Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 299: Đệ Đệ Ngốc

Phó Hành kinh ngạc.
Mộc Tử Tịch cũng kinh ngạc.
Ngay cả bản thân Phó Ân Hồng, cũng một mặt mộng bức.
Gia hỏa từ đâu tới, còn gọi mình là... muội muội?
Không đúng!
Gia hỏa này, mình đã gặp qua!
"Ngươi là... Từ Tiểu Thụ?"
Phó Ân Hồng đột nhiên nhớ tới, hôm đó trên trời xuất hiện hắc liên, mình làm nhiệm vụ, ở đường phố phía sau Đa Kim Thương Hội vô tình gặp một tên Luyện Linh Sư Tiên Thiên.
Một ngày nàng phải xử lý rất nhiều chuyện, người gặp qua cũng quá nhiều, căn bản không thể nào nhớ tới.
Nhưng gia hỏa này vẫn có thể nhận ra, cái miệng này, ngữ khí quen thuộc, trong nháy mắt vô số ký ức ùa về.
Từ Tiểu Thụ nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, thu tay lại chắp ở sau lưng, lui về phía sau một bước, hơi nhấc cằm.
"Không lớn không nhỏ, gọi Từ Tiểu Thụ cái gì, ngươi phải gọi ta là ca ca!"
Sắc mặt Phó Ân Hồng lập tức xanh rờn, nàng chỉ cảm thấy gân xanh trên trán, bị lửa giận đốt đến co giật.
Tiểu tử này, mấy ngày không gặp, gan béo ra không ít!
Hôm đó bị mình tra hỏi, còn nơm nớp lo sợ, hiện tại vừa gặp mặt...
Gọi ca ca?
Là ai cho ngươi dũng khí, dám ở trước mặt bản thống lĩnh nói chuyện như vậy?
"Ta nghe nói, hôm đó ngươi không có chấp hành theo mệnh lệnh, còn đánh xỉu Cấm Vệ Quân?"
Con ngươi Phó Ân Hồng híp lại, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm.
Nói thật, sau khi cởi khôi giáp, nàng không thích làm việc công.
Nhưng tiểu tử này khẩu xuất cuồng ngôn, nếu không cho chút giáo huấn, mặt mũi Phó Ân Hồng phó thống lĩnh nàng còn biết để đâu?
Từ Tiểu Thụ nhìn nàng một chút, không có ý định giải thích chuyện này.
Chuyện không giải thích được, nói nhiều, chỉ sợ sẽ bị giam lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Hành, hỏi:
"Đây là muội muội ngươi không sai chứ, vừa rồi ngươi gọi nàng?"
Phó Hành không có trả lời, trong lòng của y mơ hồ có dự cảm không tốt.
Rõ ràng chỉ là một vụ cá cược, rõ ràng chỉ là một quyền...
Vì sao, vì sao lại biến thành bộ dạng này?
Từ Tiểu Thụ thấy y không nói lời nào, đương nhiên xem như chấp nhận.
Hôm nay không đánh đòn phủ đầu, trấn áp cô nương này, chỉ sợ người bị trấn áp sẽ là mình.
Hắn bình tĩnh nói:
"Đã nàng là muội muội của ngươi, ta gọi muội muội ngươi muội một tiếng muội muội, hình như cũng không sai đi?"
Phó đại công tử thầm nghĩ ngươi nói rất có lý, nhưng mà ta không dám nói lời nào.
Phó Ân Hồng nhìn thấy huynh trưởng trầm mặt, cũng trầm mặc theo.
Sau khi phát hiện y thật không nói lời nào, nữ tử tóc đỏ nhíu mày lại, giận tím mặt.
Nàng không rõ giữa hai người đến cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng khảo hạch thất bại vốn đã khiến người ta nổi nóng.
Tuy nói nguyên nhân cũng có một phần là do địa chấn khi nãy, nhưng đây là thiên ý, không có cách nào.
Mình vừa ra khỏi phòng luyện đan, liền gặp một tên Tiên Thiên cặn bả mở miệng ngậm miệng đều là "Muội muội".
Hơn nữa còn là con kiến hôi từng chống lệnh mình!
Muội muội?
Ngươi tưởng rằng tính khí của ta rất tốt?
Keng một tiếng vang lên, nàng trực tiếp rút trường kiếm từ trong giới chỉ ra, ngay cả Sư Đề cũng giật nảy mình.
"Buông kiếm xuống, không được vô lễ!"
Hội trưởng đại nhân quát to một tiếng, ý thức được ngữ khí của mình có chút nghiêm trọng, lúc này bổ sung một câu:
"Đây là hiệp hội Luyện Đan Sư."
Phó Ân Hồng áy náy khẽ khom người, chậm rãi thu hồi kiếm, nhưng trong lòng lại kinh nghi.
Từ Tiểu Thụ này...
Lúc nào kéo lên quan hệ với Sư Đề hội trưởng?
Nghe lời này của hắn, lại liên tưởng đến người này được hội trưởng đích thân dẫn tới...
Còn có...
Lão ca nhà mình lúc nào dễ dàng tha thứ cho một tên chỉ là Tiên Thiên, giương oai ở trước mặt y?
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đến cùng có ý gì?"
Từ Tiểu Thụ thấy cô nương này bình tĩnh lại, thầm nghĩ như vậy cũng tốt.
Hắn nhìn về phía Phó Hành:
"Ngươi giải thích một chút đi, đệ đệ."
Đệ đệ...
Phó Hành kém chút phun ra một ngụm máu.
Y thề, nếu như có thể quay ngược thời gian, y tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vớ vẩn kia.
Càng sẽ không đánh cược với Từ Tiểu Thụ!
Cho dù cho tiểu tử này 1 triệu Linh Tinh, cũng tốt hơn tiền đặt cược hố người kia.
Lộ tuyến phát triển, căn bản khác với những gì mình nghĩ, không, phải gọi là hoàn toàn trái ngược.
Y xấu hổ dùng tay áo che mặt lại, sao lại phát triển đến mức này cơ chứ?
"Phó Hành!"
Phó Ân Hồng lớn tiếng thúc giục.
Động tĩnh của bọn họ ở trước phòng luyện đan đã hấp dẫn không ít ánh mắt, dám rút kiếm ở đây, đã khiến cho đám lão Luyện Đan Sư run sợ không thôi.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể bảo trì luyện đan cùng tu vi bản thân, giống Tang lão, Sư Đề, chỉ là số ít.
Phó Hành thầm nghĩ không ổn, cứ tiếp tục như thế, đoán chừng mọi người sẽ vây quanh lại.
Y lề mà lề mề nói:
"Cũng chỉ... kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đổ chiến... mà thôi!"
"Đổ chiến, với tiểu tử này?"
Phó Ân Hồng hoàn toàn không thể tin được, lão ca nhà mình lại làm ra loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này, kinh ngạc nói:
"Huynh dùng tu vi khi dễ người làm gì, huynh..."
Nàng nói xong, bỗng nhiên ngừng lại.
Không đúng.
Nếu như Phó Hành thắng, cục diện sao lại khó xử như vậy, gia hỏa này cũng sẽ không bị đè đầu cưỡi cổ như thế.
"Huynh thua?"
âm thanh của nàng lại tăng cao hơn một chút.
Sắc mặt Phó Hành đã tái rồi, nơi này nhiều người như vậy!
Cho ca ca của ngươi một chút mặt mũi có được không?!
Lúc đầu chuyện này không nhiều người biết.
"Suỵt!"
Y vội vàng ra hiệu, "Hay là chúng ta vào phòng luyện đan rồi nói?"
"Hiện tại, lập tức, lập tức, huynh nói rõ cho muội!"
Phó Ân Hồng cảm thấy rất không tốt, ngươi thua thì thua, sao lại bán ta đi?
Muội muội?
Nghĩ đến đây, ngực nàng kịch liệt chập trùng.
Tên Từ Tiểu Thụ này cũng quá khinh người đi, hôm đó ở trong quán rượu không bắt được hắn, hắn liền tìm cách cưỡi lên đầu mình?
Vẻ mặt Phó Hành cầu xin:
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ đánh cược một quyền mà thôi, mọi người cũng chỉ nói giỡn có đúng không, thua cũng chỉ cần gọi một tiếng ca..."
Y hoàn toàn bình thường trở lại, quay đầu hướng về phía Từ Tiểu Thụ cúi đầu xuống.
"Ca!"
"Ta gọi ngươi ca là được chứ gì, ngài cũng đừng chơi ta, chuyện này cứ qua đi như vậy..."
Từ Tiểu Thụ lúc đầu vừa lòng thỏa ý, nhưng nghe câu phía sau, lúc này đẩy tay ngăn Phó Hành tiếp tục nói chuyện.
"Ngươi nói gì?"
Phó Hành tưởng hắn lại muốn dùng thủ đoạn, không cho tiểu tử này cơ hội nói "Ta không nghe thấy, lớn tiếng chút", trực tiếp lớn tiếng gầm thét lên:
"Ca!"
Âm thanh to rõ lập tức khiến chim sẽ đang bay ngoài cửa sổ giật mình rơi xuống, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, toàn bộ mộng bức không thôi.
Phó đại công tử phủ thành chủ, ngay trước mặt một tên Tiên Thiên... gọi ca?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 36."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 22."
Từ Tiểu Thụ cắn răng hơi ngửa ra sau, bịt lấy lỗ tai nói:
"Ngươi hô lớn tiếng như vậy làm gì, ta cũng không có điếc!"
"Ý của ta, là câu trước của ngươi?"
Phó Hành trầm mặc.
Sau khi y nghĩ lại, thử dò xét nói:
"Chuyện này cứ qua đi như vậy?"
"Câu trước nữa."
Phó Hành không biết hắn muốn làm gì, nhưng làm Luyện Linh Sư, trí nhớ của y rất tốt, lúc này trực tiếp tìm kiếm não hải, không sót một chữ nói:
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ đánh cược một quyền mà thôi, mọi người cũng chỉ nói giỡn..."
"Ngừng!"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên đưa tay, ngăn y nói chuyện.
Phó Hành phanh xe lại, trong lòng có dự cảm không ổn, "Cho nên?"
"Nói giỡn..."
Từ Tiểu Thụ nói thầm một tiếng, đột nhiên lắc đầu, duỗi một ngón tay chỉ lên mi tâm của Phó Hành.
"Đệ đệ ngốc của ta, ngươi thật cho rằng ta đang đùa với ngươi sao?"
"Có chơi có chịu! Đệ đệ này, ngươi làm chắc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận