Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 940: Mũi Tên Kia (1)

"Phong thủy luân chuyển."
"Tang Thất Diệp, đừng vùng vẫy."
Nắm chặt kiếm trong tay, Cẩu Vô Nguyệt thậm chí không cần động, trong miệng khẽ quát: "La Phù Kiếm Thiên!"
Ông!
Ngàn vạn Mạc Kiếm trôi nổi trong hư không tựa hồ nhận được mệnh lệnh, hóa thành tường đồng vách sắt, ngăn cản Tang lão tiến lên.
Rõ ràng chỉ có một chút khoảng cách như thế.
Nhưng thời điểm bức tường kiếm dựng lên, khoảng cách giữa Tang lão cùng Từ Tiểu Thụ, tựa hồ bị một cái thế giới mênh mông ngăn cách.
Một cái thế giới màu xanh do Mạc Kiếm tạo thành, kiếm khí vang trời, kiếm ý tứ ngược.
Cho dù Tang lão liều mạng tiến về trước, nhưng La Phù Kiếm Thiên tựa hồ rộng lớn vô biên, Mạc Kiếm bên trong vô cùng vô tận.
Mỗi lần ông ấy dùng Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ xé bỏ một thanh, liền có ba thanh Mạc Kiếm khác ngưng hình.
Khoảng cách chớp mắt là tới, bị La Phù Kiếm Thiên ngăn cách, xa không thể chạm.
"Từ Tiểu Thụ!"
Tang lão gầm thét ở trong lòng, trừng muốn rách mí mắt.
Nhưng thời khắc này, ngay cả ông ta cũng bất lực.
. . .
"Ta, đang làm gì?"
Từ Tiểu Thụ mê mang nỉ non.
Rõ ràng Tang lão đã lao tới gần như vậy, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng hắn, ngay cả đầu cũng không thể xoay lại.
Từ trong hình ảnh Cảm Giác truyền đến, hắn có thể thấy được Cẩu Vô Nguyệt nghiêng kiếm bễ nghễ, cùng Tang lão một mặt lo lắng.
Hai vị tuyệt thế đại lão đều đang chú ý đến mình.
Nghiêm ngặt mà nói, Từ Tiểu Thụ không thể không quay đầu.
Nhưng đầu, giờ phút này lại không nghe hắn sai khiến, gắt gao nhìn chằm chằm vào một vùng không gian vô danh.
Tựa hồ ở nơi đó, có người nhất định phải nhìn mình tiêu vong, hấp hối mới an tâm.
"Đây là. . . thứ gì?"
Bên trong không gian mông lung, đột nhiên xuất hiện một điểm màu đen.
Từ Tiểu Thụ cảm giác thần hồn của mình bị điểm đen kia dẫn dắt, trong nháy mắt hòa tan.
Hắn cảm thấy mình đang vượt qua thời không.
Thập Vạn Đại Sơn cấp tốc lui lại, hình ảnh Bát Cung mơ hồ tan biến.
Kế tiếp chính là sông ngòi, biển hồ, đại lục. . .
"Đây là?"
Từ Tiểu Thụ không rõ ràng cho lắm.
Linh hồn cao tốc xuyên qua thời không, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại không có một chút đau đơn nào.
Hắn cảm giác mình tựa hồ vượt qua toàn bộ Đông Vực Kiếm Thần Thiên, sau đó lại vượt qua một mảnh đại dương mênh mông, kế tiếp hình ảnh đột nhiên dừng lại.
"Tốc. . ."
Gió thổi qua.
Hết thảy đều chậm lại.
Mùi thơm thấm vào ruột gan lượn lờ quanh chóp mũi, Từ Tiểu Thụ lập tức tỉnh thần.
"Đây là nơi nào?"
Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ mình đang đứng là một ngọn tiên sơn.
Núi này sừng sững trong mây, tiên vụ lượn lờ, bốn phía tỏa ra thần quang dị sắc, tuyệt không thể tả.
Mùi hoa quế bị cơn gió nhẹ mang đi khắp núi, hoa quế màu vàng, cam và trắng đung đưa trên cây, lay động vài cái rồi rơi xuống, giống như bươm bướm nhẹ nhàng, vỗ cánh bay bay.
Cuối đường, phía trên bậc thang trời màu vàng, có một tòa Thánh Điện trang nghiêm.
Thánh Điện ngói xanh, rường cột chạm trổ, được chín tòa trắc điện bảo vệ xung quanh, sừng sững đứng trên đỉnh núi.
Ngoài điện có treo một tấm bảng, phía trên khắc ba chữ "Thánh Thần Điện" thật lớn.
Từ Tiểu Thụ nhìn tới đây, trái tim đột nhiên co lại, cả người như bị sét đánh, trong nháy mắt liên tục lui về sau.
"Thánh Thần Điện?"
"Vậy nơi này, chính là thánh địa trong lòng Luyện Linh Sư Thánh Thần đại lục, Quế Chiết Thánh Sơn?"
Từ Tiểu Thụ mộng bức.
Hắn không phải đang ở Đông Vực Bát Cung sao?
Đột nhiên không hiểu ra sao đi tới Trung Vực Quế Chiết Thánh Sơn?
Cho dù nằm mơ giữa ban ngày cũng không thể mơ như thế a!
"Lốc cốc!"
Quế Chiết Thánh Sơn tĩnh mịch, trong chủ điện Thánh Thần Điện, đột vang lên tiếng bánh xe gỗ lăn trên mặt đất.
Cửa đại điện mở ra.
Sau đó, một tên Bạch Y đồng tử chân trần đẩy một chiếc xe lăn gỗ quế, dừng cách bậc thang đá xanh một trượng.
Xe lăn rất cũ, nồng đậm hương vị thời gian.
Phía trên có vết đao vết kiếm, tựa hồ đang tuyên bố chiến tích ngày xưa.
Từ Tiểu Thụ nhất thời bị hấp dẫn.
Ánh mắt lại hướng lên.
Trên xe lăn, một vị nam tử an tĩnh ngồi đấy.
Tóc đen sõa vai, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang.
Lúc bình thường khá là ấm áp, một mảnh tường hòa, tựa như gió xuân hiu hiu thổi;
Thế nhưng lúc y ngưng mắt nhíu mày, con ngươi như tên mắt như cung, lộ ra một cỗ hàn ý rét lạnh.
Hai chân y tàn tật, trên gối phủ một miếng vải đen, song chưởng đặt trên thành ghế.
Một tay cầm cung, một tay cầm tiễn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận