Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1046: So Hố? (2)

Một bên khác.
Từ Tiểu Thụ đã lựa chọn ra mặt, liền sẽ không sợ hãi rụt rè.
Hắn vốn không phải người có đại xuất thân, đương nhiên không biết quy củ xã giao của thế lực lớn.
Cho nên hắn liền giẫm ra một cước, tạo thành một cái hố to lớn hơn vết nứt dưới chân La Ấn gấp mấy chục lần, dẫn đầu trấn áp đối phương.
Sau đó chính là nhếch khóe miệng, khinh thường cười nói: "Ngươi muốn đánh ta?"
Bộ dáng ngông nghênh không ai bì nổi, cho dù La Ấn hàm dưỡng tốt, cũng không nhịn được, nhưng La Ấn quả thật cũng đang kinh dị lực lượng nhục thân đối phương, hỏi: "Từ thiếu cũng là. . ."
"Ài, đều đã như vậy, còn gọi Từ thiếu gì nữa?"
Từ Tiểu Thụ thậm chí đã không muốn nghe gia hỏa này muốn hỏi chuyện gì, trực tiếp ngắt lời: "Đã ngươi không nhịn được nữa, ta cũng nhìn ngươi khó chịu, vậy liền đánh đi!"
"Đã sắp đánh nhau, còn gọi Từ thiếu cái gì?"
"Khách khách khí khí, lằng nhằng như đàn bà!"
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, chém đinh chặt sắt nói: "Thế này đi, dòng họ miễn gọi, ta bảo ngươi Ấn, ngươi gọi ta Đến Nghẹn, thật giận không nhịn được, bản thiếu gia cho phép ngươi gọi tên đầy đủ của ta, Từ Đắc Ế!"
"Từ. . ."
La Ấn kém chút bị sặc đến phun ra, muốn gọi tên đầy đủ của đối phương.
Gã mãnh liệt ý thức được, cho dù phẫn nộ tới cực điểm, muốn gọi tên đầy đủ của đối phương đến phát tiết cảm xúc, thế nhưng chỉ cần vừa gọi ra, liền chẳng khác nào hung hăng chà đạp mình.
"Ta thảo!"
La Ấn xưa nay không văng tục, dù sao gã là người có thân phận, có địa vị.
Nhưng lần này, gã thật không nhịn được ở trong đầu hung hăng phỉ nhổ, con hàng đối diện, đúng là không có kẽ hở.
Gã quyết định bỏ qua vấn đề này, ánh mắt hướng xuống, nhìn hố sâu dưới chân đối phương, "Từ thiếu cũng là Thánh Thể?"
"Hoắc hoắc hoắc!"
Lời này vừa, khán đài lập tức phấn khởi, thậm chí có người quái khiếu.
"Cũng là. . ."
Tất cả mọi người nhạy cảm bắt được từ "cũng" kia.
Rất rõ ràng, La Ấn đang tạo áp lực.
Từ thiếu có phải Thánh Thể hay không, mọi người không biết được.
Nhưng câu này của La Ấn, rõ ràng đã đặt mình ở vị trí phía trên.
Thánh Thể, đừng nói Đông Thiên Vương Thành hiếm thấy, cho dù đặt ở trên đại lục, cũng là tồn tại phượng mao lân giác.
Tuy nhiên Từ Tiểu Thụ lại chẳng thèm ngó tới.
"Thánh Thể?"
"Thánh Thể là thứ gì?"
"Rác rưởi. . . giống như ngươi, cho dù tức giận cũng chỉ có thể khiến ngũ phẩm Võ Nham Thanh Cương Thạch băng liệt một chút xíu, căn bản không thể rung chuyển được Đại Kim Cương Trận cấp bậc Tông Sư?"
Huyết dịch khán giả lập tức nóng lên.
"Hống hống hống!"
"Rác rưởi! Rác rưởi!"
Bọn họ rất thích xem loại ngôn ngữ hạ lưu công kích này, nhất thời giống vô số hầu tử phát tình, rống rống kêu loạn.
"Rác rưởi thì rác rưởi. . . nhưng ngưu bức a, Từ thiếu còn là Linh Trận Sư?"
"Sao hắn biết được có trận pháp gia cố lôi đài, còn biết được lôi đài là do Võ Nham Thanh Cương Thạch chế tạo? Sao ta không biết?"
"Ha ha, ngươi là ai, Từ Đa là ai? Cũng không soi mặt vào nước tiểu nhìn xem, ngươi sao có thể đánh đồng với Từ thiếu?"
"Ta chỗ nào không. . ."
"Được được được, ngươi xứng, ngươi xứng với chìa khóa nào, ngươi xứng mấy thanh? Cái gì, ngươi không xứng? Ngươi ngay cả chìa. . . ngọa tào, đừng động thủ, kháo, sao ngươi có thể là Tông Sư?"
(Editor: xứng (phối), tác giả chơi chữ)
"Ha ha."
Đám người xem trên khán đài vẫn rối loạn như trước.
La Ấn trên đài, sẽ không vì lời nói của đám người mà tùy tiện hành động.
Gã đã nhìn ra, Từ thiếu không tầm thường.
Đối phương muốn chọc giận mình, khiến mình mất đi lý trí, sau đó nhẹ nhàng công phá.
"Ta là Sa Bà Thánh Thể." La Ấn nhẹ giơ tay lên, trên người đột nhiên tỏa ra bảo quang thánh khiết, làm sáng tỏ lai lịch.
"Nha, lai lịch không nhỏ, còn Sa Bà Thánh Thể, sao bản thiếu gia không nghe nói qua?"
Nói thật, Từ Tiểu Thụ chưa từng gặp qua Thánh Thể, cũng có chút bỡ ngỡ, nhưng nếu là ngôn ngữ giằng co, thiên hạ này, hắn không sợ bất luận kẻ nào.
"Thánh Thể này của ngươi nhìn không được a!"
Hắn nhìn chằm chằm phiến đá rạn nứt dưới chân đối phương, cười nói: "Chỉ có thế?"
"Là khinh thường làm, không phải không thể làm."
La Ấn mặt không biểu tình trả lời, gã cũng muốn đánh, nhưng trước khi đánh, dù sao cũng phải thăm dò gia hỏa này một hai, "Cho nên Từ thiếu là Thánh Thể gì? Xuất thân Bán Thánh thế gia, ngay cả đại danh của Sa Bà Thánh Thể, cũng không nghe qua?"
"Thánh Thể của ngươi danh khí rất lớn sao?"
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Mộc Tử Tịch trên tán cây, "Ngươi biết không?"
Mộc Tử Tịch nháy nháy mắt to, một mặt mê mang gật gù đắc ý, còn phun ra lá trà.
Nàng thật sự không biết.
Từ Tiểu Thụ lại nhìn về phía Tiêu Vãn Phong, "Ngươi biết không?"
"Ta ngược lại từng. . ."
Tiêu Vãn Phong vô thức muốn giảng giải giúp Từ thiếu một phen, miễn cho Từ thiếu xem thường người, nhưng thấy sắc mặt Từ thiếu đột nhiên lạnh xuống, trong lòng liền rung động, chớp mắt đổi giọng: "Ta ngược lại từng nghe nói qua "Khán phá" Thánh Thể, không nghe nói qua "Thuyết phá" Thánh Thể."
(Thuyết phá = nói toạc)
"Phốc! Khán phá không nói toạc?"
Từ Tiểu Thụ nhất thời bị Tiêu Vãn Phong chọc cười.
Hắn không ngờ tên này có thể phối hợp như vậy, còn thuận tiện đỗi lại một phen.
Sau khi hỏi thăm, Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía La Ấn, trên mặt đều không ép được nụ cười chân thực, hắn nhún vai nói: "Ngươi xem, toàn trường trên vạn người, không ai nhận ra Thánh Thể của ngươi, ngươi còn nói Thánh Thể ngươi danh khí lớn?"
La Ấn kém chút bị tức giận đến thổ huyết.
Toàn trường trên vạn người, ngươi chỉ hỏi hai ngươi, hơn nữa còn là người của ngươi?
Vơ đũa cả nắm, cũng không mặt dày như vậy đi!
Trong lòng La Ấn biết đối phương đang cố ý, thật đi xoắn xuýt vấn đề nhỏ này, gã ngược lại sẽ rơi xuống tầm thường.
Xem ra mình đã xem thường đối phương.
Từ Tiểu Thụ bình thường không đắc tội người.
Nhưng đã quyết định đắc tội, từ trước đến nay đều là pháo binh xe mã liên tiếp loạn oanh, không ngừng không nghỉ.
"Cho nên, "Thuyết toái" Thánh Thể mà ngươi nói, quả nhiên cũng chỉ có thể nói mà thôi, bày ra. . ."
Ngón cái cùng ngón trỏ Từ Tiểu Thụ chỉ tới vết nứt dưới chân La Ấn, bóp nhỏ lại, "Chậc chậc, khó coi a!"
"Huýt "
Trên khán đài vang lên hư thanh, thậm chí còn có người huýt sáo.
Thậm chí có người bắt chước thủ thế Từ thiếu nắm không khí, sau khi cẩn thận đo đạc, liền dùng một cái tay khác lắc lắc.
"Thật là nhỏ. . ."
"Khó coi a!"
Lúc trước La Ấn không biết bị người khiêu khích có tư vị gì, nhưng giờ khắc, gã cảm thấy cho dù là người có hàm dưỡng nhất trên đời, đều không nhịn được.
Là người, đều sẽ đưa ra quyết định giống như mình.
Cho nên. . .
"Oanh!"
Ngón chân điểm lấy.
Mặt đất "oanh" một tiếng nổ vang, một cái hố to lớn gấp đôi Từ Tiểu Thụ vừa rồi giẫm ra, đột nhiên xuất hiện.
Lần này không chỉ khán đài chấn động, toàn bộ Thiên La Trận lớn như vậy, sửng sốt không ai dám lên tiếng, toàn bộ câm như ve mùa đông.
"Như thế nào?"
Trong mắt La Ấn lóe ra tia sáng, bảo quang thánh khiết nở rộ ở xung quanh, như Chiến Thần giá lâm, khí thế hăng hái.
Nhưng mà Từ thiếu đối diện dưới đám người nhìn chăm chú, giống như phát điên ôm lấy đầu, đôi mắt trừng lớn, một mặt không thể tin.
Người không biết còn tưởng Từ thiếu bị dọa đến.
Nào ngờ gia hỏa này vừa quay đầu lại, liền cười vang như sấm, vỗ đùi nhìn đám người xung quanh, cười đến cong cả lưng.
"Nhìn xem!"
"Y là hài tử sao? Đây chính là Thánh Thể?"
"Y y y. . . y vậy mà cùng ta so ai giẫm ra hố lớn hơn? Oa ha ha ha. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận