Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 630: Tiểu Ngư Chướng Mắt (2)

"Tê a!"
"Thảo!"
"@#$%! ! !"
Trương Đa Vũ giống như phát điên.
Vừa rồi chỉ hơi bất cẩn buông lỏng Ngự Linh Thuẫn, để Bạch Viêm xối lên người, kết quả liền không thể vãn hồi.
Tay nàng, ngực nàng. . .
Đầu nàng, toàn thân. . .
Thời gian rõ ràng chỉ mới mấy hơi, thân thể nở nang mềm mại đã bị đốt đến mức thị vụn bọc xương.
Máu thịt be bét đã không đủ để hình dung thảm trạng của Trương Đa Vũ sau khi bị Bạch Viêm đốt cháy.
Bạch cốt sâm sâm, ngay cả xương cốt cũng đã bắt đầu nóng chảy, đây chính là thảm trạng hiện tại của nàng.
"Phá!"
"Phá cho ta!"
Trương Đa Vũ đã dùng ra toàn bộ thủ đoạn.
Thế nhưng vừa điều động một chút linh nguyên, linh nguyên bị thiêu huỷ.
Điều động lục lượng thiên đạo, lực lượng thiên đạo cháy thành tro.
Nàng không thể phóng thích một thức linh kỹ nào.
Ngay cả bước chân, cũng không thể bước ra.
"Sao lại như vậy. . . "
Bạch Cốt Tinh Trương Đa Vũ từ bỏ giãy dụa, linh hồn than khóc.
Rõ ràng có một thân thủ đoạn.
Rõ ràng có rất nhiều trọng bảo.
Thế nhưng mỗi lần muốn sử dụng đều bị Bạch Viêm áp chế, gián đoạn.
Không sử dụng ra được.
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu ra vì sao Mưu lão lại chết.
Bạch Viêm Bạch Khô Lâu, chính là khắc tinh của Luyện Linh Sư.
Ngay cả Vương Tọa, chỉ cần bị nhiễm phải, liền không thoát được kết cục thân tử đạo tiêu.
"Hết rồi. . . "
Tuy hai mắt nàng đã bị đốt thành tro, không nhìn thấy, thế nhưng Trương Đa Vũ vẫn có thể khóa chặt vị trí Bạch Khô Lâu.
Nàng tuyệt không nghĩ tới, mình một đời Vương Tọa, lại kết thúc ở trong Bạch Quật.
Cho đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng vẫn không tìm ra chủ nhân Bạch Khô Lâu ở chỗ nào.
Nhưng mà, thù hận từ đâu đến, liền quay về chỗ đó đi.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân, tranh thủ trước khi Bạch Viêm thiêu đốt linh hồn, cả người hóa thành một đạo linh quang, bắn về phía Bạch Khô Lâu đang khoa tay múa chân.
. . .
"Tự bạo?"
Từ Tiểu Thụ thấy xương cốt Trương Đa Vũ bành trướng, lập tức hiểu ra.
Vương Tọa tự bạo?
Không gian xung quanh Trương Đa Vũ bắt đầu vặn vẹo, sau đó lần lượt vỡ vụn.
Hắn có thể tưởng tượng đến, cho dù giờ phút này hai người cách Trương Đa Vũ một khoảng xa, thế nhưng một khi Bạch Cốt Tinh tự bạo thành công, nơi đây nhất định sẽ biến thành địa ngục.
"Đây là đạn hạt nhân sao. . . "
"Chạy!"
Từ Tiểu Thụ không cảm thấy Thiên Mạc có thể tiếp tục bảo vệ bọn họ.
Hắn nắm lấy tay Tiểu Ngư, muốn đưa nàng vào Nguyên Phủ, sau đó dùng Nhất Bộ Đăng Thiên bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh xuất hiện một đạo âm thanh nhàn nhạt.
"Nguyệt Mặc."
Ngư Tri Ôn khẽ hô hai chữ.
Sau một khắc, Trương Đa Vũ đang lao đến trước mặt Bạch Khô Lâu, ngay cả xương cốt cũng đã bắt đầu bành trước, giống như bị người rút khô khí thể.
"Xùy ~ "
Nàng xẹp.
Không chỉ thân thể xẹp xuống, ngay cả thiên đạo kịch liệt ba động xung quanh cũng trực tiếp ỉu xìu.
"Chuyện này. . . "
Từ Tiểu Thụ chấn kinh.
Lúc này hắn mới nhớ đến, vừa rồi Trương Đa Vũ muốn khuếch trương giới vực, chính là bị một thức này của Tiểu Ngư đánh gãy.
Hiện tại, ngay cả Vương Tọa tự bạo, cũng có thể cưỡng ép đè xuống?
"Đúng rồi!"
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ.
Vương Tọa tự bạo, bản chất chính là tiếp dẫn lực lượng thiên đạo, khuấy cho hỗn loạn, sau đó trực tiếp kích nổ đạo hạnh bản thân.
Mà hết thảy thủ đoạn công kích dính đến thiên đạo.
Nếu như thiên đạo thiếu hụt, đại chiêu sao có thể thành hình?
Không có dưỡng khí, sao có thể đốt lửa?
Từ Tiểu Thụ ghé mắt, sợ run nhìn cô nương bên cạnh, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
"Ta đã nói, không cần chạy."
Khóe miệng Ngư Tri Ôn nhếch lên cười.
Nàng biết Từ Tiểu Thụ đang nghĩ gì.
Hiếm khi gia hỏa này kinh hãi, Tiểu Ngư liền muốn chơi một phen.
Nàng vỗ vỗ tay Từ Tiểu Thụ, ra hiệu hắn buông mình ra, sau đó hơi nhón chân lên, nhẹ nhàng vỗ đầu thiếu niên đần độn ở trước mặt.
"Có ta ở đây, ngươi không cần sợ."
"Chỉ cần nằm đó. . . "
Ngư Tri Ôn dừng một chút, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, tựa hồ nhận ra lời nói của mình ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác, bổ sung một câu.
"Ta mang ngươi bay."
"Nhận che chở, điểm bị động, +1."
. . .
"Đông."
Bạch Khô Lâu cong ngón bắn nát hài cốt Trương Đa Vũ.
Phía dưới Bạch Viêm, không ai có thể phản kháng.
Cho dù đối phương muốn tự bạo. . .
Nhưng tự bạo, có ai chưa từng thử qua?
Thần - Bạch Khô Lâu, bình sinh đắc ý nhất, không phải có thể dùng Bạch Viêm thỏa thích, mà là nó có thân thể Vương Tọa!
Đối với sinh vật khác mà nói, Vương Tọa tự bạo, có thể tạo thành tổn thương rất lớn.
Nhưng đối thân thể Vương Tọa mà nói, nhiều nhất, chỉ là hơi đau mà thôi.
Mà đau. . .
Bạch Khô Lâu biểu thị, khi nó còn bé.
Loại cảm giác kia, đã bị thứ trong đầu giày vò đến mức tan biến.
"Hắc hắc ~ "
"Hắc hắc ~ "
Mặc dù không rõ vì sao nhân loại kia cuối cùng lại chọn tự bạo, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tâm tình khoái hoạt của Bạch Khô Lâu.
Nó bắt đầu nhảy cẫng, xoay tròn.
Trong miệng liên tục phát ra quái khiếu, vô cùng vui vẻ.
Hiển nhiên, liên tục chiến đấu với hai tồn tại gần như cùng cấp, đối phương lại không phải đối thủ của mình.
Phần chiến tích này, đã thỏa mãn lòng hư vinh của nó đến cực điểm.
"Hoắc."
Quái khiếu được một hồi, Bạch Khô Lâu bỗng nhiên ngừng lại.
Nó nghĩ tới.
Ngoại trừ hai con sâu kiến này ra, tên tiểu kiếm khách đáng ghét lúc trước mới là mục tiêu nó truy đuổi.
Thế nhưng, đột nhiên xuất hiện hai khúc nhạc đệm.
Nó thậm chí quên mất phương hướng tên kia bay đi.
"Rống rống!"
Trong lòng hậm hực, Bạch Khô Lâu phát tiết kêu lên hai tiếng, đột nhiên nằm úp sấp trên mặt đất.
Nãy giờ phóng Bạch Viêm hơi nhiều.
Nó mệt mỏi.
Đột nhiên muốn ngủ một giấc trước.
Ừm, vậy liền ngủ đi!
"Khò phì phì phì phì. . . "
"Khò phì phì phì phì. . . "
. . .
"Kết thúc."
Từ Tiểu Thụ nghe thấy tiếng ngáy, có chút thất thần.
Hắn không ngờ Bạch Khô Lâu lại mạnh đến như vậy.
Chỉ cần Tiểu Ngư phối hợp với nó một chút, thế mà có thể liên tiếp diệt sát hai đại Vương Tọa.
Hai tên gia hỏa Trương phủ xuất hiện, đừng nói lưỡng bại câu thương, ngay cả thương tích cũng không lưu lại được bao nhiêu.
Từ Tiểu Thụ biết sức khôi phục của Tông Sư chi thân rất không tệ.
Cho nên, bạch cốt cự nhân có thân thể Vương Tọa, trải qua hai trận chiến, chỉ tiêu hao một chút thể lực, cùng một chút tinh thần mà thôi.
"Đi ngủ?"
"Hả?"
Ngư Tri Ôn chấn kinh ngoái nhìn.
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình, sau đó chỉ vào phương xa nói: "Ý ta là, dường như nó đã mệt mỏi, muốn đi ngủ?"
Lúc này Tiểu Ngư mới lấy lại tinh thần, vừa rồi nàng trêu đùa Từ Tiểu Thụ đến quên cả trời đất.
"Ò ò, hình như thế."
"Nó có lửa, ngủ ở chỗ này, cũng không lạnh."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Ta quan tâm nó có lạnh hay không làm quái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận