Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 419: Đến Chinh Phục Ta (2)

Chỉ là một tên Nguyên Đình cảnh, loại mặt hàng ngày thường chỉ cần dùng một tay liền có thể giải quyết, vậy mà ở trước mặt mình, nói ra lời như thế.
Nhưng mà, liên tưởng tới chiến tích của tên này, nghĩ đến chiến lực hoàn toàn không xứng với tu vi hắn biểu hiện ra kia.
Thôi Thượng nhẹ gật đầu.
"Tốt."
"Thôi Thượng, không thể, mau nhận thua!"
Bên dưới, lập tức có người kêu lên sợ hãi.
Từ Tiểu Thụ ngoái nhìn, có chút quen mắt.
Hắn có Cảm Giác, ký ức rất tốt, khi đó âm chiến đấu với Khâu Đắc Kiếm, tên kia rõ ràng quan sát mình rất kỹ.
Cho nên, y biết chiến thuật của chính mình?
"Im miệng."
Từ Tiểu Thụ trách mắng.
Người kia co rụt cổ lại, nhưng vậy mà không lộ ra vẻ e sợ, ngược lại nhìn về phía Thôi Thượng, kích động nói:
"Thôi Thượng, ngươi phải tỉnh táo, lúc trước ta nhìn thấy gia hỏa này, hắn..."
"Ngươi tên gì?"
Từ Tiểu Thụ ngắt lời y.
Người kia sững sờ, cũng không sợ, dù gì mình cũng đang đứng dưới đài, chẳng lẽ tên Từ Tiểu Thụ kia còn có thể xuống giết mình?
"Trình Thu Hoa!"
Sưu!
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống lôi đài, nhấc tên nói nhiều kia lên, sau đó nhảy tới lôi đài số hai.
"Trình Thu Hoa đúng không?"
"Ta khiêu chiến ngươi."
Tràng diện, nhất thời im ắng tĩnh mịch.
Đám người khó hiểu.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1420."
Không giống với đám người vây xem, Trình Thu Hoa đứng ở trước mặt Từ Tiểu Thụ, sắc mặt tái xanh.
Y tuyệt đối không nghĩ tới, người này lại không đứng đắn đến vậy.
Sao ngươi không ra bài theo lẽ thường?
Ta mẹ nó không muốn chiến với ngươi!
"Ta không ứng chiến!"
Trình Thu Hoa cưỡng tiếng nói.
Từ Tiểu Thụ đảo mắt.
"Ngoài miệng nói xong không chiến, thế nhưng thân thể lại rất thành thật, đều đứng ở trên lôi đài rồi, còn muốn cự tuyệt?"
Trình Thu Hoa lảo đảo một cái.
Đứng lên ư?
Ta mẹ nó là bị ngươi xách lên!
"Ngươi thả ta ra!"
Y trừng mắt gào thét.
Từ Tiểu Thụ nhe răng, bịt lấy lỗ tai nhíu mày.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Trình Thu Hoa lập tức ỉu xìu, "Bỏ qua cho ta đi, ta không phải cố ý nói lớn tiếng như vậy."
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ không nói.
Hắn phì cười.
"Ngươi không phải người Thiên Tang Thành đi, đến từ thành trì nào?"
Hắn hỏi.
"Thiên Tư thành."
Từ Tiểu Thụ nhìn phía lôi đài số ba, Thôi Thượng không biết nên xuống dưới hay là tiếp tục đứng đấy, bồi hồi không thôi.
"Ngươi thì sao?"
Thôi Thượng trì trệ:
"Thiên Phượng thành, thế nào?"
Từ Tiểu Thụ ha ha cười to, một thanh đẩy Trình Thu Hoa ra, xùy âm cười nói:
"Lúc trước còn tưởng rằng là Từ mỗ cô lậu quả văn, ngoại trừ Thiên Tang Thành, không có nghe nói qua thành trì khác ở Thiên Tang Quận."
"Nhưng hôm nay gặp mặt, ta liền biết ta sai rồi... hơn nữa còn rất sai!"
"Nếu như thành trì ở trong Thiên Tang Quận, đều bồi dưỡng ra hạng người nhu nhược như các ngươi, cũng khó trách Từ Tiểu Thụ ta không nghe thấy danh hào của các ngươi!"
Hương vị trào phúng dày đặc, không chỉ giống như tát vào mặt Trình Thu Hoa đang co quắp ngã xuống đất, mà còn khiến đám người bên dưới vô cùng kinh ngạc.
"Khá lắm!"
Đôi mắt Hồng Y Thủ Dạ lập tức liền sáng lên.
Nếu như lần đầu gặp mặt Từ Tiểu Thụ nói những lời này, ông ta nhất định sẽ dùng tay chụp chết tên tiểu tử đáng giận này.
Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của hắn, phần tự phụ khinh thường anh tài thiên hạ này, chính là Vô Úy Chi Tâm mà Hồng Y cần phải có!
Đối mặt với Quỷ Thú, có đôi khi cần một phần tự phụ, liền có thể phân cao thấp.
Nếu không, không ai dám phóng ra bước chân chinh chiến đầu tiên!
"Hạt giống tốt!"
Thủ Dạ xoa ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, đôi mắt hừng hực.
"Tên Từ Tiểu Thụ này đến cùng là người nơi nào... quản hắn là ai, người nối nghiệp này, ta muốn!"
...
Phó Hành ở bên trong tiệc rượu, đồng dạng nghe đến nhiệt huyết dâng trào.
Giờ phút này y rất hi vọng lão cha có thể lập tức xuất quan, sau đó tiếp quả chuyện nơi đây, như thế mình liền có thể đi lên đài cao, hung hăng ma sát Từ Tiểu Thụ ở dưới đất.
Sau đó, dùng loại giọng điệu mang theo trào phúng của gia hỏa này, nói ra lời nói như thế.
"Như thế thoải mái biết bao..."
Phó Hành nắm nắm đấm.
Y nghiêng đầu nhìn về phía một đám nữ tử bên trong tiệc rượu, thấy rất nhiều ánh mắt si mê.
Tối nay quả thật có không ít nữ tử lộng lẫy xuất hiện.
Lúc đầu một phen phong thái của Từ Tiểu Thụ, đã khuất phục không ít người.
Quả nhiên lời này vừa dứt, trong mắt đám thiếu nữ thiên kim đều giống như có ngôi sao lấp lánh.
Tư thái bễ nghễ, khí độ khinh thường...
Rất đáng ghét!
Mình cũng muốn bị ghét a!
Nhưng vì sao càng nhìn tên Từ Tiểu Thụ này, càng có chút không đúng nhỉ?
"Nhận ái mộ, điểm bị động cộng 142."
"Rất thích cái miệng không biết xấu hổ này của hắn..."
Có nữ tử nhìn thấy, bất giác nói ra tiếng lòng.
Nàng còn chưa kịp bối rối, bên cạnh vậy mà truyền đến tiếng "Ừm".
Lần này hai người đối mặt một phen, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, lập tức quay đầu bước đi.
...
Khác với đám nữ hài tử, thế hệ thanh niên giống như đại tinh tinh bị kích thích, không kìm nén được nội tâm xao động.
Một lát yên lặng, đám người lập tức xôn xao.
Lời nói này của Từ Tiểu Thụ, đã không chỉ nhằm vào đối thủ trên đài cao.
Một câu "Ngoại trừ Thiên Tang Thành, lại không biết thành khác" kia, rõ ràng đã tát vào mặt chín phần thanh niên tài tuấn có mặt ở đây.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi không khỏi quá cuồng vọng đi, thật sự cho rằng một mình ngươi liền có thể chống được ta... tất cả mọi người khiêu chiến? !"
"Không sai, thật sự cho rằng Thiên Tang Quận ngươi có thể nghiền ép những thành trì khác?"
"Thiên Tang Quận? Từ Tiểu Thụ là người Thiên Tang Quận, sao ta chưa từng nghe nói tới hắn?"
"Hửm?"
Lần này đông đảo thế hệ thanh niên loạn lên.
"Người Thiên Tang Quận, các ngươi đừng có giả vờ, gia hỏa này không phải đệ tử đại gia tộc, sao lại có thực lực như thế?"
"Chẳng lẽ còn phải nói một câu, Thiên Tang Thành ta, người người đều là Từ Tiểu Thụ?"
"Nói đùa gì thế!"
Lập tức có người phản bác.
"Tên Từ Tiểu Thụ này, ngay cả ta cũng muốn đánh hắn, nhưng lúc trước ta quả thật chưa từng nghe nói tới người này, phảng phất tối nay trống rỗng xuất hiện."
"Ngạch, như thế?"
"Từ Tiểu Thụ, ngươi xuất thân từ đâu, nói chi tiết!"
Từ Tiểu Thụ nhìn đám người xao động khó nhịn, thầm nghĩ đệ tử đại gia tộc chân chính, tâm tính thực không tồi.
Đã nói đến mức này rồi, vẫn không chịu ra mặt?
Muốn chờ tới khi nào?!
Còn quan sát?
"Thiên Tang Linh Cung, Từ Tiểu Thụ!"
Hắn bay ở trên đài cao, miệt thị toàn trường, "Không phải ta nói, các ngươi, muốn chờ tới khi nào?"
"Từ Tiểu Thụ?"
Tất cả mọi người lập tức không thèm để ý tới câu sau của Từ Tiểu Thụ.
"Chưa từng nghe qua, nội môn cũng không có người này, ngươi không phải tân tấn Tam Thập Tam Nhân đấy chứ?"
"Nội môn?"
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ khẽ nhếch:
"Ta là đệ tử ngoại môn, ngoại môn Thiên Tang Linh Cung chúng ta, người người đều là Từ Tiểu Thụ."
"Phốc."
Tô Thiển Thiển ở trong tiệc rượu, lập tức không nín được cười ra tiếng.
Lúc này, mây đen bao phủ nhiều ngày phảng phất tiêu tán một chút.
Từ Tiểu Thụ thu hồi ánh mắt, kéo chủ đề:
"Cho nên, nói nhiều như vậy, các ngươi vẫn không dám khiêu chiến ta?"
Ánh mắt hắn vừa quét qua, một đám gia hỏa vừa rồi còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang kêu gào, vậy mà bắt đầu né tránh.
Nói, mọi người đều biết, nhưng thật muốn làm chim đầu đàn, chỉ sợ người đầu tiên bước lên sẽ bị thiếu niên kia đánh chết.
"Ha ha, ta thấy nếu như đã không có ai khiêu chiến, vậy không bằng trực tiếp tính tiểu tử này tấn cấp!"
Thủ Dạ bỗng nhiên lên tiếng.
Phó Hành khẽ giật mình.
Con ngươi lập tức hừng hực nhiệt hỏa.
Một người, chỉ dựa vào khí thế, đã có thể lực áp thanh niên cùng thế hệ không thở nổi?
Ngạo khí bực nào!
Y rất muốn giống như Từ Tiểu Thụ, có thể phong quang như thế.
Nhưng không được.
Y là người chủ trì dạ yến phủ thành chủ, nhất định phải ổn định.
"Vâng."
Phó Hành lạnh nhạt gật đầu, nói bổ sung:
"Xét thấy tình huống năm nay chưa từng xuất hiện, nếu như trong thời gian một nén nhan, không ai dám khiêu chiến Từ Tiểu Thụ, hắn liền có thể trực tiếp thu lấy năm cái danh ngạch Bạch Quật!"
Khóe miệng Thủ Dạ kéo một chút, có một chút ý cười.
Phó Hành...
Tiểu chất nhi thật đúng là lợi hại!
Y tất nhiên cũng biết ở đây còn có rất nhiều cường bối chưa ra mặt.
Nhưng danh ngạch Bạch Quật chỉ có bấy nhiêu.
Những người này vì cam đoan vạn vô nhất thất, cho dù Từ Tiểu Thụ trang bức, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng ra sân.
Nhưng hiện tại, đã khác!
Năm cái danh ngạch...
Ai nhịn được?
Quả nhiên, đám người đứng ngồi không yên.
Trọn vẹn một phần năm danh ngạch Bạch Quật bị lấy đi, một mình Từ Tiểu Thụ hắn, chẳng phải đã ngang với một đại thế gia Thiên Tang Quận?
Nói đùa gì thế?!
"Ta..."
Có người muốn xuất chiến, nhưng vừa nhìn thấy trố Từ Tiểu Thụ đứng trên đài cao, khí thế dâng trào.
Do dự.
"Nhục thân Tiên Thiên đại thành, hư hư thực thực Tông Sư chi thân..."
"Tông Sư kiếm ý không chút nghi ngờ..."
"Con mẹ nó, còn đánh thế quái nào?"
"Rõ ràng bề ngoài nhìn giống như một quả hồng mềm a!"
Từ Tiểu Thụ không kiên nhẫn được nữa.
Đám người này cũng quá kém đi, đã nói đến nước này rồi, còn co vòi?
Lúc đầu chỉ muốn triển lộ một chút thực lực, miễn cho xa luân chiến quá mệt mỏi.
Nào ngờ một chút thực lực này lại khiến cho...
Tất cả mọi người không dám động?
Ánh mắt liếc ngang, thấy được lôi đài hai bên, thầm nghĩ vướng bận.
Hôm nay, điểm bị động này, hắn thu chắc!
"Vù vù!"
Hai viên hỏa chủng từ trong tay bắn ra, trực tiếp rơi thẳng đài cao.
Ầm ầm hai tiếng, hai cái đài cao chưa mở kết giới, lập tức bị tạc nát.
Bồng phi thạch mảnh cùng kình phong khuấy động, thổi quan Từ Tiểu Thụ, càng tôn lên khí thế của hắn.
Từ Tiểu Thụ hất tay áo lên, đạm mạc nói:
"Chướng ngại, ta đã dọn sạch cho các ngươi."
"Nếu như bởi vì hai tòa lôi đài này cản trở bước chân của các ngươi, hiện tại, bọn chúng không còn."
Hắn nói xong, giang rộng hai tay, thần sắc mang theo thuyết phục cùng cổ vũ.
"Tới đi các dũng sĩ, tới khiêu chiến ta, chinh phục Đại Ma Vương trong suy nghĩ của các ngươi!"
"Thiếu niên, thà chết đứng, không thể sống quỳ a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận