Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 464: Mở Mắt Nói Mò (1)

"Xa luân chiến..."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày.
Nha đầu Tô Thiển Thiển kia, từ trước đến nay hắn đều xem nàng như muội muội của mình, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn loại chuyện này phát sinh.
Nàng là thiên tài, đồng thời còn là Kiếm Tông.
Nhưng đám gia hỏa có mặt ở đây, cũng không phải chỉ có hư danh.
Tối thiểu nhất, được Từ Tiểu Thụ đánh giá là nhân vật hung ác, có đến mấy người.
Sở dĩ những người này ảm đạm vô quang, là bởi vì mình quá loá mắt mà thôi.
Nếu như trận tỷ thí này mình không xuất hiện, đám người trẻ tuổi kia, vẫn có thể tỏa ra hào quang thuộc về mình.
Tô Thiển Thiển là một bé hổ con cô độc, không ngăn được đám sói này.
"Nói đi cũng phải nói lại, thật đến một khắc này, muội cứ báo ra danh hiệu Tiểu Thụ ca ca, hẳn sẽ có thể trấn trụ một vài người."
Từ Tiểu Thụ cười một tiếng.
Tô Thiển Thiển cũng cười theo, nhưng lo lắng sâu trong đáy mắt vẫn không có tiêu tan.
"Ngoan nào, không cần lo lắng quá mức, vẫn chưa tới một khắc này đâu."
Từ Tiểu Thụ nói xong, ánh mắt hướng về phương xa, ý vị thâm trường nói:
"Lại có ai biết được, bất trắc cùng tương lai, thứ nào sẽ đến trước?"
"Nói không chừng trên trời bỗng nhiên rơi xuống một tảng thiên thạch, trực tiếp nện cho đám người nơi đây mộng bức, không thể khiêu chiến muội nữa."
"Khanh khách."
Lần này Tô Thiển Thiển cũng bị chọc cười, nàng không ngờ Tiểu Thú ca ca cũng có thể ngây thơ đến như vậy.
"Yên tâm."
Từ Tiểu Thụ đứng dậy, vuốt vuốt đầu tiểu cô nương.
"Ngươi lại muốn đi đâu?"
Lúc này Mộc Tử Tịch bắt đầu cảnh giác lên.
Có lẽ Tô Thiển Thiển chỉ nghĩ Từ Tiểu Thụ đang nói giỡn, nhưng thân là người duy nhất hiểu rõ Từ Tiểu Thụ, nàng cảm thấy vấn đề này có chút không đúng.
Thiên thạch?
Từ Tiểu Thụ sao có thể gọi đại thiên thạch đến?
Nhưng mà, hắn không gọi được đại thiên thạch, cho nên hắn đang nói giỡn?
Nhưng nhưng mà!
Từ Tiểu Thụ biết nói giỡn?
A!
Cá biết bay, cây biết múa, Từ Tiểu Thụ biết nói đùa!
"Ngồi xuống."
Từ Tiểu Thụ nhìn Mộc Tử Tịch muốn đuổi theo, liền vội vàng trừng mắt qua.
Hắn dùng Cảm Giác quét lấy toàn trường, ý thức được đây là một cái thời cơ rất tốt.
Phùng lão ca mới vừa quen biết, vẫn còn chưa trở lại.
Phó Hành, hôn mê bất tỉnh.
Phó Chỉ, có lẽ giờ phút này đang bị Phùng lão lôi kéo lảm nhảm việc nhà.
Từ trong miệng Phùng lão moi ra mấy lão đại ca cấp bậc Vương Tọa, đã xác minh qua, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không xuất hiện.
Mà Thủ Dạ cùng Sư Đề, đều đã bị bốn lão Linh Trận Sư lôi kéo...
Đây là gì?
Đây không phải chính là thời cơ giết người gần như hoàn mỹ mà Từ Tiểu Thụ một mực mong đợi sao?
Cho dù ở chỗ này lãng một phen, mò được gần hơn 200 ngàn điểm bị động, thế nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn không quên sơ tâm.
Nguyên bản hắn muốn tiến vào phủ thành chủ tìm cơ hội, xử lý Trương Thái Doanh.
Trương Thái Doanh không chết, ra khỏi phủ thành chủ, con đường phía trước của mình nhất định sẽ tràn đầy sát cơ.
Trái lại giờ phút này.
Tân Cô Cô hoàn thành nhiệm vụ đến Trương phủ quấy rối.
Trận pháp ở hoa hải cũng đã bố trí xong.
Vừa rồi phái A Giới cùng Từ Tiểu Kê ra, hiện tại đoán chừng cũng đã chuẩn bị xong.
Cộng thêm Vương Tọa các phương đúng lúc bị việc nhỏ ngăn lại...
"Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông!"
Nhìn Mộc Tử Tịch mở to mắt cảnh giác, Từ Tiểu Thụ không nhịn được bật cười.
"Ngươi khẩn trương cọng lông? Chẳng lẽ ta còn có thể gọi một tảng thiên thạch xuống nện chỗ này?"
"Không nói đến chuyện phủ thành chủ thủ hộ nghiêm cẩn, chỉ bằng thực lực của ta hiện tại, đào đâu ra thiên thạch?"
Từ Tiểu Thụ nói xong, cưỡng ép nhấn đầu Mộc Tử Tịch lại, sau đó nhìn về phía Tô Thiển Thiển.
"Bồi tiếp nàng, vất vả lắm mới tìm được tiểu đồng bọn, nói chuyện tâm tình, buông lỏng một chút."
"Các ngươi chính là như vậy, tuổi còn trẻ, lo lắng thái quá, rất dễ xuất hiện nếp nhăn, không tốt."
"Ta đi tè, một hồi sẽ trở lại."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Mộc Tử Tịch cưỡng ép trừng mắt lại, Hỏi:
"Ngươi không đào ra, Tân Cô Cô đâu, y đi đâu rồi?"
"Nguyên Phủ đi đâu?"
Từ Tiểu Thụ rời mắt sang nơi khác, thầm nghĩ cổ nhân nói không sai.
Ngực to không não, lời này không giả!
Hắn từng định dẫn theo Mộc Tử Tịch.
Nhưng loại chuyện này, ngẫm lại liền thôi.
Một loli Cư Vô đỉnh phong, có thể giúp đỡ được gì.
"Chờ ở đây, ta sẽ trở về nhanh thôi, nhớ kỹ xem chừng Tô Thiển Thiển, đừng để muội ấy thụ thương."
Từ Tiểu Thụ chỉ vào Phó Hành đang nằm trên đài cao, nói:
"Nhớ kỹ chỗ kia, nếu như một hồi xa luân chiến quá mức, đi tìm y."
"Phó Hành?"
Mộc Tử Tịch khẽ giật mình:
"Phó Hành đã hôn mê bất tỉnh, y có thể giúp được gì?"
"Ngốc!"
Từ Tiểu Thụ vỗ đầu sư muội, "Tên kia bị choáng ngất, nhất định không còn lực phản kháng, ngươi trói y lại, uy hiếp toàn trường, chờ ta về là được."
Mộc Tử Tịch ngẩn ngơ.
Tô Thiển Thiển choáng váng.
Chuyện này...
Tiểu Thú ca ca, sao cảm giác có chút thay đổi?
Nhưng mà...
Huynh ấy luôn suy nghĩ cho mình, trước sau như một.
"Đợi."
Từ Tiểu Thụ ổn định hai người, sau đó giả bộ không thèm để ý duỗi lưng một cái, lại đem ánh mắt cực nóng, không chút giữ lại bắn về phía Trương Thái Doanh nơi xa.
Gia hỏa này, không cần mình biểu thị, vậy mà cũng ném ánh mắt qua.
"Ha ha, lần thứ ba gặp mặt?"
Từ Tiểu Thụ tạo khẩu hình.
Có câu nói rất hay, quá tam ba bận.
Sau này, cũng không cần gặp mặt nữa.
Quay đầu đi, Từ Tiểu Thụ cũng không nói gì, chỉ là hơi ra hiệu phương hướng ngoài cửa, sau đó trực tiếp đứng dậy rời đi.
Trương Thái Doanh sẽ đi theo sao?
Ồ.
Hẳn nên hỏi, Trương Thái Doanh là kẻ ngốc sao?
Mình có thể nhìn ra được giờ phút này là thời cơ giết người tốt nhất, gia hỏa kia, lại không nhìn ra?
Lúc này, cho dù thật đi ra ngoài tè, tên kia nhất định cũng sẽ kiếm cớ đuổi theo.
Về phần gã có đoán được mình đoán được gã sẽ đi theo, thậm chí là phản dự đoán là gã sẽ không theo...
Đã không còn quan trọng.
Một tên Vương Tọa, có thể không cần lý do bạo khởi giết người, sau khi bị phát hiện nhận lỗi qua loa vài câu, đưa ra chút bồi thường.
Nhưng cho dù Trương Thái Doanh có nghĩ nát óc, cũng sẽ không nghĩ đến một tên chỉ là Tiên Thiên, lại bày mưu giết mình, hơn nữa còn ngay trong phủ thành chủ.
Lui một vạn bước, nếu gã có thể nghĩ đến, cũng sẽ cảm thấy người này điên rồi.
Lại lui hai vạn bước, cho dù có thể, nếu người kia dám làm, Trương Thái Doanh gã cũng chỉ có thể cười "Ha ha".
Bước chân ra khỏi cửa, Từ Tiểu Thụ ngửa đầu nhìn trăng rằm, cảm thụ được gió mát thổi đến, trong lòng không chút gợn sóng.
"Bóng đêm, thật tốt."
"Có ý gì?"
Trương Thái Doanh ngồi trên bàn đá híp mắt, cánh tay hữu lực khẽ nâng, ngón tay nhanh chóng gõ gõ mặt bàn.
"Vừa rồi hắn có ý gì?"
"Gọi ta tới?"
Trương Thái Doanh cảm thấy Từ Tiểu Thụ hẳn là điên rồi.
Gia hỏa này không nhận ra sát ý của mình đối với hắn sao?
Hay là nói, hắn không sợ?
"Ha."
Nghĩ đến không sợ, bản thân Trương Thái Doanh còn bật cười.
Nếu như hắn không sợ, hôm đó tại phủ thành chủ, tiểu tử này đã đại triển quyền cước, chém tam đại Vương Tọa Trương phủ rồi.
Chứ không phải mới đợi đến lúc này giả thần giả quỷ, cuối cùng còn không giải quyết được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận