u.
Vậy rừng rậm đen này độ âm u, phải lật gấp mấy lần, là trời tối.
Bên ngoài rừng rậm, có ranh giới bụi cùng đen rõ ràng.
Tại đường ranh giới đó, rải rác dưới bóng cây lớn, liền có rất nhiều người thật kỳ lạ, rất kỳ lạ.
Chu Thiên Tham híp mắt lại.
Lần trước hắn không nhìn thêm đã bị không khí quỷ quái dọa đi, lần này cẩn thận nhìn lên, những người này từng người đều mập mạp, cồng kềnh, bụng rất lớn.
Bọn họ rõ ràng là người Thánh Thần đại lục, mặc, tu vi các loại đều mang nhãn hiệu Thánh Thần đại lục, nhưng biểu hiện khác hẳn mọi người.
Quá nhàn nhã!
Người bình thường tiến vào di chỉ Nhiễm Mính, nên hóa thân thành quân đoàn truy sát điên cuồng phía sau.
Bọn mập mạp này ở bên ngoài rừng rậm thư thái nhàn nhã hóng mát tản bộ, ai nấy cũng nâng bụng lớn, sờ, vuốt, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc mỹ mãn, còn giống như lầm bầm gì đó.
Chu Thiên Tham xích lại gần một chút, không dám xông vào cái đường ranh giới xám đen đó, chỉ muốn nghe rõ những người kia đang nói cái gì.
Lời thì thầm truyền đến, ánh mắt hắn từng chút, từng chút trừng lớn.
"Bảo bảo ngoan, bảo bảo hư, bảo bảo đá lão tử không đáng yêu."
Đó là một gã nam!
"Khỏe mạnh xinh đẹp, khỏe mạnh trưởng thành, bé a, ngươi nhất định là đứa bé đáng yêu khiến người cảm thấy lạnh lẽo."
Đó là một lão nhân, nam!
"Ngủ đi, ngủ đi, A Vân ca, ta biết ngươi không chết, chưa từng có, ta nhất định sẽ sinh ra ngươi!"
Đó là một người nữ, nhưng...
Chu Thiên Tham chỉ nghe trong chốc lát, cảm thấy tam quan đều muốn vỡ ra.
Bọn họ còn không hợp lẽ thường hơn cả Từ Tiểu Thụ!
Nơi quỷ quái này, sao cảm giác còn đáng sợ hơn cái tên âm nhu hoàng tước kia, ta thật sự muốn đi vào ư.
"Chu Thiên Tham, đừng vào, chỗ đó không được!"
Trong quân đoàn truy sát phía sau, bỗng nhiên vang lên tiếng hét.
Chu Thiên Tham mạnh mẽ quay người, hắn cũng không muốn vào, chết thì chết, dù sao cũng mạnh hơn việc sinh con trong di chỉ Nhiễm Mính.
Chuyện này mà truyền đi, Bổ Thụ Tông sau này làm sao chiêu đệ tử, vốn năm nay cũng chỉ chiêu được hai người...
"Bành!"
Vừa quay lại.
Đón ngay một chiếc búa bay.
Chu Thiên Tham tại chỗ bay lên trời.
"Chết!"
"Thần Chi Mệnh Tinh, là của lão tử, ha ha ha ha!"
Thế giới, im lặng...
Trong khoảnh khắc lướt giữa không trung, là đứng yên, cũng là vĩnh hằng.
Trong đầu Chu Thiên Tham như đèn kéo quân hiện lên tất cả hình ảnh cao quang cả đời, cuối cùng con ngươi lộ vẻ kinh hãi.
Bay lên cũng không đáng sợ.
Tử vong cũng không đáng sợ.
Nhưng sinh con...
"Ông!"
Khi nhìn thấy màu trên mặt đất chuyển từ xám sang đen, Chu Thiên Tham cảm thấy trong đầu bắn nhanh vào một dòng nước nóng.
Ấm áp.
Ta, biến kỳ lạ rồi.
Chu Thiên Tham nặng nề ngã dưới bóng cây lớn của khu rừng đen, đầu óc trong khoảnh khắc chỉ còn trống rỗng, đột nhiên bụng đau đớn một hồi.
"A."
"A!"
"!"
Chu Thiên Tham mặt trên tràn ra một nỗi nóng nảy và lo lắng, bỗng nhiên đứng dậy, tay xoa lên bụng.
Bụng, với tốc độ cực nhanh cao cao phình lên!
Cơ bụng căng rách quần áo!
Cơ bụng biến mất!
Chu Thiên Tham hoảng sợ kêu, kinh dị kêu, cuối cùng ánh mắt chấn động, biểu hiện trở nên dịu dàng.
Hắn cúi đầu, lấy tay nhẹ xoa bụng lớn, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc của mẹ, vừa đi bộ vừa lẩm bẩm: "Tiểu Thụ Thụ, mau lớn lên..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận