Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 366: Toàn Thân Trở Ra

Tân Cô Cô sắp phát điên rồi.
Trước kia, ấn tượng của y đối với Từ Tiểu Thụ, chính là kỳ hoa não mạch thanh kỳ, vĩnh viễn không đứng đắn.
Nhưng hôm nay, gia hỏa này đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của y.
Bằng vào tu vi Tiên Thiên, hắn lại dám đứng trước mặt Vương Tọa đỉnh phong, trang bức đến nước này?
Cho dù có một kiếm vừa rồi trấn áp, thế nhưng Tân Cô Cô minh bạch, đó là át chủ bài.
Sau khi Từ Tiểu Thụ ra một kích này, thân thể tuyệt đối đã bị rút khô.
Tuy hắn tiến vào trạng thái suy yếu, thế nhưng vẫn có thể che mình cùng A Giới ở phía sau...
Đây không phải dũng khí, đây là một tên bị bệnh thần kinh!
Một tên tâm thần hàng thật giá thật!
Nhưng bởi vì tâm thần, nói ra những lời này, kết hợp với những động tĩnh lúc trước hắn tạo ra...
Cho dù là Tân Cô Cô, trong đầu cũng không khỏi dâng lên một chút kỳ niệm.
"Từ Tiểu Thụ, thật không thể trảm thêm một kiếm sao?"
Không có ai trả lời, Trương Thái Doanh đồng dạng trầm mặc.
Một hơi.
Hai hơi.
"Ta đã có đáp án."
Từ Tiểu Thụ mỉa mai cười, cái cằm hơi nhấc, mí mắt khẽ nâng, phảng phất như vừa nhìn thấy chuyện buồn cười nhất thế gian.
Hắn quay người, vẫy vẫy tay.
"Đi thôi!"
"Ma ma..."
A Giới nỉ non một tiếng, hồng quang trong mắt ảm đạm, dạo bước đuổi theo.
Tân Cô Cô nhìn bóng lưng Từ Tiểu Thụ không chút đề phòng, trong đầu đã bị một mảnh kính nể chi tình dời sông lấp biển lấp đầy.
Y quay đầu nhìn Trương Thái Doanh, sắc mặt con hàng này đã đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Lại nhìn thoáng qua hai đại Vương Tọa ở phía sau.
Khuất nhục trong mắt nữ nhân kia, quả thật đã sắp tràn ra.
Mà lão đầu kia...
Đây là người duy nhất có thể duy trì tâm tính bình thường đi.
"Không!"
"Lúc này, còn có thể bảo trì loại tâm tính kia, chỉ sợ lão là biến thái!"
Khóe môi Tân Cô Cô khẽ nhếch.
Y muốn khắc chế nụ cười của mình, nhưng lại không nín được.
"Ha ha ha!"
Thoải mái!
Quá sung sướng!
Nguyên lai chiến đấu chân chính khiến cho thể xác tinh thần vui vẻ, không phải là một quyền oanh đối phương thành thịt băm.
Mà là rõ ràng ta đã không thể ra tay, nhưng ngươi vẫn như cũ không dám động.
Chiến đấu không giống như chiến đấu này, mới chân chính có thể từ thân đến tâm, thậm chí là linh hồn, buồn nôn đối phương a!
Tân Cô Cô nhìn biểu lộ khó chịu giống như táo bón của bọn họ, tâm tình một trận thư sướng.
"Đi nha".
Con hàng nguyên bản chỉ sợ thiên hạ không loạn này, sau khi ý thức được mấy tên đối diện không dám ra tay, liền triệt để buông thả.
Y hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hất tay áo lên, hấp tấp đi theo Từ Tiểu Thụ.
"Trâu bò!"
"Từ Tiểu Thụ, Tân Cô Cô ta trước giờ không phục ai, cho dù là bà nương Tiêu Đường Đường kia tới, ta cũng không phục."
"Thế nhưng hôm nay, ta phục ngươi!"
Y mừng rỡ truyền âm, đưa tay muốn vỗ bả vai Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ sớm có phòng bị.
Hắn có thể tính thấu địch nhân, sao lại không tính tới bên cạnh mình có tồn tại có thể phá hư kế hoạch.
"Bốp" một tiếng vang lên, A Giới thông suốt quay người.
Đưa tay, tiếp nhận bàn tay của Tân Cô Cô.
Bộ dáng kia, phảng phất đang nói, "Ma ma của ta, há một tên Quỷ Thú ký thể có thể vỗ?"
Tân Cô Cô sững sờ, lập tức ý thức được nếu mình vỗ một chưởng này xuống, có lẽ Từ Tiểu Thụ sẽ lập tức quỳ ngay tại chỗ, cho nên liền ngượng ngùng thu tay lại.
Đi xa một dặm, sau lưng vẫn không có động tĩnh.
"Không cần nhìn."
Từ Tiểu Thụ phun ra một ngụm trọc khí, nói:
"Bước đầu tiên đều không dám bước ra, bọn họ làm sao có dũng khí bước thêm bước nữa?"
"Chậc chậc..."
Tân Cô Cô lắc đầu, y triệt để bị Từ Tiểu Thụ chinh phục.
Đầu óc gia hỏa này dùng ở trong chiến đấu, đúng là một thiên tài!
"Lại nói, một kiếm vừa rồi kia, ngươi làm sao chém ra được?"
"Còn nữa, lúc trước ở khu đông đình, thật đúng là ngươi luyện đan nổ?"
"Đúng rồi, khi nãy lúc sắp kết thúc, ngươi thật có thể lại chém ra một kiếm?"
Tân Cô Cô chỉ cảm thấy trong đầu đủ kiểu băn khoăn, chuyện này không giải khai, tối nay đúng là không ngủ yên được.
Mí mắt Từ Tiểu Thụ lắc một cái, rất muốn tiếp tục giả vờ trang bức.
Nhưng nguy hiểm giải trừ, sau khi triệt để buông lỏng, hắn sao có thể một lần nữa nhấc lên khí lực?
Đông một tiếng, hắn trực tiếp nằm vật xuống.
A Giới tay mắt lanh lẹ, trực tiếp khẽ vươn tay, bế kiểu công chúa.
"Chết rồi?"
Tân Cô Cô giật mình, vội vàng thăm dò hơi thở, phát hiện khí tức gia hỏa này vô cùng vững, chết là không thể chết được, chỉ là...
Cực kỳ suy yếu!
"Ngủ thiếp đi?"
Y mở to hai mắt nhìn, cảm thụ được cỗ sinh mệnh lực bành trướng trong cơ thể Từ Tiểu Thụ.
Nếu không phải mí mắt gia hỏa này nặng không nhấc lên nổi, y thật không tin, đây là thiếu niên vừa rồi phảng phất bị móc sạch.
"Tên này, còn là nhân loại?"
"Sau khi chém ra một kiếm kia, nguyên lai hắn không chút tiêu hao, chỉ là tâm thần mệt mỏi?"
"Nói cách khác, cuối cùng hắn không phải giả vờ, chỉ cần ý thức còn một tia thanh minh, hắn thật có thể lại trảm ra một kiếm?"
Trong lòng Tân Cô Cô kinh hãi.
Y nghĩ tới đại thúc lôi thôi, bỗng nhiên minh bạch, có thể được loại siêu cấp đại lão kia coi trọng, Từ Tiểu Thụ sao có thể đơn giản.
"Kiếm..."
Đối với kiếm, nói thật, Tân Cô Cô không hiểu nhiều.
Y không phải người Đông Vực, sở sinh sở trưởng, đều tại Nam Vực Tuất Nguyệt Hôi Cung.
Kiếm tu, tồn tại nổi danh chân chính, y cũng chỉ nghe nói qua Thất Kiếm Tiên.
Cộng thêm Đệ Bát Kiếm Tiên miễn cưỡng tính nửa cái, được thế nhân truyền tụng có chút thần hồ kỳ thần.
"Đại thúc kia, sẽ là ai?"
Nếu nói Từ Tiểu Thụ có thể lấy tu vi Tiên Thiên chém ra một kiếm này, Tân Cô Cô tuyệt đối không tin, nhất định là có ngoại nhân tương trợ.
Mà ngoại nhân, cũng chỉ có thể là đại thúc kia.
Nhưng người kia, buổi sáng nhìn thấy, tuy nói rất mạnh, nhưng tuyệt không đạt đến cấp bậc Kiếm Tiên trong truyền thuyết.
Mà một kiếm tối nay của Từ Tiểu Thụ, ý cảnh của nó, đã hoàn toàn vượt khỏi phạm trù kiếm tu phổ thông.
Thậm chí ngay cả kiếm đạo Vương Tọa, cũng không nhất định có thể chém ra một kiếm này.
"Có thể khiến cho một tên tiểu tử chém ra một kiếm khủng bố như thế, bản thân đại thúc, lại có chút lực bất tòng tâm?"
Tân Cô Cô cảm thấy rất mâu thuẫn.
Y cũng không có nghĩ nhiều, sợ bị người theo đuôi, cho nên lập tức dẫn A Giới lao vào trong hắc ám.
...
"Kết thúc."
Giống với đám người ngửa đầu kính nể ở Đông Thanh Nhai, phủ thành chủ đồng dạng mật thiết chú ý đến trận chiến kinh thiên tối nay.
Phó Hành chắp tay, quay đầu nhìn Liễu Tinh, mặt mũi có chút ngưng trọng.
"Phụ thân còn chưa trở lại?"
Liễu Tinh gật đầu:
"Vẫn còn đang ở hậu hoa viên nghiên cứu kết quả mới, hôm nay phủ thành chủ bị trảm, đều không thể khiến ông ấy đi ra nhìn xem."
"Tối nay cách xa như vậy, ông ấy sao có thể rời bước?"
Phó Hành nâng trán, cảm thấy rất đau đầu.
Rõ ràng niên kỷ này của mình, hẳn phải giống như đám con cháu thế gia, lưu luyến hoa lâu, thông đồng thiên kim.
Thế nhưng bởi vì lão phụ thân trầm mê linh trận, không làm việc đàng hoàng, không thể không sớm kế thừa một bộ phận việc nhà.
Lấy tu vi Tông Sư xử lý sự vụ Vương Tọa, Phó Hành biểu thị, mình rất bất lực.
"Thánh Thần Điện bên đó nói thế nào?"
Y hỏi.
Dù sao Vương Tọa xuất thủ, xúc phạm thánh pháp, cuối cùng sẽ điều động Bạch Y Thánh Thần Điện tới trấn áp.
Liễu Tinh khẽ cười nói:
"Chỉ sợ gần đây Thiên Tang Thành sẽ phải tự lực cánh sinh."
"Ồ?"
Phó Hành nghi hoặc, "Nói thế nào?"
Liễu Tinh dạo bước đến trước, nhìn xem khói bụi ở chân trời còn chưa tan đi, sắc mặt ngưng trọng.
"Bạch Quật kiếm ý hoành sinh, Hữu Tứ Kiếm xuất thế, đã thành định cục."
"Lần này tất cả mọi người đều không khống chế được, dù vết nứt thứ nguyên chưa mở, nhưng đã có người lén qua."
"Hồng Y Thánh Thần Điện bất động, nhưng mà Bạch Y, đã điều tới nhóm thứ sáu."
Phó Hành giật mình:
"Nhóm thứ sáu?"
So với dĩ vãng, lần này quả thực là không thể tưởng tượng.
Bạch Y Thánh Thần Điện, một nhóm, chính là một tổ!
Một tổ, ít thì năm người, nhiều thì mười người.
Tất cả đều là Vương Tọa cất bước.
"Đúng."
Liễu Tinh gật đầu, quay đầu cười nói:
"Bên ngoài Bạch Quật, hiện nay số lượng Vương Tọa chết đi, đoán chừng không ít hơn hai chữ số."
Bạn cần đăng nhập để bình luận