Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 531: Công Cụ Nhân (2)

"Thứ đồ gì?"
Trong lòng La Thanh Lang giật thót một cái, dùng sức.
Không có kết quả.
Y nổi giận, gia trì linh nguyên, đột nhiên kéo mạnh.
"Ngô!"
Trong nháy mắt, sắc mặt trắng nhợt, La Thanh Lang kém chút bị cỗ cự lực kia chấn nát cổ tay.
"Thả ta ra."
Y buồn bực, thấp trầm giọng nói.
Mặc dù âm thanh nhỏ, nhưng toàn trường không phải phàm nhân, trên cơ bản đều nghe được.
Đệ tử Thanh Cương Linh Cung trực tiếp chấn kinh.
"Lang ca, không rút tay ra được?"
"Tên kia, tu vi rốt cuộc cao đến cỡ nào?"
Đồng dạng kinh ngạc, không chỉ đám người Linh Cung, ngay cả đám gia hỏa rảnh rỗi tụ tập ở trước cửa tiểu trấn cũng đã ý thức được, lần này người đến nhất định không tầm thường.
Vừa rồi một thức linh kỹ Tông Sư của La Thanh Lang, đã chứng minh thực lực của y.
Chí ít trong số những người ở đây, người thanh niên kia, có thể xếp vào top mười.
Nhưng người như vậy, thế mà bị nắm tay không rút ra được.
"Nhận sợ hãi thán phục, điểm bị động cộng 232."
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm nắm tay y, cũng không buông ra, hỏi:
"Ngươi muốn mua?"
Sắc mặt La Thanh Lang đều tái rồi.
Trước mặt mọi người, tên kia vậy mà không cho mình một chút mặt mũi nào.
Nắm chặt tay mình như thế.
Nếu như là lúc khác thì không sao, thế nhưng hiện tại, Tri Ôn cô nương đang ở phía sau một mực nhìn đó!
Lần này danh tiếng không đánh ra, tiếng xấu ngược lại biến lớn.
"Ta chỉ muốn nhìn."
Y ồm ồm nói.
"Muốn nhìn?"
Từ Tiểu Thụ hơi dừng lại, trầm ngâm nói:
"Vậy ngươi tiếp tục nhìn đi, nói không chừng một lúc nữa sẽ muốn mua."
La Thanh Lang ngạc nhiên.
Ngươi mẹ nó có bị bệnh không!
Ta có thể tự mình nhìn, ngươi buông tay ra cho ta!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Buông ra!"
"Ngươi đã nhìn kỹ?"
"Không có, ngươi buông ra trước!"
"Ta cảm thấy ngươi nên nhìn thêm một hồi."
Từ Tiểu Thụ nắm tay La Thanh Lang ngồi xếp bằng ở trước bàn gỗ, La Thanh Lang không thể không cong người lại, vểnh mông lên.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú, trọn vẹn mười hơi.
La Thanh Lang thua trận.
Mẹ nó, tên này nhất định có bệnh!
Bệnh tâm thần, ta tuyệt đối không thể nói chuyện quá nhiều với hắn.
Y thuận thế ngồi xổm xuống, hai người liền biến thành bộ dáng vật tay "Một viên bao nhiêu tiền?"
"Ngươi ra bao nhiêu tiền?"
"Ta..."
La Thanh Lang tức giận đến đau răng, ngươi mẹ nó bày quầy bán hàng, thế nhưng ngay cả giá cũng không có?
"Chưa nghĩ ra?"
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm:
"Vậy ngươi tiếp tục."
Đối với mấy người dám xuất thủ với mình, tuy không đến mức nghiêm trị, nhưng một chút giáo huấn, vẫn phải cho.
Không nhiều, nắm chặt tay, kết giao bằng hữu.
Hắn nói xong, liền cuộn chân đổi tư thế, sau đó thò đầu ra nhìn đám người.
"Bên kia, có muốn mua Linh Lung Thạch không, Linh Lung Thạch hàng thật giá thật, già trẻ không gạt."
Đám người không nói.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 456."
Hình tượng này quá quỷ dị.
Hai người so kình ngay trên bàn gỗ, người mua cùng người bán trực tiếp giằng co.
Ai mẹ nó dám tới?
"Mấy viên Linh Lung Thạch này của ngươi, là thật?"
Đúng lúc này, một đạo âm thanh hùng hậu từ nơi hẻo lánh truyền tới.
Ngay sau đó, một trên tráng hán mặt sẹo dẫn theo một đại đội nhân mã, trực tiếp gạt mở đám người ở cửa trấn Bát Cung, đi tới.
"Lão Đỗ?"
"Ta kháo, là Đỗ ca?"
"Má ơi, lần này có trò hay để xem rồi, Đỗ ca vậy mà đến đây, còn không phải sẽ trực tiếp xé mở?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước vừa giao dịch ở hội đấu giá xong, lão Đỗ liền ngồi vững cái danh người duy nhất bán Linh Lung Thạch ở Bát Cung."
"Hiện tại có người ra đoạt mối làm ăn, lão Đỗ có thể để yên sao?"
"Suỵt, đừng nói nữa, nhìn xem hai đội nhân mã kia sẽ giải quyết như thế nào ".
Không khí ngưng trệ bởi vì lão Đỗ xuất hiện, lại lần nữa sôi trào.
Từ Tiểu Thụ dò xét qua.
Đây là một tên gia hỏa sắc mặt ngoan lệ, vừa nhìn liền biết không phải người lương thiện.
Vết sẹo phối hợp với khuôn mặt to như cái mâm, quả thật xấu đến tận chân trời.
Người như thế, sau lưng còn có nhiều người đi theo như vậy, trong đó còn có Tông Sư...
Có thể nghĩ, tên kia nhất định có chỗ hơn người!
"Lão Đỗ?"
Nghe thấy đám người đàm luận, Từ Tiểu Thụ hô lên tục danh của gã.
Lão Đỗ gật đầu, không có nhiều lời, mà là trực tiếp tiến lên.
Liếc qua La Thanh Lang đang giằng co với Từ Tiểu Thụ, ánh mắt của gã trực tiếp nhìn xuống bàn gỗ.
Gã từng tiếp xúc với Linh Lung Thạch, cho nên liếc mắt liền nhận ra ngay.
Đây là hàng thật!
"Linh Lung Thạch, còn tận ba viên?"
"Bốn người kia, cũng là người đồng đạo?"
"Nhưng... bọn họ làm như thế nào?"
Lão Đỗ bắt đầu nghi ngờ.
Mạng lưới tình báo Bát Cung, trên cơ bản đều bị gã nắm ở trong tay.
Trước đó tuy có hợp tác với Thôi lão tiện, nhưng từ khi tên kia biến thành chó nhà có tang, trên cơ bản không có qua lại, hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Ba viên Linh Lung Thạch này, xuất hiện quá quỷ dị!
Hoàn toàn không có một chút tiếng gió.
Tổng không đến mức gia hỏa trước mặt, trực tiếp từ trong tay Hồng Y cầm đến chứ?
"Bán thế nào?"
Lão Đỗ nói xong, thuận thế cúi người xuống.
Bắt lấy chớp mắt Từ Tiểu Thụ muốn há mồm nói chuyện, gã trực tiếp xuất thủ, thò tay về phía viên Linh Lung Thạch gần nhất.
"Đông!"
Từ Tiểu Thụ chấn động khuỷu tay đang chống trên bàn, khiến cho ba viên Linh Lung Thạch trong nháy mắt lơ lửng.
Lần này, lão Đỗ vồ hụt.
"Khá lắm!"
Ánh mắt của gã ngưng tụ.
Một cái tay khác trực tiếp quơ vào hư không, muốn trực tiếp cầm xuống ba viên Linh Lung Thạch.
"Muốn động vào đồ của ta?"
Từ Tiểu Thụ sao có thể cho gã cơ hội.
Hắn đứng dậy, trực tiếp kéo theo La Thanh Lang, tay đột nhiên co lại.
"Bành!"
Hư không nổ vang một tiếng, hông La Thanh Lang trực tiếp vung thẳng vào mặt lão Đỗ.
Lần này, nương theo hai tiếng kêu rên không kịp đề phòng, lão Đỗ trực tiếp bị quất bay.
"Thảo!"
Bên hông truyền đến cảm xúc xé rách, kém chút khiến cho La Thanh Lang đau đến chảy nước mắt Y chấn kinh nhìn Từ Tiểu Thụ, không biết vì sao mình lại biến thành vũ khí của hắn.
"Thả ta ra..."
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động cộng 1."
La Thanh Lang bất lực.
Y uốn éo, thế nhưng vẫn có một cỗ cự lực truyền đến, khiến y đau đến nhe răng trợn mắt.
Trừ phi là dùng kiếm đoạn tay.
Nếu không vô luận là phản kháng, hay là giết gia hỏa trước mắt, đều bó tay bó chân, không thể nào xuất lực.
"Ta kháo!"
Một bên khác, lão Đỗ bị cự lực quất bay, va ngã một đám cường giả Tiên Thiên, rốt cuộc được một tên bộ hạ Tông Sư nhẹ nhàng đỡ lấy, ổn định thân hình.
Đau nhức kịch liệt từ trên mặt truyền đến, cùng đầu ông ông tác hưởng, khiến cho gã mơ hồ trong một cái chớp mắt.
Nhưng vẻn vẹn một cái chớp mắt, gã liền phản ứng lại.
Tay sờ lên.
Máu me đầy mặt.
"Thảo!"
Lão Đỗ nổi giận.
"Có ai làm sinh ý như ngươi không?"
"Ta chỉ muốn nhìn hàng một chút, ngươi mẹ nó trực tiếp vung ta một mặt, ngươi điên rồi?"
Từ Tiểu Thụ lập tức vô tội nhìn về phía gã.
"Không phải ta động thủ."
Két một cái.
Đám người hóa đá.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 412."
Bạn cần đăng nhập để bình luận