Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1547: Truy Thế Nào? (1)

Từ Tiểu Thụ nấp bên dưới tảng đá lớn, trùng điệp thở phào một hơi.
Mặt mũi Bát Tôn Am, thật lớn!
Mặt ngươi thật dùng quá tốt rồi!
Về phần nhân tình cái gì. . . xin lỗi, tương lai nếu bởi vì chuyện này mà ngươi cùng Hoàng Tuyền đánh nhau, vậy khẳng định không liên quan đến Từ Tiểu Thụ ta.
Bất kể thế nào, ta trước tiên ở chỗ này, trịnh trọng xin lỗi ngươi. . .
Thật xin lỗi!
Từ Tiểu Thụ nghĩ như vậy, đột nhiên từ bên dưới tảng đá lớn nhảy ra, chỉ theo phương hướng Hoàng Tuyền bỏ chạy, bay nhào tới, trong miệng hét lớn:
"Tặc tử chạy đi đâu, xem Vương Siêu ta bắt ngươi như thế nào!"
Mộ Dung Ảnh: ? ? ?
Giờ khắc này, trái tim nhỏ của y kém chút nhảy lên cổ họng.
Vương Siêu! Ngươi điên rồi?!
Thế nhưng sau khi nhảy lên, y liền nhìn thấy Vương Siêu chỉ đứng tại chỗ, chống đầu gối thở dài: "Đáng giận, để hắn chạy mất. . . "
Mộ Dung Ảnh: ". . . "
"Nhận xem thường, điểm bị động, +62."
"Nhận kính nể, điểm bị động, +33."
Thừa dịp ánh mắt mọi người bị tiếng hét của mình hấp dẫn, Từ Tiểu Thụ vừa giả bộ bất lực, vừa âm thầm giải trừ họa thể Bát Tôn Am.
Ngươi đã hoàn thành sứ mệnh, nên biến mất. . .
Cùng một thời gian, Diệp Tiểu Thiên không còn bị Hoàng Tuyền trói buộc, như rồng về biển lớn, thu được tự do.
Mặc dù xung quanh có mấy chục vị Vương Tọa nhìn chằm chằm, nơi xa có mấy đạo khí tức Trảm Đạo bay tới, thế nhưng Diệp Tiểu Thiên vẫn không để bọn họ vào mắt.
Hắn nhìn tới vị trí Bát Tôn Am tiêu tán, thân hình thoắt một cái, cất bước tiến vào bên trong không gian thông đạo, không thấy bóng dáng.
Chạy ráo!
Từ Tiểu Thụ vờ như khó khăn lắm mới ý thức được điểm này, chỉ tới phương hướng ba người rời đi, nói ra: "Đội trưởng, ta cảm thấy chúng ta nên lập tức đuổi theo bọn họ, bằng không sẽ không tiện bàn giao."
Máy truyền tin đã phát ra cảnh báo tối cao.
Nhưng lúc này, chấp pháp quan đối mặt, là hai vị Luyện Linh Sư có thuộc tính không gian, cùng một vị Đệ Bát Kiếm Tiên thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Không bắt được, phía trên có thể lý giải.
Nhưng nếu ngay cả vị trí không gian ba động cũng không ghi chép được, khiến cho phía trên không thể ngược dòng tìm hiểu, Tha Yêu Yêu dẫn người chạy đến, liền không cách nào bàn giao.
Mộ Dung Ảnh không còn bị áp lực đè nặng trên vai, đầu óc khôi phục tỉnh táo, lập tức cao giọng nói: "Tiểu đội Hắc Ảnh, tập hợp!"
Trong số mấy chục tên Vương Tọa đang đứng bên ngoài quan sát, lập tức có bảy đạo thân ảnh bay ra.
Bọn họ đều là đội viên tiểu đội Mộ Dung Ảnh, cũng chính là đồng đội của Vương Siêu trước kia, Từ Tiểu Thụ nhìn sơ liền có thể nhận ra.
Mộ Dung Ảnh bắt đầu làm việc, phân phó đâu vào đấy, sau đó hướng toàn bộ Vương Tọa khác nói:
"Các vị, lập tức liên hệ đội trưởng của các ngươi, Vương Tọa Đạo cảnh, nếu không linh kỹ bảo mệnh, ta không đề nghị các ngươi tham gia lần hành động này, nhưng các ngươi nhất định phải gọi đội trưởng đến, đây là việc cấp bách!"
Đông đảo chấp pháp quan như tìm được mục tiêu, nhao nhao có hành động.
Hoặc phi tiễn đưa tin, hoặc thiên lý truyền âm, hoặc dùng linh kỹ liên lạc đã sớm ước định, bắt đầu thông tri đội viên, đội trưởng nhà mình chạy đến.
Mộ Dung Ảnh nhìn xung quanh, sửng sốt không tìm được một tên Trảm Đạo thứ hai.
Y biết Trảm Đạo ở trong đội ngũ chấp pháp quan, cũng là tồn tại vô cùng trân quý, bình thường mỗi người phụ trách một khu vực lớn, cho nên không ai có thể trong khoảng thời gian ngắn chạy tới.
Mộ Dung Ảnh không tiếp tục xoắn xuýt, sau khi phân phó xong mấy vị chấp pháp quan khác, liền nhìn về phía tiểu đội nhà mình, trầm giọng nói ra:
"Chu Mật Nhi, lập tức ghi chép vị trí không gian vừa rồi ba người kia rời đi, đây đều là tin tức Tha Kiếm Tiên cần dùng đến."
Bên trong tiểu đội Hắc Ảnh, một vị hắc y nữ tử ứng thanh bước ra, bộ dáng tú lệ, dáng người trung đẳng, tay nàng cầm một cái trận bàn tản ra bảo quang huyền dị.
Từ Tiểu Thụ ngưng mắt tìn tới, dựa theo ký ức linh hồn Vương Siêu, hắn nhận ra đây là Kỷ Gian Bàn, một kiện bảo vật có thể ghi chép toàn bộ ba động, tin tức, không gian vết tích hiện trường chiến đấu lưu lại.
Đây vốn là vật phẩn chuyên dụng của Thánh Thần Điện Bạch Y.
Thế nhưng vì chuẩn bị cho Vân Lôn Sơn Mạch lần này, Tha Yêu Yêu mượn tới rất nhiều, phân phát cho các đại tiểu đội chấp pháp quan, mặc dù thứ này không tìm được Quỷ Thú, thế nhưng tìm người lại hết sức lợi hại.
Chu Mật Nhi rót linh nguyên vào Kỷ Gian Bàn, thao tác một phen, ghi chép lại toàn bộ vết tích chiến đấu nơi đây.
Sau đó nàng bắt đầu truy tìm dấu vết.
Điểm đến đầu tiên, chính là vị trí ba người Diêm Vương Hoàng Tuyền rời đi, Chu Mật Nhi muốn thông qua không gian thông đạo, tìm đến vết tích có khả năng lưu lại.
Nhưng rất nhanh, trên mặt nàng hiện ra vẻ tiếc nuối.
"Đội trưởng, Diêm Vương lão đại Hoàng Tuyền cùng hai người đeo mặt nạ khác, không để lại bất kỳ dấu vết nào, Kỷ Gian Bàn căn bản không tra được phương hướng."
Quả là thế. . . Mộ Dung Ảnh hơi híp mắt lại, không có nói nhảm, nhìn về phía vị trí Đệ Bát Kiếm Tiên đứng lúc trước.
Chu Mật Nhi gật đầu, tâm lĩnh thần hội nhẹ nhàng bay đi, rơi xuống chỗ kia.
Nhưng rất nhanh, trên mặt nàng lần nữa hiện ra thất lạc, đồng thời trong sự thất lạc, còn xen lẫn một chút kinh ngạc.
"Đội trưởng. . . "
"Vẫn không có vết tích?" Mộ Dung Ảnh đã sớm có dự cảm, hỏi.
"Vâng." Chu Mật Nhi hơi gật đầu, sau đó hé miệng nói ra, "Vị trí Đệ Bát Kiếm Tiên đứng thậm chí không có nửa điểm không gian ba động, ta thật không biết hắn rời đi bằng cách nào. . . phương thức rời đi như thế, thậm chí còn quỷ dị hơn cả Hoàng Tuyền!"
Tuy lúc trước có không ít người bị tiếng quát của "Vương Siêu" hấp dẫn tầm mắt, đại bộ phận lực chú ý không đặt ở trên người Đệ Bát Kiếm Tiên, thế nhưng linh niệm vẫn còn đó, một mực quan sát lấy.
Có ít người một mực chú ý, phát hiện phương thức Đệ Bát Kiếm Tiên rời đi chính là "Tiêu thất".
Một người sống sờ sờ, không có nửa điểm linh nguyên ba động, trong nháy mắt hóa thành bột phấn, biến mất ở trước mặt Vương Tọa, Trảm Đạo.
Không thể không nói, chuyện này thập phần quỷ dị.
"Có lẽ là kiếm đạo độn thuật. . . " Mộ Dung Ảnh chỉ có thể phỏng đoán như vậy, y không hiểu Cổ Kiếm Thuật, nhưng biết được đối với Đệ Bát Kiếm Tiên mà nói, linh nguyên không phải tất cả.
Kiếm chiêu mạnh nhất, thậm chí không cần vận dụng nửa điểm linh nguyên, dùng thân thể phàm nhân liền có thể thi triển.
Cho nên muốn rời đi, cần gì bởi vì năng lực luyện linh không đủ mà tự hạn chế?
Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác quan sát phản ứng của mọi người, thấy mọi người đối với "Đệ Bát Kiếm Tiên" "Rời đi". . . hoặc là nói "Tử vong" không nghi ngờ gì, nhất thời yên lòng.
Rất tốt, quả nhiên người vô tri, luôn có thể dùng các loại lý do đến bù đắp cho sự vô tri của mình.
Rõ ràng "Đệ Bát Kiếm Tiên" không phải rời đi, mà là "Chết" thật. . .
Mọi người rõ ràng cũng nhìn thấy như vậy. . .
Thế nhưng mấy chục tên Vương Tọa ở đây, lại không một ai tin tưởng những gì mình thấy.
Chậc chậc. . . khóe miệng Từ Tiểu Thụ hơi nhếch lên, cảm thấy chuyện này quá thú vị, sau đó hắn lập tức thu hồi cảm xúc, không để những người khác phát hiện dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận