Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1614: Tư Mệnh Thần Ấn họa phúc nằm, cận niệm Túy Âm sinh tử trừ (length: 19197)

Két!
Tia điện màu tím chiếu sáng cả một vùng trời.
Khi tiếng nổ long trời lở đất vang lên bên tai, bóng dáng Bá Vương côn đã đánh nát thần tọa.
Tên Tà Thần say sưa vốn đang ba đầu sáu tay, rất mực hài lòng, nay kinh ngạc nhận ra sự lợi hại tột bậc của luyện linh sư thời đại mới, Phạt Thần Hình Kiếp!
"Ầm..."
Tà Thần lực tựa như bị khắc chế, dưới tia điện màu tím hoặc bị thanh tẩy, hoặc bốc hơi, hoặc bị điện giật tan… Đang nhanh chóng biến mất! Túy Âm bị rút gân, nổ tung thành bột mịn.
Nhưng ngay khoảnh khắc trước khi nó tan biến, mọi người ở đó đều nghe được giọng điệu lả lơi, trêu tức buông xuống: "Thú vị."
"Nhưng với thần tư thế này, phàm nhân lại có thể kiên trì được bao lâu?"
Tư tư… Tia điện màu tím thu lại.
Thần Tiêu Khôi Thủ lại giáng một quyền mạnh, sức mạnh chấn động hàng vạn dặm, đánh tan sương mù tím điện đầy trời.
Dư chấn vẫn còn tiếp tục lan tỏa, bao trùm toàn bộ tầng thứ mười tám, như đang tìm kiếm từng ngóc ngách chi tiết.
Ánh sáng thiên địa ảm đạm, trở về với vẻ tối tăm ban đầu.
Chỉ có khắp nơi hỗn loạn, cùng với những tia điện thỉnh thoảng chạy dọc trên đá vụn, gỗ vụn, cho thấy ở nơi này vừa rồi đã xảy ra một trận đại chiến như thế nào.
"Phiền phức..."
Một tiếng lẩm bẩm, Cổ Võ Lục Đạo giải trừ, cố gắng giữ lại chút sức lực.
Hình thái Tam Tôn Khung Thương không dám đóng, Đạo Khung Thương một bên duy trì tiêu hao, một bên xoay chuyển Bá Vương, nhẹ nhàng đáp xuống đất: "Ngạo mạn như hắn, lại trốn mất..."
"Tìm không thấy sao?"
Từ Tiểu Thụ bước lên phía trước, biết rằng vừa rồi Đạo Khung Thương hẳn là đã lục soát một lượt thiên địa nơi đây.
Không có kết quả?
Điều này không thể được!
Nó lại còn trèo lên, hoàn toàn đánh nát thì mới có thể khiến khiên bảo của ta và một lượng lớn tiền vàng tuôn ra chứ!
Vừa rồi cái "Khư"... Từ Tiểu Thụ đã tận mắt thấy, bên trong có một lượng lớn Thuật Tổ dự trữ, không biết chừng đều là bảo vật cướp đoạt được, đang khát vọng tự do!
Làm gì thì ta cũng phải giải phóng chúng chứ? Giải phóng Thuật Tổ từ "Khư" vào Hạnh Giới của ta chứ?
Đạo Khung Thương không nói gì, nắm lấy thân hình to lớn vạm vỡ này, duỗi ngón tay bóp nhẹ, nhanh chóng nhíu mày: "Có chút kết quả."
"Nhưng lực dẫn của hắn, ở trên ta, bói toán sợ là không tính ra được đại khái..."
Lời còn chưa dứt, Từ Tiểu Thụ tiếp lời: "Lực dẫn của hắn nhất định lãng phí thời gian của ngươi, chúng ta đều có thể đi ngược đường cũ!"
Lực dẫn mạnh không đáng sợ, tính ra được ở đâu rồi thì cứ đi chỗ đó thôi, có đúng không?
Đạo Khung Thương khẽ nhướng mày, không mấy vui vẻ: "Nếu như trước đó hắn phản ngươi đi ngược đường cũ thì sao?"
"Hắn phản không được!"
Từ Tiểu Thụ hừ một tiếng.
Nói đi nói lại ta cũng là người chiến đấu bằng đầu óc, đặt mình vào hoàn cảnh người khác là cũng có thể nghĩ ra được Sùng Âm phòng thủ mà không chiến hẳn là có sợ.
Hình thái hiện tại của Đạo Khung Thương, quá mạnh mẽ, Túy Âm không dám đánh cược.
Thật có gan thì ngay từ đầu đã thao tác ở tầng thứ ba rồi… không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đến lúc đó trực tiếp bị bựa lão đạo đuổi kịp thì sao!
"Ngươi bây giờ còn có bao nhiêu thời gian?"
Từ Tiểu Thụ thẳng thắn hỏi.
Đạo Khung Thương: "Không nhiều."
"Không nhiều là nhiều hơn?"
"Tai vách mạch rừng."
Đệt!
Thằng cha thần côn này nói mấy câu, một chút thông tin hữu dụng đều không lộ ra.
Từ Tiểu Thụ đều không rõ bựa lão đạo là đang giả câm vờ điếc sợ mình dò ra hư thực, hay là thật sự lo lắng cho Túy Âm nghe được.
Ta không có chút nào hiếu kỳ các ngươi đám rác rưởi bay liên tục này giới hạn mức điện cao bao nhiêu, chỉ muốn có cái nhìn tổng quát về đại cục được không? Nhưng oán thầm là oán thầm, đối với Đạo Khung Thương hiện tại, Từ Tiểu Thụ vẫn cảm thấy có lẽ còn mạnh hơn mình một chút.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: "Tin vào cảm giác của ngươi."
Cảm giác sao...
Đánh đến bây giờ, không nói tính toán, không nói mưu lược, ngươi nói muốn dựa vào cảm giác?
Nếu là người khác, Từ Tiểu Thụ sẽ không nói như thế, nói ra thì đối phương sẽ cảm thấy ngớ ngẩn.
Nhưng hết lần này tới lần khác đây là Đạo Khung Thương!
Từ Tiểu Thụ dám nói.
Đạo Khung Thương, thật sự cảm thấy có một chút lý, hắn gật gật đầu, phất tay nói: "Đi theo ta."
...
Tư!
Tư Mệnh Thần Điện đột nhiên lóe lên một tia chớp tím, tiếp theo thần điện nơi này rung chuyển.
Ầm ầm!
Thiên Đạo Tam Tôn Khung Thương, mang theo Thần Tiêu Khôi Thủ mạnh mẽ xông vào, không nói một lời vung lên Phạt Thần Hình Kiếp Bá Vương… Dưới sự gia trì của các lực lượng, từng đạo côn ảnh to lớn quét ngang dọc, từ giữa thiên địa bắn ra, thế như chẻ tre, đánh nát mọi thứ nơi đây.
Tường cao sụp đổ.
Cung điện tan tành.
Thần điện rộng lớn như vậy, cấu trúc không biết đã tốn bao nhiêu tâm sức, mấy hơi thở đã biến thành một đống đổ nát.
"Lực công kích này, sách!"
Từ Tiểu Thụ thuần di không gian theo sau, sau khi nhìn thấy hiện trường nổ tung thì tặc lưỡi kinh ngạc, lặng lẽ sờ soạng một nắm đá vụn từ tường cao của Tư Mệnh Thần Điện.
Cứng!
Quá cứng!
Nếu không phải là có Toái Quân Thuẫn thì đến nện, chỉ dựa vào Cực Hạn Cự Nhân cùng Họa Long Kích đến thì chắc là mệt chết, tốn thời gian vô ích mới có thể có được hiệu quả.
Dù sao, Tư Mệnh Thần Điện này từ Nhiễm Mính, bên trong hộ điện đại trận tự có lực trảm thần thuần khiết bảo vệ.
Chỉ có thể nói, hiện tại Đạo Khung Thương mở ra hình thái đặc biệt, chẳng khác nào đang tung hết các lá bài chủ chốt.
Có một lá bài chủ chốt bung hết là đủ rồi, Từ Tiểu Thụ mừng rỡ theo phía sau làm một kẻ theo đuôi không có việc gì, hỏi: "Không có?"
"Không có!"
Trên bầu trời, Đạo Khung Thương đã xả xong cơn giận dữ, tuân theo nguyên tắc có thể bớt thì bớt, chấm dứt Cổ Võ Lục Đạo.
Khí tức của hắn bắt đầu có chút bất ổn, hiển nhiên cơ thể này dù cho hắn khống chế tinh diệu thế nào, cũng không chịu nổi sự tiêu hao như vậy.
Nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể kiểm soát.
Chỉ là nỗi lo trong mắt hắn là không giấu nổi.
"Tư Mệnh Thần Điện ta đã hoàn thành đánh dấu, Túy Âm không thể quay lại đây, hắn vừa đến, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới."
Đạo Khung Thương lớn tiếng nói, tựa hồ rất muốn để vách tường nghe được.
Đánh dấu… Từ Tiểu Thụ trong lòng buồn cười.
Lời nói thì nghiêm túc, nhưng sao nghe giống cách đánh dấu của chó con thế?
"Sao vậy?"
Đạo Khung Thương chú ý tới vẻ mặt có chút kỳ lạ của Từ Tiểu Thụ.
"A, không có gì..."
Từ Tiểu Thụ khoát tay, ánh mắt dời sang hướng khác: "Đã ở đây không tìm thấy Túy Âm, vậy ngươi cảm thấy nơi tiếp theo là?"
"Trước ra thần điện, có đồ tốt cho ngươi xem."
Khí tức của Đạo Khung Thương lại không ổn, tâm cũng không vội.
Hắn dùng Đại Na Di Thuật ra Tư Mệnh Thần Điện, thấy Từ Tiểu Thụ đi theo ra thì tay khẽ chộp.
Hưu!
Tấm bảng cổ khắc bốn chữ "Tư Mệnh Thần Điện" rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
"Vật này cho ngươi."
Không nói lời nào đã dúi vào.
Từ Tiểu Thụ cúi đầu nhìn lại, trong ngực nhiều thêm thứ gì, rõ ràng là tấm bảng chính đã nhiều lần ra vào Tư Mệnh Thần Điện.
Ý gì đây?
Tặng ta một tòa thành bảo? Ngươi Đạo Khung Thương tốt thế sao?
Đây chắc chắn là một cái hố to!
"Ngươi..."
"À đúng, còn cái này nữa."
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Đạo Khung Thương như nhớ ra cái gì, tay vừa lật lại, móc ra một viên ngọc tỉ cần hai tay mới có thể ôm hết, khẽ cười nói:
"Vừa rồi Bá Vương rút trong điện không nát, chính là thứ này, ẩn chứa lực trảm thần thuần túy, nghĩ chắc là Tư Mệnh Thần Ấn."
"Trong này nói không chừng còn có thần thức của trảm thần quan Nhiễm Mính, có lẽ ngươi luyện hóa nó, có thể liên lạc được với trảm thần quan, mở ra cánh cổng di tích thần."
"Cho dù không có, có nó trong tay, đại khái cũng tương đương với có Tư Mệnh Thần Điện, dựa vào nó có thể làm ván cầu. Ngày sau nếu trở về Thánh Thần đại lục, biết đâu có lúc cần dùng đến, cũng có thể nhất niệm quay lại đây, lại dò xét di tích thần."
Vậy, chẳng phải tương đương với "cánh cổng thứ nguyên" của di tích thần sao?
Từ Tiểu Thụ được sủng ái mà lo sợ, không phải chứ, ngươi bựa lão đạo chiếm thân Nhị Trụ, rồi bù đắp cho ta hả?
"Ngươi không thích hợp!"
Muốn thêm nhiều bảo, sợ gì không có lý do?
Từ Tiểu Thụ trước nay không tin Đạo Khung Thương là người tốt, trực tiếp chọn cự tuyệt, đẩy ngọc tỉ cùng bảng hiệu về nói: "Đồ ngươi có được, cơ duyên của ngươi, ngươi tự bảo quản đi… Quân tử không cướp đoạt cái lợi của người."
Đạo Khung Thương bật cười: "Ngươi không tin ta?"
"Tin ngươi?"
Từ Tiểu Thụ hỏi lại, "Ta có thể tin ngươi sao?"
"Ta Từ, ngươi quá đa nghi rồi, cùng lắm thì chỉ có Túy Âm lưu lại chút thần thức trong Tư Mệnh Thần Ấn này, đợi khi ngươi chạm vào, có thể sẽ nhảy ra đoạt xá ngươi, cũng có thể thậm chí hắn sẽ không ra… Ngươi sợ hắn sao?"
Thế này mà vẫn chưa đủ à? Ta đã nói là một cái hố rồi!
Ngươi khích tướng cũng vô dụng mà!
Từ Tiểu Thụ nghe vậy sắc mặt khó coi: "Bệnh thì đi chữa đi, đừng ở trước mặt ta tóc tai bù xù điên cuồng nữa."
Đạo Khung Thương lắc đầu: "Nhưng ấn để ở đây, đợi chúng ta đi rồi, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nó làm hậu phương phục sinh, đây là đường lui của hắn, cũng là dương mưu, chúng ta nhất định phải thay hắn bảo quản, 'phí bảo quản' chính là những lợi ích ta đã đề cập trước đó."
"Ngươi tự đi lấy lợi ích đó đi, ta không thiếu chút phí đó."
"Ta không được."
Đạo Khung Thương rất tự biết đáp: "Thiên Tổ của ngươi ít nhất vẫn còn hoạt tính, nếu ngươi thật sự bị đoạt xá, hắn có thể nhắc nhở một hai, Thánh Tổ lực của ta..."
Hắn nhún vai: "Chết rồi."
Nhướng mắt lên nhìn: "Kỳ ngộ cùng nguy hiểm luôn song hành, đúng không, ta Từ?"
Nghe những lời này, xác thực có một chút đạo lý thì phải?
Từ Tiểu Thụ trầm mặc, không thể không thừa nhận, là hắn càng ngày càng bị lung lay.
Hắn bắt đầu cân nhắc...
Phong Vô Cẩn từng muốn đoạt xác ta, lần thứ nhất cũng là lần duy nhất chọc giận hệ thống bị động, lực đoạt xác trực tiếp bị xóa đi.
Cái kia hệ thống cơ chế phòng ngự bị động như vậy, có thể hay không đối Túy Âm gây tác dụng?
Coi như không được, bựa lão đạo nói đúng, với tư cách truyền nhân của Thiên tổ, Thiên tổ lão nhân gia cũng nên có thể sớm phát giác không đúng, sau đó nhắc nhở a?
Có song trọng phòng hộ này, Túy Âm có dám thò đầu ra đoạt xác ta hay không là chuyện khác... Bảo bối này, thật sự có thể thử ăn một lần?
Lại đến câu cuối cùng trong lời nói của Đạo Khung Thương "Kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại", cái "Kỳ ngộ" thật sự chỉ cái gì cũng không quan trọng, Từ Tiểu Thụ càng hiểu sâu hơn.
Thần di tích, tiền thân là thiên cảnh ba góc, nơi này quy tắc cấp độ quá cao, so với bất kỳ nơi nào cũng mạnh hơn một bậc.
Ở Thánh Thần đại lục, đại đạo bàn vượt qua 80% còn cần cảm ngộ, sẽ có nguy hiểm đạo hóa.
Ở chỗ này thì không, có thể thẳng lên 90% vượt qua 10% trở ngại, trực tiếp đến cấp độ siêu đạo hóa.
"Cái này quá thơm!"
Đối với người bình thường, đặc tính của thần di tích cả đời dùng được một lần đã là không tệ, dù sao phần lớn người cả đời chỉ tu một đạo, cơ duyên này không thể lặp lại lợi dụng.
Từ Tiểu Thụ khác biệt, hắn có thể tuần hoàn lợi dụng.
Với hắn mà nói đặc tính cơ bản của thần di tích là thứ quý giá nhất ở đây, không có thứ hai.
Hắn còn rất nhiều đại đạo bàn gào khóc đòi ăn, chỉ cần kiếm được giá trị bị động, có thể thông thông mãng lên 90%.
Thân linh ý ba đạo bàn 90% của hắn đã thuế biến như vậy, liền cả chỉ dẫn của tổ thần cũng có thể cảm nhận.
Không thể tưởng tượng, toàn bộ đại đạo bàn đều thắp sáng chín thành, chiến lực bản thân sẽ tăng vọt đến mức nào.
Nhưng trước mắt...
Từ Tiểu Thụ không dám ngồi xuống tĩnh tâm cảm ngộ, vậy không có nhiều giá trị bị động để tiêu xài.
Cầm Tư Mệnh Thần Ấn cùng bảng hiệu xuống, sau khi diệt Túy Âm, kiếm đủ giá trị bị động, lại có thể trở lại nơi này tu luyện một lần.
Cái giá phải trả chỉ là gánh chịu vô vàn nguy hiểm...
"Ta tham một tay."
Từ Tiểu Thụ nắm chặt Tư Mệnh Thần Điện, nhỏ tham không tính là tham, hắn đã trưởng thành một người quyết đoán.
"Quyết định sáng suốt."
Đạo Khung Thương vỗ tay, cười toe toét: "Sau này ta mà cũng muốn vào đây cảm ngộ đại đạo, còn phải nhờ Thụ gia."
Tốt ngươi cái lão đạo bẩn thỉu!
Cái rắm nguy hiểm không muốn gánh, chỉ muốn hưởng ké thôi đúng không?
"Phải thu phí."
Từ Tiểu Thụ cũng không trực tiếp cự tuyệt, "Rất đắt."
"Đương nhiên."
Đạo Khung Thương gật đầu, "Giao tình thì giao tình, nên cho, ngươi muốn, ta liền cho ngươi."
Kỳ quặc...
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, không tiếp tục nói chuyện bẩn thỉu với hắn, cất Tư Mệnh Thần Ấn và bảng hiệu đi, nhìn cái tên bẩn bựa: "Đi thôi, trạm tiếp theo!"
Người kia không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào bàn tay trống không của Thụ gia: "Ngươi làm gì?"
"Ta cất rồi mà!"
"Ngươi bây giờ cất đi thì được ích gì? Nhỏ máu nhận chủ đi, nhân lúc ta còn chút thực lực, bây giờ! Ta bảo hộ pháp cho ngươi!"
Đạo Khung Thương trợn mắt, tức giận nói.
À, ngươi đánh chủ ý này à?
Ta bây giờ nhỏ máu, Túy Âm nhập vào thân, ngươi một Bá Vương rút một phát diệt hai, thu Tư Mệnh Thần Ấn về, lại tự mình ra khỏi thần di tích, kết thúc hoàn mỹ?
Từ Tiểu Thụ biểu lộ khó coi.
Không cần nói nhiều, Đạo Khung Thương thở dài: "Thụ gia, ngài hiểu lầm rồi..."
Ta hiểu lầm cái rắm, đừng kêu Thụ gia, đừng dùng kính xưng!
"Dương mưu lúc này dùng dương mưu đối phó, bây giờ hắn sợ ta, dưới mắt ta, ngươi để Tư Mệnh Thần Ấn nhận chủ, vốn là dẫn xà xuất động..."
Ta mẹ nó trở thành miếng thịt dẫn xà xuất động đó sao?
"Hắn chắc chắn nhìn ra được kế này, như vậy, hắn chắc chắn không dám lộ diện, nhưng nếu ngươi lén nhận chủ, hoặc là sau này nhận chủ, hắn kéo thời gian, tiềm ẩn ý đồ, liền có chút khả năng đạt được..."
Thật là lời hay mà, vậy cho nên kết quả là, nguy hiểm ta một mình gánh chịu, ngươi xem tình hình rồi lựa chọn cứu hay không?
"Cho nên từ góc độ này mà nói, ngươi nhận chủ bây giờ, không những trăm lợi mà không có một hại, còn có thể chặt đứt một đường lui của Túy Âm, cắt đứt âm mưu của nó."
Bẩn bựa lão đạo, ngươi tính toán nhanh vậy, lại còn mặt dày đến thế!
Từ Tiểu Thụ liên tục lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc đánh giá người trước mặt, như thể nhận thức lại đối phương, thở dài: "Hôm nay mới biết ngươi là người như thế."
Đạo Khung Thương cười khẽ, chống Bá Vương, giống như một vị thần: "Hôm nay, ta chỉ là hộ vệ của Thụ gia."
Ra sách đi bựa lão đạo, tên là (Nghệ thuật ăn nói) ta muốn học... Từ Tiểu Thụ đã tự thấy hổ thẹn không bằng.
Nghe liên tục một hồi, hắn biết rõ khế ước Tư Mệnh Thần Ấn là vô cùng nguy hiểm, nhưng lại cảm thấy Đạo Khung Thương nói có đạo lý! Bốc chút nguy hiểm này để liều một phen cơ duyên, cũng rất cần thiết!
Thậm chí có hắn chăm sóc cùng Thiên tổ phía sau bảo hộ, dù có sai lầm, mọi chuyện đều có thể cứu vãn! Nhưng kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại.
Còn nguy hiểm đâu, nói đi nói lại rồi bỗng biến mất, tự dưng bị chó tha mất sao?
"Thật không có chuyện gì?"
Từ Tiểu Thụ bưng ngọc tỉ, nhưng lại như thể đã bị thuyết phục, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi một câu cuối cùng.
Đạo Khung Thương mỉm cười gật đầu:
"Chắc vậy."
...Thật là "chắc vậy"!
Từ Tiểu Thụ thề hắn không phải bị bựa lão đạo thuyết phục.
Trước khi vào di chỉ, hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ mà sẽ trực tiếp cự tuyệt loại đề nghị não tàn này.
Nhưng bây giờ, ta gọi đây là "kẻ tài cao gan cũng lớn"!
Nhìn vào trạng thái cuối cùng mà Túy Âm thể hiện ra, cho dù nó có ló đầu ra, có thể làm mình bị thương hay không vẫn chưa biết.
Từ Tiểu Thụ thật sự muốn làm miếng thịt dẫn xà xuất động, tìm xem rốt cuộc Túy Âm có phải là loại khoe mẽ không, có bị mình câu ra không.
Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
"Tí tách."
Không nghĩ nhiều nữa, một giọt máu rơi xuống, Tư Mệnh Thần Ấn phát ra ánh sáng nhạt.
Không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, dựa vào ý đạo bàn đã được cường hóa tới mức siêu cường bây giờ, Từ Tiểu Thụ dễ dàng vượt qua đa trọng khảo nghiệm, tìm thấy hạt nhân của Tư Mệnh Thần Ấn.
Huyết chi khế ước hình thành, ràng buộc xuất hiện.
Bảng hiệu trong tay cũng hóa thành ánh sao hư ảo tiêu tan, không còn hình thái cố định, trong đầu lại rung lên một tiếng, như thể kết nối với một chiều không gian khác.
Nơi đó có những bức tường cao đổ nát, cung điện sụp đổ, cùng với vô số những đồ văn "bàn tay"... Hay, hay lắm.
Từ Tiểu Thụ bật cười.
Hóa ra là đã quyết tâm lừa ta, nên sau khi phá hủy hết mọi thứ, tè một bãi đánh dấu rồi đưa ngọc tỉ cho ta? Không ngờ được chứ, sau khi khế ước Tư Mệnh Thần Ấn, mọi dấu ấn rõ ràng đến như thế, ta tiện tay có thể xóa được sao?
Từ Tiểu Thụ vô thức muốn xóa đi tất cả các đồ văn hình bàn tay, tránh gây họa bên trong.
Hắn chợt nhớ tới, bựa lão đạo từng nói, bản chất của Đại Thần Hàng Thuật là in đồ văn vào "ký ức" của vạn sự vạn vật, không liên quan gì đến biểu tượng bàn tay này...
Trừ khi giết Đạo Khung Thương, tất cả những đồ văn bàn tay này có thể là giả, chúng được tạo ra cố tình cho người khác thấy.
Nghĩ tới đây, Từ Tiểu Thụ trong lòng cũng không khỏi nhăn răng trợn mắt.
"Đạo Khung Thương, ngươi thật là đáng ghê tởm!"
Sau khi cảm thán, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Từ Tiểu Thụ không hề xóa bỏ những đồ văn bàn tay đó, tương kế tựu kế giữ lại, khi tâm niệm chìm vào trong Tư Mệnh Thần Điện, rất nhanh chạm tới một luồng trảm thần lực thuần túy rất lớn ở phía sau.
Đạo Khung Thương quả thực không phải toàn nói bừa.
Chỉ xét về chất và lượng của trảm thần lực này, nói nó là truyền thừa chân chính của trảm thần quan cũng không ngoa. Gần như ngang cấp với luồng lực lượng mà Thiên tổ truyền lại trong ngọc rồng!
Lúc này, Từ Tiểu Thụ cảm thấy, dù bên trong ẩn chứa một đạo thần thức Nhiễm Mính, đột nhiên nhảy ra câu thông với mình, muốn mình giúp hắn đối phó Túy Âm, đoạt lại thần di tích, cũng hoàn toàn có khả năng.
Và đúng như dự đoán, tình huống này xảy ra.
Trong luồng trảm thần lực, có một đạo hư ảnh chợt bắn ra.
Chỉ là, có chút sai lệch so với dự đoán.
Hư ảnh kia hóa thành một phương thần tọa, trên thần tọa hiện ra một bóng dáng màu tím ba đầu sáu tay, đang tư thế nghỉ ngơi, tay bấm ấn quyết, hắn cười khẽ:
"Tiểu quỷ, thật đúng là có chút can đảm..."
"Một sợi tâm niệm, đối mặt Túy Âm sao?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận