Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 638: Tầm Bảo Linh Dung Trạch (1)

"Ta nói cho các ngươi biết, lần trước bạo tạc, tạc ra một thanh danh kiếm, cuối cùng bị một tên gia hỏa không biết tên lấy mất."
"Lần này lại bạo tạc, hơn nữa còn là liên tục bạo tạc."
"Dựa theo quy mô kia, căn bản sẽ không kém danh kiếm xuất thế."
"Nói cách khác, bảo vật xuất thế ở chỗ này, nhất định là nhiều thanh danh kiếm."
"Ít nhất cũng là các loại bảo vật có thể sánh ngang với danh kiếm."
"Cho nên, các ngươi đi theo ta, nhất định không sai!"
Bên trong Bạch Quật, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn thẳng hướng Linh Dung Trạch.
Cầm đầu là một tên béo mặc bạch y, tinh thần phấn chấn, ngữ khí chắc chắn, tổng kết nói: "Ở trong Bạch Quật, có bạo tạc là có dị bảo xuất thế, người nào đến trước người đó được."
"Thế nhưng mà Hạo ca. . . "
Thanh niên thấp bé, tặc mi thử nhãn đi ở phía sau có chút e ngại hỏi:
"Ở bên trong Bạch Quật, xuất hiện bạo tạc, không phải nên nghĩ đến chiến đấu trước sao?"
"Nổ lớn như vậy, còn kéo dài như thế, rất có thể là đại lão Vương Tọa đang chém giết lẫn nhau đó."
"Hiện tại chúng ta đi qua, sẽ không phải là đi chịu chết đấy chứ?"
Lời này của gã, hiển nhiên cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Sau khi gã dứt lời, đội ngũ hơn mười người phía sau đều liên tục gật đầu.
"A Thái à, đây chính là chỗ người không biết."
Vinh Đại Hạo vỗ vỗ bả vai Triệu Thái, ngữ trọng tâm trường nói: "Đây gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, có bảo vật nào không có người thủ hộ?"
"Chính là bởi vì có khả năng xuất hiện Vương Tọa đại chiến, chúng ta mới có thể đưa ra kết luận thủ hộ giả bị dẫn đi."
"Dựa theo tình huống này, chỉ cần chúng ta lẻn vào hang ổ của nó, liền có thể tối đa hóa lợi ích!"
Triệu Thái vẫn còn có chút do dự, "Nhưng vạn nhất thì sao? Lỡ như thủ hộ giả, hoặc là đại lão chiến đấu với thủ hộ giả quay lại, chúng ta có thể ngăn được?"
Không ngăn được thì chạy!
Các ngươi không chạy được, ta có thể!
Vinh Đại Hạo âm thầm trợn trắng mắt, nhưng y hoàn toàn không bại lộ ra ở trên mặt.
"Ngươi ngốc à?!"
"Chỉ cần bọn họ quay lại, chúng ta liền kết thúc hành động."
"Mà bình thường loại tình huống này, nếu như thủ hộ giả trở về, hoặc là trọng thương, hoặc là chiến tử, cho dù nó trở về, chúng ta có nhiều người như vậy, cũng có thể chiến một trận."
"Trái lại, nếu như là người xâm nhập trở về."
"Nhượng a!"
Vinh Đại Hạo giang tay ra, "Hắn ăn thịt, chia chúng ta một ít canh uống, bạo tạc lớn như vậy, không đến mức chỉ nổ ra một kiện bảo vật đi."
"Nói không chừng, bùn đất ở bên trong Linh Dung Trạch, đều là bảo vật."
"Chỉ cần đào một nắm lên, chúng ta liền có thể trồng ra linh dược che trời!"
Tất cả mọi người nghe thế lập tức động tâm.
Đúng là. . . cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nếu như trong lòng không ôm suy nghĩ như thế, cho dù miệng lưỡi tên béo trước mặt có lợi hại thế nào, cũng không thể thuyết phục nhiều người đi theo, tổ kiến thành đội ngũ khổng lồ như thế.
"Nhưng Hạo ca. . . "
Triệu Thái lại chần chờ, ngập ngừng nói: "Có thể dẫn tới đại chiến Vương Tọa, người xâm nhập kia, nhất định cũng là Vương Tọa."
"Thế nhưng Vương Tọa không thể tiến vào Bạch Quật được."
"Có thể vào, hoặc là người nhập cư trái phép, hoặc là mục tiêu của Hồng Y mà ngoại giới lan truyền. . . Quỷ Thú!"
"Chúng ta tiến vào, hắn sẽ tha cho chúng ta sao?"
"Tha cho mấy tên sâu kiến đã thấy mặt hắn, tha cho nguy cơ khiến hắn bại lộ?"
Vinh Đại Hạo thầm nghĩ ngươi thật nhiều lời, còn hỏi đúng trọng tâm như vậy.
Nhưng nhìn đám người ở phía sau gật đầu như gà mổ thóc, y liền biết mình không thể trả lời qua loa vấn đề này được.
"Ngươi ngốc à?"
"Nếu như là người nhập cư trái phép, bọn chúng dám lớn mật đồ sát nhiều người lịch luyện như vậy sao?"
"Đây chẳng phải muốn tìm đường chết, tiến vào trong danh sách tất sát của Hồng Y?"
"Về phần Quỷ Thú. . . "
Trong lòng Vinh Đại Hạo rung động không thôi, trầm ngâm một chút, thở dài nói: "Nếu như là Quỷ Thú, trời bảo sao nghe vậy, có thể sống sót hay không, liền xem tạo hóa của các ngươi."
Nhìn đám người có chút kinh hoảng, Vinh Đại Hạo liền nhận ra mình đã nhiều lời.
"Nhưng mà!"
Lời nói xoay chuyển, "Chúng ta có Linh Lung Thạch!"
"Ở trong Bạch Quật, Linh Lung Thạch mới là vương đạo, chỉ cần có thứ này, chúng ta liền có thể cấp tốc liên hệ với Hồng Y."
"Mà Hồng Y lại chính là thiên địch của Quỷ Thú!"
"Ít nhất, thời khắc mấu chốt, bóp nát Linh Lung Thạch, ngươi cũng có thể bảo toàn mạng sống."
"Về phần Quỷ Thú. . . "
Y không quan tâm nở nụ cười, phong khinh vân đạm nói: "Nếu như Bạch Quật có Quỷ Thú, còn trùng hợp đến mức để ngươi gặp phải, vậy chúc mừng ngươi, vận khí này của ngươi thật quá đỉnh rồi."
Vinh Đại Hạo quay đầu, nhìn về phía nữ tử váy trắng toàn thân sạch sẽ ở trong đội ngũ, nịnh nọt nói: "Ta nói đúng không, Mạc cô nương?"
Cô nương mặc váy trắng kia dùng một tay bưng tiểu lư đồng, tuy nói tướng mạo không kinh diễm tuyệt luân.
Thế nhưng khí chất nàng phát ra, tuyệt đối mang một phong cách riêng, cho dù Vinh Đại Hạo từng du lịch qua ngũ vực, cũng phải cảm thán không thôi.
Điềm tĩnh, thanh nhã.
Từng hành động, cử chỉ đều linh hoạt kỳ ảo tựa như tuyết liên trên núi cao, không thể khinh nhờn.
Nàng giống như Cửu Thiên Huyền Nữ bất đắc dĩ hạ phàm, hành tẩu giữa nhân gian.
Tô điểm cho khuôn mặt đã sắp bị mọi người lãng quên, đến vô cùng xuất trần.
Từ thời đại Thượng Cổ, Vinh gia đã lấy kết giao quý nhân làm trọng tâm phát triển, từng bước từng bước, cuối cùng trở thành Thái Hư thế gia ở trên đại lục.
Có lẽ người khác tiến vào Bạch Quật là bởi vì Hữu Tứ Kiếm.
Thế nhưng Vinh Đại Hạo y tiến vào Bạch Quật, mục đích là để kết giao với đám thiên tài bị Hữu Tứ Kiếm hấp dẫn đến.
Mà vị Mạc cô nương này, chính là người y muốn đầu tư.
Đám người còn lại ở trong đội ngũ bất quá chỉ là sâu kiến, thời khắc mấu chốt kéo ra làm bia đỡ đạn mà thôi.
"Mạc cô nương?"
Thấy nữ tử trước mắt không có động tĩnh, âm thanh Vinh Đại Hạo tăng cao hơn một chút.
"Hửm?"
Mạc Mạt nhẹ nhàng ngoái nhìn, ánh mắt chuyển tới tên béo Vinh Đại Hạo.
"Ta nói không sai chứ?"
Vinh Đại Hạo gật đầu, muốn đạt được đáp án khẳng định.
"Ừm."
Mạc Mạt khẽ gật đầu.
Sau đó lần nữa nhìn tới phương xa.
"Linh Dung Trạch. . . "
"Tên mập kia biết cái tên này, xem ra mục tiêu của y cũng là Tam Nhật Đống Kiếp."
Mạc Mạt cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống vòng tay ở trên cổ tay.
Phía trên vòng tay màu ngà sữa, có một vết nứt rất rõ ràng.
Đây là vòng tay phong ấn.
Từ Tiểu Thụ tặng nàng.
Đương nhiên, thời điểm xuất hiện vết nứt, nó đã không còn tác dụng.
Hiện tại nàng mang theo, chẳng qua là muốn lưu lại một chút tưởng niệm mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận