Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 126: Kiều Đại Tông Sư

Nội môn, trước cửa đại điện nghị sự.
Diệp Tiểu Thiên trôi nổi trên hư không, tận lực khiến mình cao hơn đám người ở trước mắt một cái đầu, như thế mới lời nói có chút phân lượng.
"Sau một nén nhan Thiên Huyền Môn sẽ mở ra, thời gian duy trì là ba ngày, đến thời gian quy định nhất định phải lập tức đi ra, nếu như mê thất ở bên trong, vậy không ai có thể cứu các ngươi."
"Không gian dị thứ nguyên tràn đầy bất ngờ cùng dụ hoặc, nhưng dù sao cũng không ổn định, cho nên đừng cố ý đi thăm dò, đây không phải chuyện các ngươi có thể làm, càng không có bất kỳ ban thưởng gì."
"Tu luyện thật tốt, đừng gây chuyện, có biết không?" Y nhìn về phía Từ Tiểu Thụ.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức tối đen, hình như mình cũng không quá quen thuộc với vị cung chủ này đi, làm sao lại nói như vậy... đây là Tiếu Thất Tu phụ thể sao?
Mộc Tử Tịch đứng ở bên cạnh hắn, hết sức tò mò ngẩng lên đầu lên nhìn đại mập mạp, phát hiện thật đúng là sư huynh của nàng.
"Ngươi không nóng?" Nàng nhìn Từ Tiểu Thụ nói, nhìn sơ cũng có bảy tám lớp, dày hơn gan tay.
"Ngươi không hiểu..." Từ Tiểu Thụ lắc đầu thở dài, lau mồ hôi nói: "Chờ một lúc nữa ngươi sẽ lạnh."
Mộc Tử Tịch lui về phía sau mấy bước, áp sát quá gần nàng sợ bị nóng chết.
"Nhận ghét bỏ, điểm bị động cộng 1."
Yêu yêu?
Dám ghét bỏ sư huynh của ngươi?!
Từ Tiểu Thụ lập tức không vui, ngoắc ngoắc tay nói: "Ngươi qua đây."
"Làm gì?"
Tiểu cô nương vẫn rất nghe lời, đi tới.
Từ Tiểu Thụ áp sát khẽ ngửi, mặt mũi co rúm thành một đoàn, rất là ghét bỏ bịt mũi lại, "Thối quá! Ngươi không có tắm à?"
Mộc Tử Tịch hoang mang.
Ta là bị sư phụ nhốt! Ta muốn về tiểu viện tắm đã không còn kịp nữa rồi! Với lại... ta đã rửa mặt rồi mà? !
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
Từ Tiểu Thụ lập tức vui vẻ, trước mắt trong số những người hắn gặp, cũng chỉ có Nhiêu Âm Âm cùng Mộc Tử Tịch có thể liên tục cống hiến điểm bị động.
Phía trước là đùa giỡn câu dẫn, phía sau là liên hoàn nguyền rủa.
Chỉ cần phát động điểm nào đó trên người tiểu cô nương, điểm bị động liền sẽ ào ào như nước không dừng được, mà hắn cũng xem như hiểu rõ, nút kích hoạt tiểu cô nương, chính là "Thối quá".
Từ Tiểu Thụ đẩy Mộc Tử Tịch ra, "Tránh xa một chút, Hấp Huyết Quỷ thúi."
Mộc Tử Tịch kém chút tức nổ tung, phồng má đỏ bừng, sửng sốt nói không ra lời.
Không có cách nào, thật chưa có tắm rửa.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động lại liên tiếp cộng 1..."
Chu Thiên Tham từ phía sau đi tới, cẩn thận từng li từng tí vỗ bả vai Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ quay đầu, lập tức giật nảy mình, hai mắt của người thâm hơn một chút, nếp uốn trên mặt nhiều hơn một chút, ngươi liền có thể đổi tên thành Tham lão rồi.
"Làm gì?"
Chu Thiên Tham vụng trộm chỉ vào thân ảnh Viên Đầu, "Nhìn tên kia."
"Viên Đầu? Thế nào?"
"Y muốn giết ngươi!"
Từ Tiểu Thụ không khỏi kinh hãi, Chu Thiên Tham chợt cảm thấy tình báo của mình đáng giá, không uổng công mình đợi nhiều ngày như vậy.
Quả nhiên, gia hỏa này vẫn không biết trong bóng tối có địch nhân, tên ngốc!
Từ Tiểu Thụ thật bị kinh đến, tên cơ bắp này...
"Vẫn còn sài 2G?"
Chu Thiên Tham sờ lên đầu, ác gà gì cơ?
Từ Tiểu Thụ im lặng lắc đầu, mình đều đã giết một người, con hàng này mới đến một màn như thế, độ trì hoãn...
Hắn không có để ý tới, nhìn về phía một đạo mới tin tức ở trong đầu:
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 1."
Bên trong Cảm Giác, hắc y Viên Đầu đã nhìn mình rất lâu rồi, thật sẽ không làm ra chuyện quái gì ở trong Thiên Huyền Môn đấy chứ.
Ầy, không thể không đề phòng, phải cẩn thận một chút mới được.
Thời gian một nén nhang rất nhanh trôi qua, nơi đây không chỉ có mười người tiến vào Thiên Huyền Môn, rất nhiều đệ tử nội môn không được tuyển cũng đến tham quan.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Diệp Tiểu Thiên nhìn phía chân trời, có một thân ảnh đang chầm chậm bay tới.
"Kiều trưởng lão?" Con mắt của Từ Tiểu Thụ lập tức trừng lớn.
Lão già này, không phải trưởng lão Linh Sự Các kiêm đầu bếp nướng ngỗng ư? Làm sao một bộ nhân vật mấu chốt áp trục đăng tràng?
Kiều Thiên Chi lên tiếng chào đám người, không nói nhảm, rất thẳng thắn móc ra một viên trận bàn màu tím, ấn vào trong hư không.
"Ông ".
Vô tận linh khí cuồn cuộn ập đến, cào đến lão hòe thụ bên ngoài đại điện nghị sự xào xạc, nguyên khí tụ lại, nơi đây giống như tiên cảnh.
Một đạo trận văn phức tạp huyền ảo từ trong hư không lan tràn ra, sương mù màu xanh da trời ẩn hiện, bên trong xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen cao mấy trượng.
Cửa lớn có khắc văn án màu đỏ, khí thế hào hùng, bên trên có hai đầu thú dữ tợn ngậm vòng tròn màu vàng.
Thiên Huyền Môn!
Từ Tiểu Thụ sợ hãi than một tiếng liền lấy lại tinh thần, so sánh với nhau, Kiều trưởng lão có thể gọi ra đại môn hiển nhiên càng khiến hắn hứng thú.
Hắn vỗ vỗ Mộc Tử Tịch ở bên cạnh, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Kiều trưởng lão, "Linh Trận Sư?"
"Oa!" Tiểu cô nương nắm lấy song đuôi ngựa, một mặt sợ hãi thán phục, "Thật? Kiều trưởng lão lợi hại như vậy sao?"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Ta đây là ngữ khí nghi vấn đó muội muội!
Làm cái gì thế?!
Chu Thiên Tham nhìn bộ dáng kinh thế hãi tục của hai người, buồn bực nói: "Các ngươi không biết? Thời điểm Kiều trưởng lão mắng chửi người không phải đều đang chơi đùa trận bàn à?"
"Hửm? Mắng chửi người?"
Hai người đồng thời quay đầu, sau đó sáu mắt tương đối, nhất thời không nói gì.
"Ta..." Chu Thiên Tham duỗi ra một tay, tựa hồ ý thức được chuyện gì, xoa trán hổ thẹn cúi đầu.
Hóa ra... chỉ mắng một mình ta sao?
Đáng giận a...
Từ Tiểu Thụ có hơi kinh ngạc, hắn nhận biết Kiều trưởng lão lâu như vậy, thế nhưng lúc này mới biết ông ấy là Linh Trận Sư?
Giấu cũng quá sâu đi, quả nhiên người không thể chỉ nghe âm thanh được.
"Khặc khặc khặc!"
Trận văn Thiên Huyền Môn đã ổn định, Kiều trưởng lão nhếch miệng cười, đẩy ra đại môn nặng nề mang phong cách cổ xưa, lộ ra một mảnh kết giới gợn sóng.
"Có thể tiến vào!"
Tất cả mọi người nóng lòng nối đuôi nhau mà vào, Từ Tiểu Thụ đi ở phía sau, vẫn có chút không dám tin, nhìn về phía Kiều trưởng lão, "Ngài thật là Linh Trận Sư?"
Kiều Thiên Chi nhíu mày lại, lại ấn bả vai hắn nghiêm túc nói: "Chớ suy nghĩ nhiều, cánh cửa này, chỉ cần có chút thực lực đều có thể mở, hơn nữa ta cũng không phải Linh Trận Sư..."
Từ Tiểu Thụ nhất thời kinh ngạc, thì ra là thế sao?
Kiều trưởng lão thở dài, tiếp tục nói: "Linh Trận Sư yếu như vậy, ngươi là cố ý đến vũ nhục ta sao?"
"Ta là Đại Tông Sư!"
Từ Tiểu Thụ ngây ngốc như người gỗ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã phát hiện mình bị ném ra ngoài.
"Ngọa tào! Để ta tự mình tới a!"
Quần chúng vây xem trông mong nhìn đám người đi vào "tiên cảnh" trong lòng, rất là thất lạc.
"Nguyên lai Thiên Huyền Môn là như thế, không có gì đặc biệt, ta còn tưởng rằng nó đứng vững trên mặt đất, xuyên thẳng mây xanh, nói thật... rất xấu!"
"Còn không phải sao, cửa hoàng cung nhà ta còn đẹp hơn nhiều."
"Đi đi, tản tản..."
Kiều trưởng lão một mặt im lặng, hương vị chua chua, giống như quả non xanh biết, vô cùng chát.
Được rồi, không thèm quan tâm tới các ngươi!
Ông ta nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên, "Đi?"
"Đi thôi."
Hai người chớp một cái biến mất không thấy đâu nữa, một lát về sau, đi tới trước một cái nhà lá chật hẹp.
"Két ! ".
Cửa gỗ bị đẩy ra, bên trong lập tức truyền đến tiếng cãi vã.
"Cái gì? Ngươi vậy mà không có cảnh cáo Từ Tiểu Thụ? Không phải ta đã dặn đi dặn lại rồi sao?" Đây là âm thanh Tiếu Thất Tu tức hổn hển.
"Hắc hắc, thật ngại qua, lão phu quên mất..."
Hai người cúi đầu đi vào gian phòng chật chội, cài cửa lại, trong đó bắt đầu mờ tối.
Tang lão uống một ngụm canh giò heo hầm tương đỏ, chẳng hề để ý quơ quơ đũa.
"Yên tâm, đó là Thiên Huyền Môn, không phải Linh Tàng Các, tiểu tử hắn còn có thể nổ được sao?"
"Chớ hoảng, vấn đề không lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận