Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 612: Kết Minh (2)

Nhưng rất đáng tiếc.
Mấy người kia tuy không thích Từ Tiểu Thụ, thế nhưng đều bị chiến lực cường đại của Từ Tiểu Thụ khuất phục.
Tại Bạch Quật.
Tính cách khó ở không sao, nhịn một chút là được.
Thực lực, mới thật là vương đạo!
Có thể ôm lấy cái đùi này, cho dù nội tâm khó chịu, cũng có thể nhịn xuống.
Dù sao cũng tốt hơn biến cố đột nhiên phát sinh, chết thế nào cũng không biết.
"Hợp tác vui vẻ."
Khuất Tình Nhi vươn tay, muốn bắt tay.
Từ Tiểu Thụ không có động thủ, mà là đột nhiên lên tiếng: "Có thể hợp tác, nhưng ta có mấy cái yêu cầu nhỏ."
"Ngươi nói."
Khuất Tình Nhi thả tay xuống, cười nhẹ nhìn thiếu niên trước mặt.
"Đầu tiên, cho dù chúng ta là minh hữu, nhưng vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, liên minh này, chỉ có thể có một người chủ sự, chính là ta."
Từ Tiểu Thụ việc nhân đức không nhường ai.
Khuất Tình Nhi gật đầu.
"Không thành vấn đề."
Nàng quay người lại.
"Các ngươi đều nghe thấy? Không có ý kiến gì chứ?"
Đám người Trần Thần cúi đầu xuống.
Không có ý kiến.
Chúng ta nào dám có ý kiến gì?
"Nhận oán thầm, điểm bị động, +2."
"Ngươi có ý kiến gì không?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía La Ngọc Phách, hắn luôn cảm thấy tên kia là nhân tố không ổn định.
La Ngọc Phách trầm mặc lắc đầu.
Lúc này, y hoàn toàn không muốn nói chuyện với Từ Tiểu Thụ.
Người sắp chết, không có gì để nói.
"Nhận miệt thị, điểm bị động, +1."
"Rất tốt, đã mọi người không có ý kiến gì, chúng ta liền bắt đầu kết minh."
Khuất Tình Nhi cười cười, không để ý đến sắc mặt đồng đội trước kia, hỏi: "Điều kiện thứ hai?"
"Không có điều kiện thứ hai."
Từ Tiểu Thụ thấy mọi người hợp tác như thế, cũng không có nói ra mấy điều hạn chế đã chuẩn bị trước.
"Dẫn đường."
Hắn dừng một chút, nói: "Đến chỗ lúc trước các ngươi không qua được kia."
Trong lòng La Ngọc Phách khẽ động, cùng ba người Trần Thần, Hứa Tĩnh, cùng Đỗ Thành, trầm mặc đi theo sau tiểu đội.
"Được thôi."
Thần sắc Khuất Tình Nhi nhảy cẫng lên.
Vừa rồi tiểu đội bọn họ, là bởi vì thiếu một tên Linh Trận Sư, hoặc là nói thiếu một tên Linh Trận Sư tự giác.
Giờ phút này có Từ Tiểu Thụ cùng Ngư Tri Ôn gia nhập, thực lực đội ngũ, có thể nói là thẳng tắp tăng cao.
"Vị muội muội này xưng hô thế nào?"
Khuất Tình Nhi dẫn đường, vừa đi vừa nhìn hướng Ngư Tri Ôn.
La Ngọc Phách hợp thời chen miệng vào: "Tại hạ La Ngọc Phách, xin hỏi phương danh cô nương?"
Hiển nhiên, đã là đồng minh, trao đổi danh tự, đó là tôn trọng cơ bản nhất.
"Ngư Tri Ôn."
"Xuân giang noãn thủy áp tiên tri, Ngư Tri Ôn."
Bản thân Ngư Tri Ôn còn chưa mở miệng, Từ Tiểu Thụ đã vượt lên trước, "La Ngọc Phách đúng không, ta biết rồi, ngươi đi phía cuối đội ngũ đoạn hậu."
La Ngọc Phách: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Y dừng lại, muốn tiếp tục mở miệng, Từ Tiểu Thụ liền ngắt lời y: "An nguy minh hữu quan trọng hơn, vừa rồi ngươi cũng đồng ý ta lĩnh đội, cho nên hiện tại, ngươi nghe ta."
"Ngoan, đi đoạn hậu, chúng ta cần ngươi bảo hộ."
La Ngọc Phách cứng đờ.
Khóe miệng y giật hai cái, nói không ra lời.
Thân hình dừng lại, nhưng đại quân vẫn tiến lên như cũ.
Không cần động, y cũng trực tiếp rơi xuống vị trí sau cùng đội ngũ.
"Nhận độc chú, điểm bị động, +1."
...
"Vịt tiên tri..."
Ngư Tri Ôn đắm chìm trong lời giới thiệu của Từ Tiểu Thụ, thật lâu không thể thoát ra được.
Nàng trầm ngâm nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tại sao lại là vịt..."
"Ngươi không phát hiện nó rất dễ nhớ sao? Nói ra, mọi người đều hiểu."
Từ Tiểu Thụ nhìn Khuất Tình Nhi nói: "Đúng không?"
Khuất Tình Nhi có chút im lặng.
Mặc dù nói lôi con vịt không chút liên quan vào giới thiệu tên.
Nhưng Từ Tiểu Thụ nói như thế, nàng vậy mà thoáng cái hiểu ra "Ngư Tri Ôn", là do mấy chữ nào tạo thành.
"Thần kỳ."
Nàng bật cười một tiếng, không nói nhảm với Từ Tiểu Thụ nữa, một đường bay thẳng đến Linh Dung Trạch.
...
Đại quân chầm chậm bay đi.
Sau khi băng qua khu rừng Cao Viêm Phong, mấy người rốt cuộc dừng lại ở một nơi trống trải.
"Chính là chỗ này."
Khuất Tình Nhi dừng bước.
Từ Tiểu Thụ nhìn lướt qua.
Vết tích cháy đen, gốc cây, rễ cây khô nát, chứng minh nơi này từng phát sinh chiến đấu.
Vừa liếc nhìn một chút, hắn liền có thể kết luận, không chỉ đám người Khuất Tình Nhi từng đến nơi đây.
Xung quanh có vài dấu vết rất cũ, có lẽ đã xuất hiện từ mấy năm trước.
Ánh mắt lại nhìn về phía trước.
Ở phía trước khu đất trống, là một tầng khí vụ màu đỏ cam cực kỳ nhạt.
Cảm giác nóng rực vô tận từ bên trong truyền ra.
"Linh trận?"
Từ Tiểu Thụ liếc qua, không thể nhìn ra linh văn nơi đây.
Nhưng một cỗ thiên cơ nhàn nhạt, có chút quen thuộc, từ bên trong sương mù đỏ cam kia truyền ra.
"Thiên Cơ Trận."
Tinh đồng Ngư Tri Ôn có linh quang lưu chuyển, rất là đẹp mắt, lời nói vô cùng khẳng định.
"Linh trận nơi này, không phải người làm, mà là do thiên địa tạo ra?"
"Đúng vậy, bên trong Bạch Quật, có rất nhiều trận pháp tự nhiên, Tam Thập Lục Thiên Phong Vô Trận cũng là một trong số đó."
"Cho nên..."
"Cho nên thế nào?" Từ Tiểu Thụ hỏi: "Trận pháp tự nhiên, cùng với linh trận do người bố trí, có gì khác nhau?"
"Có."
Ngư Tri Ôn nghiêng đầu, "Trận pháp tự nhiên bình thường đều là dùng để bảo vệ chí bảo."
"Nói đúng hơn..."
Nàng cân nhắc từ ngữ, nói: "Là dùng để phòng ngừa lực lượng thiên địa chí bảo, phá hư sự cân bằng trong không gian dị thứ nguyên."
Lúc này hai mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên.
Đám người Khuất Tình Nhi cùng Trần Thần, đồng dạng nghe đến trong lòng đại động.
Gặp được người biết hàng!
Lần này, bọn họ đoán chừng sẽ không bị trận pháp kinh khủng kia đốt cháy khét nữa.
Thậm chí chí bảo ở bên trong, cố gắng, cũng có thể ngấp nghé một hai?
Chỉ có một mình La Ngọc Phách, miễn cưỡng lộ ra nụ cười mừng rỡ giả tạo.
"Thiên Cơ Thuật?"
Y mơ hồ từ trong miệng trưởng bối nghe thấy cái danh từ này.
Nhưng cụ thể là gì, nói thật, y hoàn toàn không biết.
Tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến việc y đánh giá thực lực linh trận của Ngư Tri Ôn, hoàn toàn không thua gì mình.
Nói như vậy...
"Không sợ!"
Khóe mắt La Ngọc Phách liếc qua Từ Tiểu Thụ còn đang hỏi lung tung này kia.
Mạnh là Ngư Tri Ôn, không phải thiếu niên này.
Cho dù là hắn, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình!
Ngón tay đặt ở sau lưng hơi động, một chút phương pháp điều động linh trận vừa rồi mới ngộ ra, từng bước tiến hành.
"Nhận hãm hại, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ đang hỏi thăm đột nhiên trì trệ, sau khi liếc qua cột tin tức, sắc mặt khôi phục như thường.
Hãm hại?
Đã bắt đầu rồi sao?
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng biết là La Ngọc Phách đã bắt đầu hành động.
Cho dù không dùng đầu ngón chân, trong hình ảnh Cảm Giác không góc chết truyền đến, đầu ngón tay La Ngọc Phách rục rịch, đều có thể thấy rõ ràng.
Ngay cả đường vân tay cũng có thể nhòn rõ.
Còn giấu?
Giấu cái cờ him!
"Tiểu Ngư, xem ngươi rồi, linh trận chi đạo, ta cũng chỉ biết một hai, ngươi dạy cho ta mấy thứ kia, ta còn chưa có hoàn toàn nắm giữ."
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm vỗ bả vai Ngư Tri Ôn, "Cố lên."
"Nhận chú ý, điểm bị động, +1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận