Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1709: Bán Thánh Tới (1)

Tới?
Cái gì tới?
Tư Đồ Dung Nhân nghe vậy khẽ giật mình, sau đó phát hiện Hoàng Tuyền bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc ngẩng đầu nhìn lên, y đột nhiên hiểu ra.
"Bán Thánh tới?" Y có chút sợ hãi hỏi.
"Ừm." Từ Tiểu Thụ hơi hơi gật đầu.
Bắp chân Tư Đồ Dung Nhân thoáng cái mềm nhũn.
Bán Thánh tới, ngươi còn bình tĩnh như vậy? Đây là tới giết ngươi đó!
Cầu xin ngài, lúc này đừng có trang bức nữa được không?
"Tiền bối. . ."
Tư Đồ Dung Nhân muốn nói lại thôi, rất muốn thốt ra "Mau chạy, thuận tiện mang theo ta".
Dù sao y đã biết được kế hoạch của Khương thị Bán Thánh, lấy năng lực của Bán Thánh, không khó tính ra chuyện này, cuối cùng. . . song song diệt khẩu!
Nhưng dù sao lập trường khác biệt, Tư Đồ Dung Nhân thật không có khả năng nói thế với Hoàng Tuyền.
"Thình thịch, thình thịch. . ."
Tiếng tim đập long lân Thánh Đế phát ra càng lúc càng nhanh.
Chuyện này mang ý nghĩa tốc độ Khương thị Bán Thánh ở trong biển sâu, ở trong Cấm Pháp Kết Giới, ngược dòng tìm hiểu lực lượng thời gian, không gian rất nhanh.
Từ Tiểu Thụ không biết đối phương dùng thủ đoạn gì.
Nhưng Bán Thánh chi năng, kinh khủng như vậy, lúc này sau lưng hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Sợ cái gì?"
Mặc dù trong lòng sợ hãi, thế nhưng mặt ngoài Từ Tiểu Thụ vẫn tỉnh táo như cũ, ánh mắt đạm mạc nhìn hư không, vẫn không biết mình đang nhìn cái gì: "Biển sâu có Cấm Pháp Kết Giới, Bán Thánh xuống nước, chiến lực có thể còn lại bao nhiêu?"
"Chiến lực Bán Thánh bị phong ấn, thế nhưng ngài cũng không khá hơn là bao đi?" Tư Đồ Dung Nhân kém chút thốt ra câu này, may mà y nhịn được.
Hoàng Tuyền có thể ở bên trong Cấm Pháp Kết Giới sử dụng năng lực, đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y.
Nhưng cho dù có thủ đoạn lẩn tránh Cấm Pháp Kết Giới phong cấm, thế nhưng cũng có giới hạn đi?
Hơn nữa. . .
Ngươi có thủ đoạn, Bán Thánh lại không có biện pháp lẩn tránh phong cấm sao?
Dưới tình huống song phương cân bằng, Thái Hư bị phong ấn đánh với Bán Thánh bị phong ấn, sao có thể thắng?
"Tiền bối. . . đừng nói là, ngài muốn phản sát đấy?" Tư Đồ Dung Nhân lắp bắp hỏi lấy, tuy không thấy có người thứ ba, thế nhưng thân thể run run, tâm huyết dâng trào, chứng minh lời Hoàng Tuyền nói khả năng cao là thật.
Đại địch, đang áp sát!
"Phản sát?"
Từ Tiểu Thụ mỉm cười.
Hắn vẫn đang kiên trì.
Hắn nhất định phải nhịn tới một khắc cuối cùng, đợi thế cục vô cùng nóng bỏng, triệt để đẩy Tư Đồ Dung Nhân vào biển lửa, như thế mới xem như đặt xuống đại cục.
"Phản sát là không thể nào phản sát, dù sao cũng là Bán Thánh, bản tọa không ngốc đến mức đâm đầu vào mũi nhọn, việc cấp bách trước mắt. . ."
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ nhìn tới khuôn mặt Tư Đồ Dung Nhân, thấy thần sắc tên kia hốt hoảng, nói ra: "Ta đi trước một bước, ngươi bảo trọng."
Nói xong, hắn nhấc chân, lực lượng không gian nở rộ, muốn tiến vào trong vòng xoáy không gian rời đi.
"Tiền bối chờ chút!"
Sắc mặt Tư Đồ Dung Nhân tái đi, lập tức gấp.
Ngươi chạy, ta biết làm sao bây giờ?
Trước không nói Khương thị Bán Thánh tới diệt khẩu, ngươi vừa chạy, lực lượng ngăn cách thủy lưu biến mất, ta liền bị thủy áp nghiền chết đi?
"Tiền bối, có thể mang ta một đoạn đường?" Tư Đồ Dung Nhân cuối cùng mở miệng.
Khóe môi Từ Tiểu Thụ hơi nhếch lên.
Lấy lui làm tiến, thành công!
"Mang ngươi một đoạn đường?"
Hắn không có lập tức đáp ứng, mà là giễu giễu nói:
"Ngươi đừng quên, ngươi là Thánh Tử Thánh Thần Điện, mà ta là thủ lĩnh thế lực hắc ám Diêm Vương."
"Ngươi ta khác biệt, mưu cầu khác nhau, nếu thật đi cùng một chỗ, bị người khác nhìn thấy. . ."
"Chỉ sợ không cần Khương thị Bán Thánh tới, mỗi người nói một câu, ngươi liền hết đường chối cãi."
Tư Đồ Dung Nhân nào không biết lợi hại ở bên trong?
Nhưng vấn đề là, hiện tại y đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Toàn bộ linh khí hộ thân đã bị Hoàng Tuyền hủy sạch, đây không phải. . . bị ép "Đập nồi dìm thuyền" sao?
"Đáng chết. . ."
Rõ ràng gấp đến mức muốn vò đầu, thế nhưng Tư Đồ Dung Nhân vẫn có thể tỉnh táo phân tích thế cục, tranh thủ cho mình lợi ích lớn nhất, nói:
"Tiền bối không cần lo lắng những chuyện này, chỉ cần vãn bối sống sót, hết thảy đều có thể giải quyết."
"Hiện tại mấu chốt nhất, ngươi ta cùng là châu chấu trên một sợi thừng, không thể tách rời."
"Lại nói, tiền bối hủy đi linh khí hộ thân của ta, không phải là vì bức ta đứng bên này. . . khục, lên thuyền sao?"
"Ngài muốn lợi dụng lực lượng Thánh Thần Điện đến đối kháng Khương thị Bán Thánh, ta muốn sống sót, báo cáo tình huống cụ thể nơi này lên để lập cô. . . ách!"
Tư Đồ Dung Nhân nói đến đây liền dừng lại, hiển nhiên cảm thấy không ổn, cuối cùng quyết định cắn răng nói tiếp: "Đã như vậy, tiền bối có mưu đồ, ta cũng muốn lập công, hiện tại mục tiêu chúng ta thống nhất, tiền bối giúp ta, cũng là đang giúp bản thân ngài, không sai chứ?"
"Ngươi rất tỉnh táo." Trong mắt Từ Tiểu Thụ có chút tán thưởng.
Gia hỏa này thật mạnh nha, đối mặt với tình huống như thế, vì mạng sống, có thể nói ra nhiều đạo lý như vậy.
Bất quá, đây chẳng phải dự định lúc đầu của mình sao?
Tư Đồ Dung Nhân liều mạng muốn giúp mình lan rộng tình báo giả, giội nước bẩn cho Khương thị Bán Thánh cùng Diêm Vương, mình cũng cần "mặt mũi" sư tôn gia hỏa này đến chấn nhiếp Khương thị Bán Thánh.
Cho nên, đối phương thỉnh cầu, đương nhiên có thể lập tức đáp ứng.
Nhưng sở dĩ "Lạt mềm buộc chặt" được gọi là "Lạt mềm buộc chặt", là bởi vì "Tung" càng xa, sau khi song phương khóa cùng một chỗ, mới có thể càng không phân biệt, "Giữ" càng chặt hơn!
Từ Tiểu Thụ không thèm đếm xỉa đến long lân Thánh Đế "thình thịch" gia tốc cuồng loạn, nhíu mày nói: "Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đây là ngươi thỉnh cầu, không phải bản tọa bức hiếp ngươi."
"Vâng!" Tư Đồ Dung Nhân trùng điệp gật đầu.
Trong lòng y hiểu rõ, đối phương là đang chơi lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến.
Nhưng khi âm mưu bị chơi thành dương mưu, kết quả không thuận theo chỉ có một con đường chết, Tư Đồ Dung Nhân liền biết mình phải giả ngu.
Không ngu không được!
Thần sắc Từ Tiểu Thụ không chút ba động, mở miệng nói:
"Nếu như Khương thị Bán Thánh thấy ngươi đi chung với ta, nhất định sẽ minh bạch ngươi lựa chọn thế nào."
"Y sẽ không quản ngươi là chủ động hay bị động, cũng sẽ không quản mặt mũi sư tôn ngươi lớn bao nhiêu, bởi vì ngươi đã biết kế hoạch của y."
"Đến lúc đó, khả năng cao ngươi còn chưa kịp đưa tin, đã trở thành vong hồn dưới tay y."
"Điểm ấy, ngươi có nghĩ đến?"
Tư Đồ Dung Nhân liên tiếp nhìn trái nhìn phải, mặc dù không thấy bóng người, nhưng loại cảm giác tê cả da đầu, tim đập nhanh càng lúc càng dày đặc.
Y gật đầu như giã tỏi, âm thanh đã mang theo một chút nghẹn ngào:
"Tiền bối, ta không ngốc oa. . ."
"Hiện tại ta chỉ có một con đường có thể đi!"
Hài tử đáng thương.
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ hiện tại cừu hận của Tư Đồ đối với Diêm Vương Hoàng Tuyền, chỉ sợ đã lớn hơn Khương thị Bán Thánh, bất quá y không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Nhưng chuyện này. . .
Đều là nhằm vào Hoàng Tuyền, liên quan rắm gì tới Thánh Nô Từ Tiểu Thụ?!
"Tốt." Hắn gật đầu mạnh một cái, "Đã ngươi quyết định như thế, bản tọa liền mang ngươi một đoạn đường, cứu ngươi một mạng."
Hai mắt Tư Đồ Dung Nhân lập tức khôi phục ánh sáng: "Đa tạ tiền bối!"
Y tiến lên một bước, muốn đu lên thân thể Diêm Vương Hoàng Tuyền, cùng nhau truyền tống rời đi.
Nhưng vừa định đưa tay ra, phát hiện người đeo mặt nạ hoàng kim vẫn thờ ơ như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận