Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Chương 1550: Ngọa Long Phượng Sồ thật thần nhân, sáng bài khống cách đòi mạng vòng (length: 25686)

"A ha ha..."
Trống trải vô ngần trên hoang dã, Bạch Trụ cười gượng hai tiếng, cũng không để ý người xung quanh ánh mắt kỳ dị, liền cầm Thần Chi Mệnh Tinh trên tay đã đánh qua.
"Mình người, ha ha."
"Từ Tiểu Thụ, ngươi hẳn phải biết lão tử năm đó không quản đường sá xa xôi, cách hai vực, đem Tham Thần đưa đến trên tay ngươi có dụng ý gì chứ?"
"Chính là ý hợp tác!"
Gió lạnh thổi, Bạch Trụ như hoàn toàn tỉnh rượu, không chỉ không còn vẻ cao cao tại thượng, trên mặt còn thêm một chút thân thiện.
Bây giờ tình thế này, Nguyệt Cung Ly còn phải vòng qua mấy đại ác nhân này.
Mình nghĩ sao, còn định trước mặt mấy lão hồ ly ranh ma này mà kiếm chút lợi lộc từ Từ Tiểu Thụ ư? Căn bản không có khả năng!
"Lạch cạch cạch."
Ba viên Thần Chi Mệnh Tinh ở giữa không trung vẽ một đường rồi rơi vào tay Tang lão.
Tang lão ngược lại rất cảnh giác, nhìn kỹ thứ này từ trên xuống dưới, không phát hiện gì khác thường mới đưa cho nghịch đồ phía sau.
Từ Tiểu Thụ vươn tay.
Tang lão lại đột ngột rụt về, ôm Thần Chi Mệnh Tinh vào ngực, phối hợp nói với Bạch Trụ: "Dễ nói."
Hai chữ đuổi người này, ông ta mới nhìn nghịch đồ: "Mười tám viên Thần Chi Mệnh Tinh, triệu hồi tổ thần mệnh cách."
"Thật sao?"
Từ Tiểu Thụ không nghe ra lời Tang lão có phải là giọng điệu nghi vấn hay không, bản thân cũng không xác định.
"Vậy ngươi cảm thấy, bây giờ thích hợp triệu hồi tổ thần mệnh cách, nhận lấy truyền thừa sao?"
Tang lão mặt không đổi sắc hỏi lại.
Nghe đến đây, Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Trước kia khi ở trong hình thức ban đầu của Hắc Ám Thần Đình, Nguyệt Cung Ly có kể một chuyện do hắn phỏng đoán: Tổ thần mệnh cách, có lẽ rơi vào tay Đế Anh Thánh Thụ.
Bất kể chuyện này có thật không, các dấu hiệu cho thấy, Đế Anh Thánh Thụ tà hóa, muốn siêu đạo hóa, muốn tổ thần hóa là tình huống rất có khả năng.
Di chỉ Nhiễm Mính, rất có thể không chỉ đơn thuần là di chỉ Nhiễm Mính nữa.
Truyền thừa Nhiễm Mính, có lẽ cũng đã bị "người" động tay động chân.
Lúc này gom đủ mười tám viên Thần Chi Mệnh Tinh, triệu hồi ra tổ thần mệnh cách, có lẽ... thứ xuất hiện không phải tổ thần mệnh cách.
Mà ngược lại sẽ có chuyện gì không hay xảy ra?
Suy nghĩ của Từ Tiểu Thụ nhanh chóng xoay chuyển, lúc này từ một góc độ khác đưa ra vấn đề: "Nhưng nếu như chúng ta không lấy, để Nguyệt Cung Ly lấy sao?"
Quỷ Nước nghe thấy, nghiêng đầu, tay nắm hoàng kim mặt thú, tựa hồ đang suy tư gì đó.
Tang lão cũng ép vành nón, híp mắt suy tư, lạ là đôi tay của ông cháy khô, mà lực lượng không làm tổn hại đến chiếc nón lá cũ nát.
"Ngươi nói cũng có lý..."
Có lý? Lý gì?
Sầm Kiều Phu lắc đầu, từ bữa tối ngày mai hồi thần lại: "Mọi người đang nói gì vậy?"
Tang lão cũng không quay đầu nói: "Người Mộc Tử Lý tìm ta, nói..."
"Nói gì?"
Sầm Kiều Phu nhìn sang.
"Hắn nói, "di chỉ Trảm Thần Quan, không chắc vẫn là di chỉ Trảm Thần Quan.""
Lời này làm tất cả mọi người nhíu mày, bao gồm Từ Tiểu Thụ.
Chỉ là chỗ anh chú ý khác với người bình thường, không phải nội dung anh đã suy nghĩ đến, mà là...
"Người Mộc Tử Lý?"
"Chính là người của ngươi."
"Người của ta?"
"Lý đại nhân."
Hả? Lý đại nhân, là ai?
Từ Tiểu Thụ nghe xong ngớ người, một lúc sau mới nhớ ra.
Lý Phú Quý quả thực xưng hô những thủ hạ dưới trướng là một cái gì đó, tựa hồ chính là "Lý đại nhân"?
"Không quan trọng."
Khoát tay một cái, Từ Tiểu Thụ ném những suy nghĩ rối rắm đi, nhìn về Thần Chi Mệnh Tinh trên tay Tang lão, đột nhiên cười nói: "Coi như kết quả không được như ý, thì sao?"
"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu như sợ thần tích này, sợ tà thụ kia kiếm chuyện, thậm chí sợ Trảm Thần Quan Nhiễm Mính kia, ta vốn dĩ đã không tới di chỉ này rồi."
Nói xong, anh vươn tay ra, ra hiệu Tang lão đưa mảnh ghép cuối cùng.
Mười tám viên Thần Chi Mệnh Tinh đặt cùng nhau, liệu có tự động triệu hồi tổ thần mệnh cách, kết thúc cuộc thí luyện phong bế truyền thừa Trảm Thần Quan này không, không ai biết.
Nhưng tất cả những người xung quanh nghe xong cuộc nghị luận của Thánh nô mấy người, cũng rõ nhận thấy Đế Anh Thánh Thụ xuất hiện, dị biến, và bí mật thần tích là có liên quan đến nhau.
Trong tình huống thế này, Thụ gia vẫn giữ thái độ nhẹ như mây gió, chọn cách xử lý trực tiếp như thế...
"Ngươi thay đổi."
Tang lão hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mặt.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên vẫn là Từ Tiểu Thụ, hình dáng chi tiết bên trong thay đổi, cách đối nhân xử thế thậm chí tính cách của anh, cũng khác hoàn toàn với cậu nhóc từng biết ở Bát Cung.
Trước đây, anh từ mù quáng vô tri, đến lăn lộn trong đại cục mà trở thành một người cẩn thận, chặt chẽ.
Không rõ chi tiết, việc phải tự làm.
Thậm chí có thể nói là đa nghi, lo trước lo sau đến cực điểm.
Bây giờ, anh lại như từ cẩn thận chặt chẽ, thoái hóa đến mức mù quáng vô tri, thấy cái gì cũng xông lên như vậy.
Tang lão lại hiểu...
Núi vẫn là núi, nhưng núi không còn là ngọn núi đó nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn một năm qua, anh đã chịu bao nhiêu đau khổ?
"Vạn vật đều thay đổi, con người cũng vậy, ta càng như thế."
Từ Tiểu Thụ cười nhìn quanh.
Đất trời đều đang đổi thay, huống chi là ta?
Thay vào một năm trước, thậm chí nửa năm, mấy tháng trước.
Anh cũng không nghĩ đến, có một ngày mình có thể tiến vào di tích đặc biệt này, có tư cách đối thoại với những người mà trước đây mình cho rằng không có tư cách.
Tang lão há hốc miệng, còn muốn nói thêm gì.
Ông muốn nói, mười tám viên Thần Chi Mệnh Tinh nếu chỉ tụ tập một chỗ, liền sẽ tự động triệu hồi tổ thần mệnh cách... vậy chuyện triệu hồi hoàn toàn có thể giao cho Quỷ Nước đảm nhiệm, để tránh rủi ro khó lường.
Ông muốn nói, tổ thần mệnh cách chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất, dù sao Trảm Thần Quan Nhiễm Mính cũng vẫn là Nhiễm Mính mười tổ cảnh, lạc đà gầy còn hơn ngựa, ông không nhất định sẽ bị Đế Anh Thánh Thụ làm sao như thế nào... Cho nên khi vừa mới vào di tích, nó nói là để lại ba đạo truyền thừa, có lẽ vẫn có hiệu lực, nếu vì lấy hai mà mất một thì không khỏi được chẳng bõ công.
Ông còn muốn nói, thần tích dù nguy hiểm, cũng là một cơ duyên hiếm có, quả thật tổ thần mệnh cách có thể xem như cơ duyên lớn nhất, nhưng nơi này vẫn có đồ tốt khác... Nếu như sớm thu thập mười tám Thần Chi Mệnh Tinh, đóng lại di tích sớm, rất nhiều thứ liền sẽ bỏ lỡ... Ngươi có thể không cần, ngươi có các thành viên trong tổ chức, thuộc hạ chắc chắn cần, như vậy, muốn chờ di tích mở ra lần nữa, không biết đến bao giờ.
Tang lão muốn nói rất nhiều.
Nhưng giờ phút này, nhìn bộ dáng mây trôi nước chảy của Từ Tiểu Thụ, ông phát hiện cậu nhóc này thực sự khác trước rất nhiều!
Như thể việc gia hỏa này không biết "Lý đại nhân" là ai, lại đã sớm nghĩ ra tin tình báo mà Lý đại nhân muốn mang tới vậy.
Tất cả những lời nhắc nhở ông chưa nói ra, có lẽ anh đều đã tính toán từ trước rồi.
"Đi thôi."
Thời thế, là ở ngươi.
Quăng tay một cái, ba viên Thần Chi Mệnh Tinh bị ném ra.
Sắc mặt Sầm Kiều Phu, Quỷ Nước, Bạch Trụ các loại trong nháy mắt ngưng trọng.
Những người xung quanh vô thức bắt đầu lui bước, như thể có hiện tượng dị thường nào đó không thể kháng cự sắp xảy ra.
"Ầm!"
Tiếng oanh minh của Bá Vương ở phía xa, làm mọi người giật mình.
Từ Tiểu Thụ chỉ vươn tay ra, mặt không đổi sắc tiếp Thần Chi Mệnh Tinh, đem tất cả chạm vào nhau.
"Ông!"
Mười tám viên Thần Chi Mệnh Tinh lớn bằng đầu người, vây quanh thành một vòng trên mặt đất, thu hút và hút lấy lẫn nhau, ghép ra một đồ án không có quy tắc.
Mặt đất ong ong rung chuyển.
Dị quang chớp nhoáng lóe lên.
Bỗng nhiên, tất cả dị tượng ngừng lại.
Trong đầu Từ Tiểu Thụ xuất hiện một chỉ dẫn rõ ràng, ngắn gọn hai chữ: Là?
Không?
Cùng một lúc đó, tất cả mọi người trong thần tích, bao gồm cả Thần Diệc đang giao chiến với Đế Anh Thánh Thụ, lòng bàn tay trái cùng nhau chấn động.
Quỷ Nước giơ tay, thánh niệm thăm dò, bảng tổ thần nhanh chóng bắn ra:
"Một, Từ Tiểu Thụ, mười tám."
"Hai, Nguyệt Cung Ly, mười bốn."
Không còn!
Vậy thì, toàn bộ những người tiếp sau đều không có!
Vốn nói không dài không ngắn, cũng phải sáu bảy người có trên bảng tổ thần, giờ phút này chỉ còn lại hai cái tên như vậy.
Hai người lên bảng, số Thần Chi Mệnh Tinh, đều phá hai chữ số.
Một màn này có thể nói đã làm tất cả mọi người choáng váng.
"Tình huống thế nào?"
"Ta nhớ bảng tổ thần đâu có ngắn vậy?"
"Cho dù trừ Vô Tụ, Tiều Phu, Bạch Trụ, đám người Thần Chi Mệnh Tinh đụng nhau, chẳng phải cũng còn một hai người khác sao, cái tên Niệm gì đó, Quỷ Nước, Chu Thiên Tham?"
"Quỷ Nước không có Thần Chi Mệnh Tinh được không, hắn ngay ở đây!"
"Cái kia Chu Thiên Tham..."
"Chu Thiên Tham đã sớm bị Thụ gia lấy rồi, hai người họ một người có, một người không, được mất hoàn toàn cân xứng!"
"Thế thì... Cũng không đến mức, ngay lập tức trên bảng chỉ còn hai người có Thần Chi Mệnh Tinh chứ, còn cái người nào đó, vẫn còn trên bảng... Ai nhỉ?" "Hoàng Tuyền!"
"Đúng! Diêm Vương, Hoàng Tuyền!"
Không cần đợi người khác nói, gần như chỉ vừa liếc mắt một cái, Thánh Nô mấy người ở đây đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này vừa nhìn nhau, ngay cả Sầm Kiều Phu có phần não chậm chạp cũng lên tiếng:
"Nhưng ngay lúc này, cùng một lúc, Nguyệt Cung Ly đi tìm Hoàng Tuyền sao?"
"Nhưng trước đó Nguyệt Cung Ly năm viên Thần Chi Mệnh Tinh, Hoàng Tuyền ba viên, cái này cộng lại cũng mới tám viên..."
Quỷ Nước khoát tay chặn lại, ngắt lời nói: "Vô Tụ đều cầm sáu viên, Nguyệt Cung Ly dẫn theo Thánh Thần Điện Đường nhiều người như vậy toàn diện triển khai lục soát, nói ít chín viên, mười viên."
Tang lão sầm mặt lại.
Quỷ Nước lười nhác nói nhảm, dù sao hắn không sợ đắc tội ai, "Nhìn như vậy thì thấy, Hoàng Tuyền cũng không thật thà, ít nhất trên tay tuyệt không chỉ ba viên, ít nhất bốn, năm viên, hắn cũng đang giấu."
Bạch Trụ ở phía sau nghe xong đều sửng sốt, trong đầu hiện lên cảnh Vô Tụ mới ra trận, sau lưng một loạt vòng tròn người thay phiên truyền lại hình tượng Thần Chi Mệnh Tinh.
Hắn vốn cho rằng, chỉ có Vô Tụ là như vậy.
Hiện tại xem ra...
"Không phải, nhân loại các ngươi tâm đều bẩn như vậy sao?"
Bạch Trụ thật sự mờ mịt, mở đôi chân dài tiến lại gần một chút nói: "Các ngươi làm sao biết có thể truyền lại, vì sao a không ai nói cho lão tử?"
Thánh nô mấy người cùng nhau chuyển mắt nhìn lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của Bạch Vị cung chủ.
Tiếp theo ánh mắt cùng nhau dời xuống, quét đến bộ ngực lớn sóng lớn mãnh liệt của cung chủ này, lại cấp tốc nhìn về lại khuôn mặt.
Không ai lên tiếng.
Sầm Kiều Phu xấu hổ bưng kín mặt, lùi lại một bước, thối lui ra khỏi đám người này.
Xin lỗi, là ta không xứng, ta quá trong sạch, ta có tội....
"Các ngươi nhìn lão tử làm gì?"
Bạch Trụ cung chủ ưỡn ngực một cái, có chút không hiểu ra sao cả.
Hắn cảm giác ba người này ánh mắt không giống như đang nhìn mình, phản giống như là đang nhìn một người tàn tật.
"Không có gì."
Tang lão dẫn đầu nhìn về người của mình, không bị ngắt lời ảnh hưởng, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Có thể triệu hoán."
Từ Tiểu Thụ nói xong, thử dùng linh niệm vòng quanh chỉ dẫn lực không thể tính là thực thể trong đầu kia xoay quanh, xác nhận sau nói:
"Đúng là có thể triệu hoán."
"Chỉ cần ta nghĩ, mười tám viên Thần Chi Mệnh Tinh này, xác thực có thể trực tiếp triệu hoán ra thứ gì đó."
"Về phần có phải hay không tổ thần mệnh cách...."
"Sau khi triệu hoán di tích thần có đóng lại không..."
"Sau khi đóng lại chúng ta sẽ về hay bị nhốt ở đây, tìm đường ra..."
Nói đến đây thôi.
Tang lão cau mày hỏi: "Vậy ý của ngươi thế nào?"
Nếu là ở thời kỳ Linh cung, hắn không cần hỏi Từ Tiểu Thụ, trực tiếp không cần suy nghĩ sắp xếp là được, thậm chí không cần phải giải thích nhiều.
Vì Từ Tiểu Thụ có nghĩ thế nào cũng không nhảy ra được tầm mắt hạn hẹp của hắn, nhảy không ra thế giới ếch ngồi đáy giếng.
Bây giờ, ý kiến của y đã không kém mình.
Tang lão vừa nói ra lời, ngược lại còn có chút không quen loại việc hỏi ý kiến người khác này, hỏi ý nghĩ cảm nhận, mình chậc chậc hai tiếng, cảm thấy có chút kỳ diệu.
"Ý kiến của ta..."
Từ Tiểu Thụ suy tư một chút, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên vẻ mặt đờ đẫn của Sầm Kiều Phu.
Trong ấn tượng của hắn, Sầm Kiều Phu hành động một mình cực kỳ cơ trí. Đó là một lời khen, nhưng bây giờ sao hắn lại nhiều lần lộ vẻ mặt như vậy... Dừng lại sau, Từ Tiểu Thụ cũng ngẩn ngơ.
Đúng vậy, ta vì sao phải nghĩ?
Ta có được Thủy Hỏa Áo Nghĩa, Ngọa Long Phượng Sồ, hai vị này đều là đại lão giỏi về chiến lược, sao còn cần mình động não chứ?
"Đại trưởng lão, ngươi thấy thế nào?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía một bên.
Quỷ Nước đang trầm tư thực ra lại đang ngẩn người lười nhác mò cá vuốt ve mặt nạ vàng sửng sốt một chút, ngón tay chỉ vào mình: "Ta?"
"Ngoài ngươi ra thì còn ai, đại trưởng lão thân mến."
Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn tới, Quỷ Nước còn muốn mở miệng từ chối cho nhã nhặn, chợt thoáng thấy trên mặt Từ Tiểu Thụ mang một vòng nham hiểm, hắn vội nói: "Ta thấy không cần thiết!"
"Hả?"
Từ Tiểu Thụ cười, "Sao lại "Rất không cần thiết"?"
Ngươi thật không cần thiết phải mở miệng!
Quỷ Nước trừng mắt tiểu tử này một cái, bàn chuyện chính, trên mặt cũng nghiêm túc hơn:
"Việc triệu hoán tổ thần mệnh cách hay không, giờ phút này quyền chủ động đã nằm trong tay chúng ta, tiến độ có thể chậm lại."
"Chúng ta bây giờ ở đệ nhất trọng thiên, phía trên là thập bát trọng thiên, tiếp đến tam thập tam trọng thiên, còn chưa đi qua, cơ duyên vẫn chưa biết được."
"Nguyệt Cung Ly đã thu thập mười bốn viên Thần Chi Mệnh Tinh, còn liên hợp Hoàng Tuyền, xem ra cũng muốn nhanh chân."
"Kỳ ngộ luôn đi kèm rủi ro, theo ta thấy, rủi ro lớn hơn kỳ ngộ, cho nên cứ để hắn đi thử."
"Mà..."
Dừng lại, ánh mắt Quỷ Nước quét qua mọi người, rơi xuống người Từ Tiểu Thụ: "Đổi lại là người khác, ta sẽ không nói lời này."
"Nhưng nếu là ngươi, tạm coi truyền thừa Trảm Thần Quan là ích lợi theo hướng chính, ngươi có thể thử mức độ cao nhất, siêu đạo hóa."
"Nếu truyền thừa là giả, lợi ích là âm, chúng ta vẫn có Thần Diệc chống lưng, tỷ lệ sai số rất thấp."
Hắn nhìn về phía chiến trường xa.
"Nếu không thể 'Phân rõ ta, siêu đạo hóa, vũ thăng ba cảnh, thấy tên thật', chúng ta vẫn còn con đường khác, đến lúc đó thử lại cũng không muộn."
Hắn nhìn về phía mười tám viên Thần Chi Mệnh Tinh trên mặt đất.
Tốt lắm tốt lắm!
Quỷ Nước ngươi quả nhiên là người có đầu óc, nói đi nói lại đạo lý rất rõ ràng.
Từ Tiểu Thụ rốt cục cảm nhận được chút vui vẻ của Bát Tôn Am, thấy Quỷ Nước nói xong, thuận thế nhìn về phía Tang lão.
Tang lão quả nhiên cái gì cũng không phản bác, trầm tư rồi lên tiếng:
"Không sai, ta cũng đồng ý với ý kiến của Quỷ Nước."
"Còn nữa ngươi đến sau, có lẽ vẫn có chỗ không biết."
"Trước đó người chúng ta đã đến một bảo địa trong di tích, đã thấy ghi chép về "Luân hồi thiên thăng trụ" trên một tấm bia đá."
"Đúng, ta nhớ là người Nguyệt Cung Ly cũng ở đó."
Quỷ Nước mắt sáng lên, hiển nhiên cũng đã tiến vào trạng thái phân tích.
Từ Tiểu Thụ liền cùng Sầm Kiều Phu, Bạch Trụ bình thường, giống ba cây cỏ đầu tường, theo gió hướng đầu về phía Quỷ Nước, nghe hắn nói:
"Mười viên Thần Chi Mệnh Tinh, có thể triệu hoán "Luân hồi thiên thăng trụ, vũ thăng lên giới, đó chính là thập bát trọng thiên trên đầu chúng ta."
Hắn chỉ lên đỉnh đầu.
"Trước đây chúng ta thu thập không đủ, không có cách nào thử nghiệm."
"Hiện tại ngay cả tổ thần mệnh cách đều có thể triệu hoán ra, trước lên trên thập bát trọng thiên xem xem khác với nơi này thế nào... Trên lý thuyết, rủi ro càng nhỏ, cơ hội càng lớn."
"Đúng là nên như thế!"
Tang lão gật đầu mạnh một cái, nhất thời ba cây cỏ đầu tường mang theo phía sau vô số cây cỏ đầu tường, hướng đầu về phía hắn: "Nhưng rủi ro trên lý thuyết, chỉ là lý thuyết, thực tế triệu hoán Luân Hồi Thiên Thăng Trụ, cũng không chắc đã an toàn hơn triệu hoán tổ thần mệnh cách."
"Ít nhất nếu ta là Tà hóa Trảm Thần Quan... Không, ta là một người có dã tâm khác, một con đường duy nhất, là tốt nhất để bố trí mai phục."
"Nguyệt Cung Ly chắc chắn cũng hiểu rõ điều này, cũng hiểu rõ suy nghĩ của chúng ta, hiện tại hắn còn gấp hơn chúng ta!"
"Đối với truyền nhân Thánh Đế mà nói, tổ thần mệnh cách là thật hay giả không quan trọng, vì dù chỉ có một khả năng nhỏ nhoi nó là giả, Nguyệt Cung Ly không đánh cược nổi, hắn không thể chấp nhận để tổ thần mệnh cách rơi vào tay người ngoài."
"Cho nên, hắn cần phải nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ số lượng Thần Chi Mệnh Tinh của hắn lại không đủ, mà cái đệ nhất trọng thiên này có thể nói đã là địa bàn của chúng ta...."
"Vô Tụ nói đúng!"
Quỷ Nước cười biểu thị đồng ý, phía sau một đám người nghe không hiểu lắm nhưng cũng cảm thấy rất lợi hại nhóm, lại nhìn về phía hắn:
"Quy tắc thần di tích đặc thù, chúng ta hoàn toàn có thể thông qua tổ thần bảng xác định vị trí của Nguyệt Cung Ly."
"Hắn chắc chắn cũng hiểu điều này, nhưng không có."
"Dù hiện giờ hắn thay người giữ Thần Chi Mệnh Tinh, chúng ta không ngốc, có thể nghĩ đến việc hắn đang làm trò quỷ, nên hắn dứt khoát chơi bài ngửa."
"Không phải dứt khoát, hắn chỉ có thể chơi bài ngửa!"
Tang lão chỉnh lời nói sai, hắn quá biết Quỷ Nước đang nói gì, nhận lấy ánh mắt của đám cỏ đầu tường nói tiếp:
"Bây giờ chúng ta là người chủ động, là người cầm cờ."
"Nguyệt Cung Ly có không muốn cũng phải trở thành một quân cờ để chúng ta dòm ngó, vẫn phải đi theo con đường mà chúng ta chỉ định."
"Chúng ta không cần thiết phải động, chỉ cần nhất nhất đi theo hắn là được."
"Đúng!"
Quỷ Nước vừa cười vừa nói: "Hắn ngược lại phải cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, lại không thể lùi, lại chỉ có thể liều mình dò đường, dùng nhân mạng của Thánh Thần Điện Đường để lấp đầy rủi ro không biết bị thêm vào, tự mình móc ra cái hố."
"Sau đó người xưa trồng cây, chúng ta hóng mát, đi theo dấu chân của hắn, không có bất kỳ rủi ro gì."
Tang lão cũng cười.
"Nếu ta đoán không sai, lúc này, hắn cũng gần như nhận ra điều này, chắc cũng nên triệu hoán 'Luân hồi thiên thăng trụ'."
Quỷ Nước nhìn về phía xa, hướng Nguyệt Cung Ly.
"Cũng không cần vội vàng qua đó bây giờ, theo ta nghĩ, động tĩnh không nhỏ."
Tang lão khoát tay ra hiệu có thể chờ một chút.
"Ha ha."
"Hắc hắc."
Hai người nhìn nhau cười.
Tất cả những người đang nghe đều rùng mình.
Từ Tiểu Thụ ánh mắt đăm đăm, ngây ngốc nhìn bên trái, lại nhìn một chút bên phải.
"Ha ha!"
Y cũng không nhịn được cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Hai người đồng thời nhìn lại.
Từ Tiểu Thụ không kéo lại được, vỗ đùi, khom người, trên mặt nở ra một đóa hoa rực rỡ, "Không có, ta chỉ là đột nhiên có một loại cảm giác, cực kỳ thoải mái..."
Sảng khoái! Thật sự sảng khoái! Quá mẹ nó sướng rồi!
Mẹ nó, trước đây ta trải qua toàn thời gian khổ cực gì vậy?
Đây chính là niềm vui của Bát Tôn Am sao, đây chính là sự trợ lực mà Ngọa Long Phượng Sồ thật sự có thể mang lại cho ta sao? Một Lý Phú Quý ta đã cảm thấy đủ mạnh, phải dùng cho tốt.
Chưa từng nghĩ, thì ra Đốt Đàn đại lão cùng Dạ Miêu Quỷ Nước hai cái đỉnh cấp đầu óc này chồng lên nhau, lại có thể tạo ra hiệu quả biến chất kinh khủng đến vậy! Cái gì Nguyệt Cung Ly a! Ngươi lấy cái gì mà đánh với ta?
Cái gì di tích thần bí a! Hai người bọn hắn chung vào một chỗ, có thể hiểu rõ quy tắc nơi này, mò đá qua sông còn nhanh hơn người khác không phải sao?
"Oanh!"
Nơi xa, bỗng nhiên vang vọng tiếng nổ lớn.
Cái này không phải chiến trường bên Thần Diệc phát ra, mà là....
Từ Tiểu Thụ giơ tay trái lên.
Tất cả mọi người cũng giơ tay trái lên.
Bảng tổ thần trong nháy mắt hiện ra trước mặt mấy chục người ở đây, mọi người đều khẳng định một việc: "XXX, là vị trí bên phía Nguyệt Bán Thánh!"
"Không thể nào? Thật bị hai người bọn hắn nói trúng? Thật sự đang triệu hồi cái gọi là "Luân hồi thiên thăng trụ" kia?"
"Tê!"
"Trời ơi!"
"Ta nổi da gà!"
"Nguyên lai thế giới của đại lão, là như vậy sao?"
"Ta vẫn cho là ta đã đủ thông minh, đến bây giờ ta rốt cuộc rõ ràng vì sao ta lại chỉ là Thái Hư."
"Suỵt! Vô Tụ tiền bối cũng là Thái Hư!"
"Ha ha, ngươi Thái Hư là do ngươi hết sức căng mình mà thành Thái Hư, người khác Thái Hư, là vì người ta muốn ở Thái Hư ngộ áo nghĩa!"
"Ô ô ô, đừng nói nữa...."
Mặt gương không gian mở ra, cỏ đầu tường biến thành hướng về phía mình.
Từ Tiểu Thụ không cần đi, liền có thể nhìn thấy tình huống bên Nguyệt Cung Ly.
Quả nhiên, bên trong rất nhanh hiện ra hình tượng rộng lớn có thể đoán trước:
Một cây đồ đằng che trời do đá xanh to lớn ghép thành từ trên trời giáng xuống, đánh nát một đám đông người quanh Nguyệt Cung Ly.
Những Trảm Đạo, Thái Hư kịp thời phản ứng chạy ra, lại trong nháy mắt bị khí tức Tà Thần kinh khủng từ Luân hồi thiên thăng trụ bốc lên nuốt chửng.
Nguyệt Cung Ly nghiến răng nghiến lợi xuất thủ, gọi ra Túy Âm Tà Thần, mới có thể chống đỡ, nuốt vào lượng lớn Tà Thần lực.
Doanh!
Luân hồi thiên thăng trụ phát ra thanh quang, giống như có thể đi thông.
Người triệu hồi trụ này là một vị Thái Hư, lúc này nửa người đã đứt, nhưng mệnh vẫn còn, nhiệm vụ liền phải hoàn thành, cũng chỉ có thể cố gắng đưa tay nhấn lên cột trụ đó.
"Ta cược xảy ra chuyện."
Quỷ Nước vừa cười nói.
"Ta cũng cược xảy ra chuyện."
Tang lão vừa dứt lời, "bành" một tiếng, trong mặt gương thế giới, Thái Hư kia liền vỡ nát, huyết nhục hóa thành Tà Thần lực mơ hồ tiêu tán, chớp mắt liền muốn bò về phía những người đang vây xem xung quanh.
"Sắc!"
Nguyệt Cung Ly bấm pháp quyết, nhịn xuống việc phải phản kháng tất cả ánh mắt soi mói trần trụi, rồi lại ăn hết chỗ Tà Thần lực này, sau đó vẫy tay với một Bán Thánh lạ mặt cách đó không xa.
"Trình Quang Lộ, Bắc vực Minh Giác Trình thị."
Quỷ Nước suy nghĩ một chút rồi nói.
"Minh Giác Trình thị đã suy tàn, hậu bối không người kế tục, cao nhất chỉ có một Thái Hư, Trình Quang Lộ đã gần như từ bỏ."
Tang lão lắc đầu.
"Kỳ thật cũng không thể xem là từ bỏ, đại đạo không thông, hắn chỉ có thể đầu nhập vào Thánh Thần Điện Đường, xem xem lần này có thể nhận được che chở hay không, phúc phận cho mình, tiện thể phúc phận cho con cháu."
"Nhưng cái giá, có thể là mạng."
"Không sai..."
"Ha ha ha!"
Tiếng cười quỷ dị vừa vang lên, Quỷ Nước, Tang lão lại ngừng giao lưu, kỳ quái quay đầu lại, "Ngươi lại cười cái gì?"
"Không có, không có...."
Từ Tiểu Thụ liên tục xua tay, lau nước mắt: "Ta chỉ là....vui, ta nghĩ tới một vài chuyện vui vẻ."
Trời cao ơi!
Ngươi cuối cùng cũng mở mắt ra!
Ta Từ Tiểu Thụ cũng có ngày khổ tận cam lai, đến bước này sao?
Nếu nói vừa rồi đối với những lời khẳng định của Quỷ Nước, Tang lão, còn có một chút nghi ngờ.
Vậy giờ phút này nhìn thấy Nguyệt Cung Ly mặt xanh lè trong mặt gương không gian, cái vẻ mặt dứt khoát liều mạng của Bán Thánh Trình Quang Lộ kia.... Giờ phút này, Từ Tiểu Thụ là thật muốn túm cái đầu Bát Tôn Am xuống, ấn lên mặt đất hung hăng giẫm cho hai cái.
Thật đáng ghét a!
Ngươi sống sướng quá rồi đó!
Thật thiệt thòi cho ta lúc trước còn thấy đáng thương cho ngươi một thân kiếm khí, chỉ còn tám ngón tay, rơi xuống cái bộ dạng suy nhược hậu thiên kia! Hóa ra ngươi đang giả vờ thảm a, ngươi quãng thời gian này trôi qua còn thoải mái hơn ta gấp vô số lần!
Nếu trước đây mà có cái người này, ta sao có thể bị Đạo Khung Thương trêu đùa trong lòng bàn tay, ta mẹ nó còn có thể nhân cơ hội lợi dụng Hương di hố cái lão đạo kia một phen nữa chứ!
"Ô ô ô...."
"Ngươi sao thế?"
"Không sao, ta chỉ là, lại nghĩ đến chuyện buồn, nhưng lại rất vui, ô ô ô."
"Bệnh."
"Không cần để ý hắn, hắn mỗi lần phát bệnh đều như vậy."
Cạch.
Trong mặt gương không gian, Bán Thánh Trình Quang Lộ mặt mày ngưng trọng, đưa tay nặng nề vỗ, đập vào luân hồi thiên thăng trụ.
Ba.
Đầu hắn giống như dưa hấu bị đập vỡ tan.
Vị cách Bán Thánh bay ra, tan vào trong luân hồi thiên thăng trụ.
Giờ khắc này, Nguyệt Cung Ly cũng nhịn không được nữa, hai mắt muốn nứt ra.
"XXX!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận