Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 962: Đi, Đông Thiên Vương Thành (1)

Bát Tôn Am xùy cười một tiếng, phảng phất xem thấu nội tâm Hôi Vụ Nhân.
"Ngươi muốn Hữu Tứ Kiếm!"
"Ngươi muốn danh kiếm Diễm Mãng!"
"Ngươi muốn lần nữa móc nối liên hệ với Tẫn Chiếu lão tổ, xác định kế hoạch, ngươi không muốn ngơ ngơ ngác ngác, như chuột chạy qua đường, trốn tránh dưới thánh quang chiếu rọi."
"Ngươi muốn sống, sống quang minh chính đại, chứ không phải giống như hiện tại, sợ hãi rụt rè, chần chờ không tiến!"
Mọi người câm như ve mùa đông.
Bát Tôn Am nổi giận, không chỉ Từ Tiểu Thụ chưa thấy qua, ngay cả đám người Thuyết Thư Nhân, Sầm Kiều Phu, Hải Đường Nhi, tựa hồ cũng rất hiếm khi thấy, đều nhao nhao không dám lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Hôi Vụ Nhân.
Hôi Vụ Nhân tựa hồ bị nói đến không nhịn được.
"Bát Tôn Am! Đây chính là thái độ nói chuyện của ngươi với bản Thánh? !"
Lông mày đám người vây xem khẽ động.
Bản Thánh. . .
Xưng hô này, quả thực hù đến đám người.
Từ Tiểu Thụ kéo tay Mộc Tử Tịch lui về sau.
Không thích hợp.
Rất không thích hợp!
Mấy tên gia hỏa này, đang mưu đồ chuyện gì đó, còn có bản Thánh. . .
Không phải chứ!
Tên kia bị ta ngạnh cương trong Thiên Huyền Môn, thật ra là một vị Thánh Nhân?
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Bát Tôn Am không chút lay động, thậm chí đôi mắt đục ngầu nhìn Hôi Vụ Nhân, đều có hơi buồn cười: "Bản Thánh? Một kẻ ngay cả nhục nhân cũng đã bị đánh tan, chỉ có thể gửi thân nhờ người khác, còn dám xưng "Bản Thánh?""
"Bát Tôn Am!"
Hôi Vụ Nhân tức giận đến mức bạo phát sương mù nồng đậm.
Nhưng sấm to mưa nhỏ, y căn bản không dám động thủ.
Từ Tiểu Thụ không biết gia hỏa này đến cùng đã trải qua chuyện gì.
Tên gia hỏa kia ngày thường "Trời đất bao la, ta lớn nhất", bị Bát Tôn Am nhìn chằm chằm như vậy, thế mà thật không dám xuất thủ.
Đây là từng bị hung hăng chà đạp qua?
Còn có lời vừa rồi của Bát Tôn Am, "Hắc Bạch song mạch, phụng ta vi tôn". . .
"Cho nên, sau khi bị ba kiếm của Hoa Trường Đăng trảm phế, kỳ thật Bát Tôn Am cũng bị nhốt vào Hư Không Đảo, nhưng dựa vào tuyệt thế thiên tư, sửng sốt thu phục được đám người ở Hư Không Đảo, sau đó dùng một loại thủ đoạn đặc thù nào đó, trốn thoát?"
Suy đoán táo bạo, lập luận cẩn thận.
Từ Tiểu Thụ nhất thời bị não động của mình rung động đến.
Bởi vì lúc đó Bát Tôn Am, hẳn chỉ mới vào Kiếm Tiên chi cảnh?
Mà Hư Không Đảo, có Thánh Nhân chật vật Tẫn Chiếu lão tổ, còn có Hôi Vụ Nhân. . .
Chuyện này mang ý nghĩa, bị nhốt vào trong, thấp nhất cũng là Bán Thánh?
Những người này, đều bị Bát Tôn Am đánh qua, cho nên sau khi Hôi Vụ Nhân đi ra, cho dù Bát Tôn Am chỉ là Tiên Thiên, nhưng trong lòng vẫn sợ, không dám xuất thủ?
"Đây cũng quá khoa trương đi."
Từ Tiểu Thụ kinh dị nhìn bóng lưng Bát Tôn Am.
Nam nhân này, lấy lực lượng Thái Hư, cuồng ẩu Thánh Nhân?
Kháo, vậy thời kì đỉnh phong, y còn cường đại đến cỡ nào?
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Bát Tôn Am không muốn nhiều lời, hất áo choàng lên, chém đinh chặt sắt nói: "Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một, tiếp tục trốn, ta có thể cho ngươi thời gian mười hơi, có thể chạy thoát hay không, phải xem tạo hóa của ngươi."
"Hai?" Hôi Vụ Nhân không chút nghĩ ngợi, lập tức hỏi.
Từ Tiểu Thụ cảm giác mình nhìn thấy một mặt khác của Hôi Vụ Nhân.
Y thậm chí không thèm suy nghĩ, dự định lựa chọn con đường thứ hai?
Đây là không tự tin đến cỡ nào a!
Thời gian mười hơi, lấy thực lực của y, tổng không đến mức bị bắt được đi?
"Hai, chính là nhiệm vụ mới."
Bát Tôn Am quay đầu lại, chỉ Thụ đang một mặt sợ hãi thán phục, nói: "Đi theo hắn, hắn nói làm thế nào thì làm thế nấy, nếu dám ngỗ nghịch. . ."
"Nói đùa gì thế? Ta đi theo hắn? !"
Hôi Vụ Nhân lập tức giơ chân, cả người như muốn phát điên, hiển nhiên đã tức giận tới cực điểm, "Bản Thánh đường đường. . . ách."
Y thấy sắc mặt Bát Tôn Am dần trầm xuống, đột nhiên ngậm miệng không nói.
Tràng diện tĩnh mịch mấy hơi thở, Bát Tôn Am mới chậm rãi mở miệng.
"Ngươi, ngắt lời ta?"
Lúc này, Hôi Vụ Nhân ẩn phía sau sương mù, mồ hôi lạnh chảy khắp.
Y không có lên tiếng.
Bởi vì lời đã đến giới hạn, không thể nói thêm được nữa.
Y chỉ có thể hơi cúi thấp đầu, để bày tỏ thái độ.
"Một, hay hai?" Bát Tôn Am híp mắt.
Rõ ràng có đến hai lựa chọn, nhưng giờ khắc này, cho dù là đám người vây xem, cũng nghe ra vấn đề kia, chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Hôi Vụ Nhân không chút do dự, lập tức thốt ra, "Hai".
Sau đó. . .
"Nhận oán hận, điểm bị động, +1."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nhìn xem cột tin tức nhảy lên, vui vẻ.
Đánh không lại Bát Tôn Am, ngươi liền trút giận lên người ta?
"Ta có một điều kiện. . ." Hôi Vụ Nhân trầm mặc một chút, dựng thẳng một ngón tay lên.
"Rất tốt."
Bát Tôn Am ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể nhất chuyển, hiển nhiên đã không thèm nghe y nói tiếp, "Đã lựa chọn con đường thứ hai, Từ Tiểu Thụ mà chết, ngươi cũng đừng hòng sống tiếp, bồi hắn xuống hoàng tuyền đi."
Hôi Vụ Nhân: ". . ."
Y há hốc mồm, gân xanh hai bên thái dương cuồng loạn, sửng sốt không thể nói ra "điều kiện".
"Tiểu tử thúi."
Bước chân cứng ngắc, Hôi Vụ Nhân đi đến trước mặt Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ nhất thời không biết nên dùng loại trạng thái nào đối mặt, nhưng nhìn thấy Bát Tôn Am cường thế như vậy, hắn cũng không thể thua kém.
"Đầu tiên, là ngươi lựa chọn đi theo ta, không phải ta ép buộc."
"Tiếp theo, ta chết, ngươi cũng phải chết, cho nên ngươi không thể động sát tâm với ta."
"Còn nữa, dựa vào quan hệ phụ thuộc đến xem, hiện tại ngươi không nên gọi ta "Tiểu tử thúi", mà nên gọi là chủ. . . khụ khụ!"
Nhìn Hôi Vụ Nhân đột nhiên phun trào sương mù, Từ Tiểu Thụ ý thức được mình đã quá mức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận