Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 293: Ta Chỉ Muốn Đánh Tiểu Tử Kia

Đan Tháp, tầng sáu.
Lão giả khuôn mặt tiều tụy chấn kinh nhìn bạch y nam tử từ dưới đất bay lên, trực tiếp đụng đổ đan lô của ông ta, sau đó trực tiếp đặt mông ngồi trên cái lò cực nóng.
Ừm, nói đúng hơn, lúc này đã biến thành áo bào đỏ.
Ông ta một mặt không thể tin, nhìn về phía nữ trợ thủ luyện đan đứng hầu ở bên cạnh, mặt mũi đầy dấu hỏi.
"Đan Tháp các ngươi... mời con hát?"
Đừng nói là ông ta, ngay cả nữ trợ thủ cũng mộng bức.
Thiên ngoại phi nhân từ đâu xuất hiện, Đan Tháp lúc nào có thêm loại tiết mục này?
"Ta, ta không biết..."
"Ngọa tào, nóng quá!"
Nam tử trong lò đan cuối cùng cũng có động tĩnh, hai cái chân thò ra ngoài lô đỉnh đạp mạnh một cái, cả người nhảy bắn ra.
"Phốc!"
Nhưng mà động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên ảnh hưởng đến vết thương trên người, lúc này y phun ra một ngụm máu.
Sau khi Phó Hành nhảy ra, đầu óc quay cuồng.
Đổ ước thắng thua, đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là tên kia không dùng lực, đã có thể chấn mình thê thảm đến cỡ này?
Y nhịn đau nhìn cánh tay phải của mình.
Huyết nhục mơ hồ, nát bét, xương cốt vỡ vụn, trên đó dày đặc vết rạn.
Không chỉ cánh tay này, cơ hồ nửa người y đều muốn nổ tung.
Cởi y phục ra, da thịt bầy nhầy.
"Ọe!"
Nữ trợ thủ không nhịn được, nôn khan một tiếng.
Đây quả thực là nửa cái thi thể leo ra mà, thiệt thòi nam tử này còn có thể giữ được lý trí.
Phó Hành lườm nàng một chút, mặc kệ.
Y vẫn còn rất khiếp sợ, nếu không phải ngày thường mình huấn luyện khắc khổ, chỉ sợ bằng vào phần đau đớn này, đã khiến mình bất tỉnh nhân sự.
Nhưng cho dù nhịn xuống, y vẫn không tin nổi.
Toàn bộ tổn thương của Tử Long Ngâm bị đánh về còn chưa tính, lực phản chấn truyền vào trong thân thể mình, hoàn toàn không kém gì linh kỹ Tông Sư phổ thông.
Liên tiếp hai lần bộc phát, lần sau mạnh hơn lần trước!
"Chuyện này..."
Phó Hành thống khổ nhắm mắt lại, y nói không ra lời.
Đánh đối phương một quyền, mình ăn ba cái linh kỹ Tông Sư?
Con mẹ nó, nếu không phải vô thức phản ứng, dùng linh nguyên hộ thể, lại cho nổ rớt mấy khối ngọc bội, mình đã...
Vĩnh biệt cõi đời?
"Đại công tử?"
Lão giả Luyện Đan Sư khuôn mặt tiều tụy cẩn thận quan sát, rốt cuộc nhận ra dung nhan kinh người kia, nhưng trong lời nói, vẫn lộ ra không thể tin.
"Là ta."
Phó Hành gật đầu, cắn răng nói:
"Có đan dược có thể tạm hoãn thống khổ không?"
"Có có."
Lão Luyện Đan Sư liền vội vàng gật đầu, "Dưới mông ngài, hẳn là Tinh Ly Đan vừa mới thành đan."
Phó Hành trầm mặc.
Tinh Ly Đan ta cũng có, nhưng cho dù đan dược chữa thưởng đỉnh cấp như thế, đối mặt với thương thế này, cũng có chút bất lực.
Không có đan dược ẩn chứa đại lượng sinh mệnh lực, chỉ sợ cánh tay này...
"Dùng thứ này đi."
Một đạo âm thanh tường hòa từ phía sau truyền đến, Phó Hành vừa quay đầu lại, liền co rụt cổ như con rùa.
"Sư Đề hội trưởng..."
Đó là một tên Luyện Đan Sư mặc tử bào thêu mây trắng, tóc hoa râm, khuôn mặt hòa ái, dưới đáy mắt, cho dù nổi giận, nhưng vẫn lộ ra một chút thân thiết.
Đối với Phó Hành mà nói, lão hội trưởng ngày thường hòa ái dễ gần, nhưng hiện tại y nhìn thấy trong con ngươi bình tĩnh kia, có lửa giận không thể ức chế.
Chuyện này...
Phó Hành choáng váng.
Có thể chọc giận hội trưởng luôn bình tĩnh thành bộ dạng này, có thể nghĩ, Đan Tháp bạo phá liên lụy, đến cùng lớn bao nhiêu.
"Ăn trước rồi nói."
Sư Đề trùng điệp thở ra một hơi, đưa đan dược qua.
Phó Hành không dám do dự, trực tiếp tiếp lấy đan dược, một ngụm nuốt vào.
Sư Đề, đó là tồn tại bối phận gia gia, đương nhiên không thể nào hại y được.
Ngay cả hiện tại, y thường xuyên có thể nhìn thấy Sư Đề hội trưởng lui tới phủ thành chủ, cùng cha mình trù bị một ít đại sự.
Thiên Tang thành có thể ổn định như vậy, đều nhờ hiệp hội Luyện Đan Sư chống đỡ một mảnh trời, cung cấp đan được cho Luyện Linh Sư tua luyện.
Sư Đề hội trưởng, công lao không thể hạn lượng.
Rắc rắc!
Xương cốt liên tiếp vang lên tiếng kêu rắc rắc, huyết nhục xuy xuy phục sinh, dược hiệu kinh khủng, trực tiếp khiến cho mọi người ở đây kinh ngạc.
"Phục Khu Đan?"
Lão giả Luyện Đan Sư run rẩy cả người, trừng trừng nhìn Phó Hành khôi phục thương thế, sau đó kinh ngạc quay sang nhìn Sư Đề hội trưởng.
Phục Khu Đan, có công hiệu khởi tử hoàn sinh, bạch cốt sinh thịt.
Cho dù tay cụt chân gãy, chỉ cần ăn một viên, còn một chút ý thức thanh minh, liền có thể trực tiếp trọng sinh.
Đây là thánh dược chữa thương chí cao vô thượng chân chính của Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư đến loại cảnh giới này, chỉ sợ tất cả thế lực đỉnh phong trên đại lục đều muốn ném ra cành ô liu.
Nhưng Phục Khu Đan trân quý, sao có thể dùng để chữa một chút thương thế ấy cho Phó Hành?
Chuyện này...
Gặm mấy ngàn khỏa Tinh Ly Đan là được rồi!
Gia chủ Trương gia Trương Thái Doanh, trước đó bị Chu lão gia tử đoạn một cánh tay, cầu Phục Khu Đan khắp nơi, mấy năm trôi qua, vẫn không cầu được một viên.
Phó Hành đồng dạng có chút chấn kinh, Sư Đề hội trưởng đối với mình, cũng quá tốt rồi đi.
"Đừng hiểu lầm."
Sư Đề nhìn sắc mặt lão Luyện Đan Sư, liền biết ông ta nghĩ sai, giải thích nói:
"Đây không phải Phục Khu Đan, đây là tiểu Phục Khu Đan."
"Tiểu Phục Khu Đan?"
Mấy người đều hơi kinh ngạc, tuy không phải tam phẩm Phục Khu Đan, thêm một chữ "tiểu", đó cũng là ngũ phẩm a!
So với thất phẩm Tinh Ly Đan không biết trân quý hơn gấp bao nhiêu lần.
Phó Hành liền vội vàng gật đầu tạ ơn.
"Đa tạ Sư Đề hội trưởng."
Lúc này, thương thế trên cánh tay y đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, cường kiện hữu lực.
Đáng sợ!
Tuy nói ngũ phẩm đan dược vẫn chỉ liệt tại Tông Sư, nhưng đối với Luyện Linh Sư mà nói, đan dược cấp bậc Tiên Thiên, đã đủ cho cường giả Vương Tọa sử dụng.
Do tính chất vượt cấp này, mới khiến thân phận Luyện Đan Sư tôn quý.
Dù sao Luyện Linh Sư thường xuyên chém giết ở bên ngoài, ai dám cam đoan mình có thể không cụt tay đoạn chân?
Lại có ai dám cam đoan, mỗi lần tay gãy chân cụt, đều có một viên tiểu Phục Khu Đan sử dụng?
Cho dù Phó Hành là đại công tử cao quý của phủ thành chủ, một lần hai lần thì được, nhưng nhiều, y căn bản không có tài lực này.
Sư Đề hội trưởng nhìn thấy y nói lời cảm tạ, còn muốn tiếp tục nói lời cảm tạ, lập tức xuất thủ ngăn y lại.
Cứu người là nghĩa vụ của mình, huống chi tiểu tử này còn là con trai của Phó thành chủ, ông ta đương nhiên phải xuất thủ tương trợ.
Nhưng ở sâu trong nội tâm, ông ta chỉ muốn lập tức biết rõ, vì sao tiểu tử ngày thường trung quy trung củ, lại đến Đan Tháp của mình quấy rối.
"Giải thích đi, sao ngươi lại xuất thủ ở trong Đan Tháp, còn biến nơi đây thành thế này?"
Ngữ khí Sư Đề ngưng tụ, Phó Hành liền nhức đầu.
"Chuyện này, ta thật không phải cố ý, ta chỉ muốn đánh tiểu tử kia..."
Phó Hành nói đến một nửa, phát hiện mình không nói ra lời, Con mẹ nó, quá mất mặt đi, đánh người ta, vậy mà bản thân lại biến thành bộ dáng này?
"Đánh người?"
Sư Đề giật mình:
"Có người dám ra tay với ngươi? Tại Thiên Tang thành? Ở trong Đan Tháp của lão phu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận