Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1463: Nữ Trang Đại Lão Từ Tiểu Thụ (1)

"Xin lỗi, ta không thể."
Lệ Tịch Nhi dứt khoát lắc đầu cự tuyệt.
Thứ giống như ý chí, không phải nàng có thể chủ đạo.
Hơn nữa nghiêm ngặt mà nói, nàng và Mộc Tử Tịch cùng là một nhân cách.
Không tồn tại khả năng thân thể biến nhỏ, liền sẽ khôi phục bộ dáng trước đây.
Lệ Tịch Nhi biết Từ Tiểu Thụ đang nghĩ gì.
Thế nhưng nguyên nhân khiến thân thể biến lớn biến nhỏ, là bởi vì Mộc Tử Tịch không nhịn được thôn phệ sinh mệnh lực, nuốt quá nhiều. . .
Dựa theo tình huống bình thường, thân thể ở độ tuổi này, chính là bộ dáng Từ Tiểu Thụ đang nhìn thấy.
Từ Tiểu Thụ chép chép miệng, cảm thấy có chút ê răng.
Mộc Tử Tịch không về được.
Sau khi Dị tra hỏi Mộc Tử Tịch xong, Mộc Tử Tịch không thấy, hoặc là nói, nàng biến thành bộ dạng khác.
Chuyện này nói ra ai mà tin? Nhất định sẽ phát hiện bên trong có vấn đề!
Đầu óc cao tốc chuyển động.
Đã tình huống phát triển đến mức này, cưỡng cầu vô ích, vậy hắn nhất đinh phải nghĩ biện pháp ứng phó khác.
"Đã không thể biến về, thì thôi vậy."
Từ Tiểu Thụ trên dưới đánh giá mắt Lệ Tịch Nhi, dời ánh mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đứng từ góc độ của Từ Tha Yêu Yêu, bọn họ căn bản không biết được bộ dạng hiện tại của ngươi, chính là do tiểu sư muội biến thành, cho nên ngươi có thể đóng giả làm người qua đường."
Lệ Tịch Nhi nghi hoặc: "Nàng biến mất, dù sao cũng là sự tình khách quan, ngươi định giải quyết thế nào?"
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi: "Đã ngươi không làm được, vậy cũng chỉ có thể để ta tới."
"Ngươi tới?" Lệ Tịch Nhi hoài nghi.
Vô Cơ lão tổ đồng dạng kinh ngạc nhìn lại.
Ngay cả Lệ Song Hành cũng từ trong dăm ba câu đối thoại, minh bạch thế cục vi diệu, không hiểu nghiêng đầu.
Từ Tiểu Thụ lấy ra Mô Phỏng Giả.
Sau khi Dị chết, kiện bảo bối này liền không còn liên kết ràng buộc, không giãy dụa nữa, trở thành vật vô chủ.
Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó nhỏ một máu vào.
Quả nhiên, Mô Phỏng Giả cùng bản thân hình thành một loại liên kết yếu ớt.
Tâm niệm vừa động.
Từ Tiểu Thụ liền biến thành bộ dáng tiểu sư muội.
Thân cao, lớn nhỏ, tỉ lệ. . .
Cơ hồ không sai một li một tí nào.
Nếu nói trên thế giới này, ai quen thuộc tiểu sư muội nhất, Từ Tiểu Thụ tự nhận ngoại trừ mình, căn bản không có người thứ hai.
Bao gồm năng lực, giọng nói, các loại động tác trong lúc lơ đãng của tiểu sư muội, hắn muốn bắt chước, quả thực hạ bút thành văn.
Trong số những kỹ năng bị động kéo dài, Biến Hóa quả thật có công năng tương tự Mô Phỏng Giả.
Thế nhưng Biến Hóa lại không thể mang đến cho hắn thuộc tính mộc.
Mà điểm ấy, Mô Phỏng Giả có thể bù đắp.
Kết quả là, mấy người trơ mắt nhìn "Mộc Tử Tịch" xuất hiện, mặc áo bào rộng rãi của Từ Tiểu Thụ, sau đó có chút xấu hổ giơ hai tay lên, chần chờ, vỗ bốp bốp.
"Tiểu. . . thụ thụ, lên?"
"Long" một tiếng vang lên.
Một gốc cổ mộc ở giữa bốn người phá đất nhô lên, ngăn chặn ánh mắt quái dị của ba người còn lại, sau đó Từ Tiểu Thụ một mình chập chờn trong gió.
Lá cây bay xuống, tràng diện lặng ngắt như tờ.
Lệ Tịch Nhi: ". . . "
Lệ Song Hành: ". . . "
Vô Cơ lão tổ: "? ? ?"
Mọi người đều bị dọa một phen.
Tiểu cô nương bỗng nhiên xuất hiện, âm thanh, tính cách cùng các loại phương diện khác, so với Từ Tiểu Thụ trước khi biến thân, tưởng như hai người.
Thuộc tính manh hệ này, hoàn toàn không cách nào liên hệ với Cuồng Bạo Cự Nhân khủng bố trước kia!
Đây, thật là cùng một người?
"Ngươi. . . " Lệ Tịch Nhi dịch sang bên phải một chút, thấy được khuôn mặt có chút ngượng ngùng của "Mộc Tử Tịch", gương mặt xinh đẹp nhất thời cứng đờ, suýt nữa nói không ra lời, "Ngươi, muốn làm gì?"
Từ Tiểu Thụ nam giả nữ trang, đỉnh lấy bộ dáng tiểu sư muội, quả thực có chút không dám đối mặt với người quen.
Hắn nghe thế liền vô cùng tức giận, chân nhỏ khẽ giậm hai lần: "Nếu không phải ngươi không được, ta cần gì xuất thủ? Chuyện này. . . rất quái dị đấy có biết không!"
Lệ Tịch Nhi im lặng nhìn "Mộc Tử Tịch" giậm chân, thầm nghĩ ngươi cũng rất hưởng thụ đi?
Vô Cơ lão tổ đồng dạng rung động nhìn một màn trước mặt.
Thời điểm Dị nam giả nữ trang, ông ta không kinh ngạc.
Dị biến thân Tang lão, ông ta cũng không kinh ngạc.
Nhưng sau khi chân chính nhìn thấy Cuồng Bạo Cự Nhân hoành ngược tứ phương, lại biến thành tiểu nha đầu manh manh đát, ông ta liền cả kinh không ngậm miệng được.
Chuyển mắt sang nơi khác, Vô Cơ lão tổ không dám nhìn lâu.
Thân là người từn trải.
Ông ta minh bạch một đạo lý.
Trên thế giới này, biết quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt.
Đặc biệt là chủ nhân tương lai tại thời điểm nhỏ yếu, làm một chút sự tình xấu hổ, nói không chừng sau khi đối phương trưởng thành, có khả năng bởi vì xấu hổ năm đó, lựa chọn giết người diệt khẩu.
"Ngươi, biến trở lại a. . . "
Sắc mặt Lệ Tịch Nhi bỗng nhiên đỏ lên, không nhịn được Từ Tiểu Thụ "đánh giá bản thân".
Nàng thấy Từ Tiểu Thụ biến thành Mộc Tử Tịch giậm chân, đồng dạng ý thức được lúc trước ý thức kia chủ đạo, làm ra rất nhiều sự tình không phù hợp với thân phận nàng.
Nói thật.
Giờ phút này Lệ Tịch Nhi cảm thấy xấu hổ bạo rạp, căn bản không kém Từ Tiểu Thụ là bao.
Mấu chốt là gia hỏa này nói biến liền biến, còn giở trò, dò xét khắp người.
Ai nhịn được?
"Biến trở lại? Không có đơn giản như vậy!"
Từ Tiểu Thụ có chút thống khổ lắc đầu, nói ra: "Tiếp theo, khả năng cao ta phải đỉnh lấy bộ dạng này, đi hết con đường vương thành thí luyện, cục diện rối rắm ngươi đánh ra, cuối cùng vẫn do ta tới thu thập."
Lệ Tịch Nhi: ". . . "
Nàng quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Từ Tiểu Thụ lại bước lên trước mấy bước, đưa tay ra: "Cho ta mấy bộ y phục, trong giới chỉ của ngươi hẳn có y phục phù hợp với cỗ thân thể này."
Lệ Tịch Nhi lập tức kinh ngạc.
Gia hỏa này đang làm gì?!
Còn muốn y phục nàng mặc qua?
"Ngươi. . . "
"Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện với ngươi!"
Từ Tiểu Thụ ngắt lời Lệ Tịch Nhi, trịnh trọng nói: "Một khi chúng ta rời khỏi thế giới cổ tịch, mọi người liền sẽ bại lộ ở trong mắt Hồng Y. Ta trước hết đỉnh lấy thân phận tiểu sư muội, độ qua một kiếp này, bằng không tiếp theo chúng ta phải đối mặt, chính là Thánh Thần Điện điên cuồng truy sát!"
Lệ Tịch Nhi không phản bác được.
Mặc dù Từ Tiểu Thụ nói thế không sai, nhưng gia hỏa này, thật biết mình đang làm gì sao?
Quần áo thiếp thân của nữ hài tử. . .
Thứ này, sao có thể tùy tiện đưa cho ngươi được?
"Lề mề cái gì, thời gian rất nhiều có đúng không?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lệ Song Hành: "Ngươi thấy thế nào? Sự tình can hệ tới sinh tử của muội muội ngươi, ngươi không khuyên nàng một chút?"
Lệ Song Hành đồng dạng bị Từ Tiểu Thụ tú đến tột đỉnh.
Y trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thoáng hòa hoãn.
"Ngươi nói không phải không có lý. . . "
Lời vừa ra khỏi miệng, Lệ Song Hành liền cảm nhận được ánh mắt muội muội đằng đằng sát khí khóa chặt mình.
Y lập tức đổi giọng: "Nhưng mà! Sự tình sư huynh muội các ngươi, các ngươi tự giải quyết, đừng hỏi ta."
"What?" Từ Tiểu Thụ giang tay ra, một mặt kinh dị, hoàn toàn không biết hai người này đang nghĩ cái gì.
Cho mấy bộ y phục, có khó như vậy sao?
Hắn quay đầu lại, đi tới trước mặt Lệ Tịch Nhi đang tránh né không nhìn hắn, muốn tiếp tục nói chút gì.
Lệ Tịch Nhi lần nữa xoay sang chỗ khác, sắc mặt đỏ bừng, phong tình vạn chủng.
Thẳng nam Từ Tiểu Thụ thấy thế khẽ giật mình, trong lòng rung động, lúc này mới phát hiện ra tình huống không đúng.
"Ta đại khái hiểu rồi. . . "
Hắn thở dài một hơi, ngữ khí chậm lại, sau đó khẳng khái nói: "Như vậy đi, chúng ta trao đổi, ta cũng cho ngươi mấy bộ y phục của ta, lấy một đổi một, như thế nào? Ta cho ngươi ba bộ, ngươi cũng cho ta ba bộ."
Nói xong, Từ Tiểu Thụ thật lấy ra ba bộ quần áo.
Quần áo hắn nhiều đến một đống.
Bởi vì thường xuyên giả mạo người khác, ngay cả trang phục cổ quái kỳ lạ hắn cũng có.
Tỉ như áo tơi của Tang lão, đại hắc bào của Bát Tôn Am, váy đỏ của Thuyết Thư Nhân. . .
Nhưng Lệ Tịch Nhi khẳng định không thích mấy bộ kỳ trang dị phục kia.
Từ Tiểu Thụ chọn mấy bộ quần áo mộc mạc đưa tới.
Quần áo Từ thiếu quá hoa lệ, hơn nữa còn mang tính tiêu chí, Lệ Tịch Nhi muốn ra ngoài gặp người, khẳng định không thể mặc.
Ba bộ y phục xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, được Từ Tiểu Thụ cung kính đưa qua.
Lệ Tịch Nhi chấn kinh nhìn một màn này, sau đó ngước mắt, chăm chú nhìn Từ Tiểu Thụ, lại hít một hơi thật sâu: "Ngươi thật hiểu? Ngươi nghiêm túc?"
Từ Tiểu Thụ không chịu nổi ánh mắt thâm tình kia, thành khẩn nói: "Ta vô cùng nghiêm túc, nếu ngươi cảm thấy không được. . . lấy hai đổi một? Ta cho ngươi thêm ba bộ?"
Hắn nói xong liền muốn tiếp tục lấy quần áo từ trong giới chỉ ra.
Đây là vấn đề số lượng sao?!
Lệ Tịch Nhi tức đến mức bộ ngực căng đét, tiềm thức quấy phá, muốn bắt đầu nguyền rủa.
Sau khi cưỡng ép nhịn xuống, nàng đột nhiên ý thức được.
Vì sao lúc trước mình luôn có thể nghe thấy Mộc Tử Tịch líu lo không ngừng, phát ra âm thanh mắng chửi.
Khi đó nàng còn cảm thấy buồn cười.
Hiện tại thật đối mặt với Từ Tiểu Thụ. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận